Mọi người lục soát toàn bộ khu vực, kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Bởi May Mắn của Tiểu Thiên rất cao, huy chương rớt cũng rất nhanh. Trong khoảng thời gian rất ngắn 7 chiếc huy chương đã vào trong tay.
Không tìm được lối vào Quỷ Vương Điện nên cũng chỉ đành li khai Quỷ Cốc trong thất vọng.
Quay trở lại Thành Thông Minh, Giám Định sở, đồ cần bán cũng đã bán, giám định cũng giám định xong, mọi người add nhau vào friend list rồi cáo biệt.
Tiểu Thiên về đến thành Phượng Hoàng vẫn còn chưa ngồi ấm chỗ, Vô Phong đã PM.
- Sao hôm nay lại đến tìm ta thế này, có việc gì à?
- Có tin tức của Minh Tâm….
- Cậu ở đâu?
- Em đang ở Kỳ Lân Thành, Khoái Hoạt Lâu.
- Tốt, ta đến ngay.
Kỳ Lân Thành, nằm ở trung tâm server Trung Quốc, quy mô kiến trúc lớn nhất trong 6 đại thành, Khoái Hoạt Lâu ở đây cũng thuộc dạng tửu lâu lớn nhất.
Mộ Dung Tiểu Thiên không ngừng nghỉ chạy tới nơi, đi thẳng lên phòng tầng 2, vừa bước vào cửa, miệng đã hỏi:
- Minh Tâm đang ở chỗ nào?
- Anh ngồi xuống trước đã.
Trường Không Vô Phong đưa lên một tách trà.
- Nói đi, tình huống của Minh Tâm chắc không tốt?
- Đúng vậy! Cô ấy đang ở cô nhi viện!
Vô Phong trầm giọng.
Nội tâm áy náy vô cùng, thanh âm Tiểu Thiên lạnh lùng:
- Chú của nàng ở đâu, hắn ở nơi nào?
- Bỏ đi Thiên ca, hiện tại tìm kẻ kia cũng là vô dụng.
- Vậy hãy cho ta biết tình huống cụ thể của Minh Tâm.
Cho du tìm được chú của Minh Tâm ở đâu thì làm gì cơ chứ? Giết hắn? Minh Tâm chắc không hi vọng như vậy.
- 8 năm trước Minh Tâm được chú đưa vào cô nhi viện, còn may lương tâm kẻ kia vẫn còn, không vứt bỏ cô bé nơi đầu đường xó chợ, nếu không sợ là …
Vô Phong lắc đầu không cần nói tiếp.
- Bọn mình đi cô nhi viện!
Mộ Dung Tiểu Thiên không chờ được nữa…
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài, không khí bên trong rất nặng nề. Tiểu Thiên, Tĩnh Di, Vô Phong, Dương Tùng còn có Phiêu Tuyết đều không nói gì.
Quá khứ của Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không cần phải giấu diếm. Cho nên cả nhóm đều vì chuyện của Minh Tâm mà buồn bực.
Ô tô chậm rãi dừng lại ở cửa cô nhi viện, Vô Phong dẫn mọi người đi gặp viện trưởng. Thủ túc rời khỏi đã được người của Niệm Thiên làm xong.
- Hoàn cảnh của Minh Tâm vốn là phải đến Viện Phúc Lợi, nhưng đứa nhỏ này rất thông minh lại ngoan ngoãn, ai cũng phải thích. Hơn nữa khả năng đánh piano rất tốt, Minh Tâm có thể dạy bọn nhỏ ca hát nữa.
Viện trưởng giải thích:
- Minh Tâm thị giác không được nhưng thính giác rất linh mẫn. Bị tật mà vẫn có thể học nên được piano, có người cưu mang, ta thật sự cảm kích. Đứa nhỏ này phải cả đời ở Cô Nhi Viện thì đúng là tàn nhẫn với nó.
Mọi người xuyên qua hành lang đi đến một cái sân lớn, tiếng đàn trong trẻo vang lên từ phòng học trước mặt.
Tiểu Thiên tiến lại gần, dõi qua cửa sổ có thể nhìn thấy Minh Tâm, tuy rằng đã là đại cô nương hai mươi mấy tuổi nhưng bóng dáng 10 năm trước vẫn còn. Trên khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt vô thần mê mang. Mộ Dung Tiểu Thiên đau đớn.
- Viện trưởng là cô ạ?
Tiếng đàn ngừng lại.
- Minh Tâm, có người đến đón con.
- Ai vậy!
Thân thể cô gái giật nhẹ, 8 năm qua không có ai đến thăm mình, càng là không có ai dẫn mình đi, bản thân bị vứt bỏ, trong lòng sớm đã nguội lạnh.
- Minh Tâm muội, là ta, Thiên Ca.
Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào.
Minh Tâm đứng lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, cắn môi ngăn cản nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Tiểu Thiên chậm rãi lại gần, lấy tay quàng lấy mái tóc thơm:
- Anh biết, em đã chịu nhiều ấm ức, muốn khóc thì cứ khóc to lên, khóc xong rồi trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút.
Minh Tâm bỗng bắt lấy cánh tay người con trai phía trước, hàm răng ghim chặt vào các thớ thịt đồng thời tiếng nức nở vang lên.
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, song khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên rất bình thản.
- Anh biết, em là rất hận Thiên ca giao em cho chú ruột, nhưng mà Thiên ca chưa bao giờ quên em, việc năm đó là có nỗi khổ không nói ra được.
Thanh âm hắn dịu dàng.
- Đúng đó Minh Tâm, cô đừng nên trách hắn. Thiên ca cách xa cô là vì ngồi tù 10 năm, hắn cũng không có cách nào a.
Vô Phong cảm khái ở bên cạnh.
Minh Tâm rùng mình, sau đó là bổ nhào vào lòng Mộ Dung Tiểu Thiên khóc lớn, chua xót trong 10 năm được cứ thế được phát tiết.
Phiêu Tuyết trông thấy cảnh này nước mắt nước mũi đầm đìa, mà Vô Phong hán tử thâm trầm, cũng lặng lẽ rơi lệ.
Quyển I: Thương Mang