Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 8:




Meow ô~~~~ hôm nay chủ nhân người muốn dẫn ta cùng Hổ ca ca xuống núi, muốn mua thêm một ít đồ dùng hằng ngày, như là quần áo, chăn màn gì đó nha.
  Vốn không cần xuống núi, có thể là vì vài ngày trước bị Huyễn Phong làm vỡ rất nhiều chén dĩa, cho nên mới muốn đi mua lại cái mới.
Vì nguyên nhân này, chủ nhân rất không cao hứng.
Khoảng chừng cả ngày không để ý tới Huyễn Phong, còn đem y đẩy ra khỏi phòng, lại để cho y “cáp thu” (hắt xì đấy ^^) không yên. Chủ nhân vẫn là không để ý đến y, còn nói: “Yên tâm đi! Y sẽ không chết.”
  Chủ nhân mang theo ta cùng Hổ ca ca xuống núi. Huyễn Phong bởi vì bị bệnh nên phải lưu lại.
Hổ ca ca nói Huyễn Phong rất vô dụng, thân rõ ràng là thân tiên nhưng lại sinh bệnh.
Xuống núi, có rất nhiều người a, người mua đồ rất nhiều, cũng có rất nhiều người bán đồ.
Theo chủ nhân cùng đi mua đồ, nhìn người xung quanh một chút, giống như có cái gì đó không đúng nha!
Lần trước dùng bộ dáng con mèo theo chủ nhân xuống núi, lần này là dùng hình dáng người.
Meow ô~~~~ Hình như vẫn còn có cái gì đó bất đồng nha…
Đúng rồi, là quần áo! Người ở dưới núi có kiểu dáng y phục bất đồng với ta.
Tiểu Hổ hỏi chủ nhân.
“Ngươi lần trước xuống núi đã là hơn trăm năm trước rồi, đương nhiên bất đồng.”
Meow ô~~~~ Tiểu Hổ không phải mới hai tuổi sao?
“Tiểu Hổ a, chúng ta có thể chất bất đồng, ngươi mới hai tuổi, nhân loại bình thường đã là bốn trăm năm rồi.” Chủ nhân cười ha hả nói. “Lần trước chúng ta xuống núi, Hoàng đế là họ Doanh (nhà Tần), hiện tại đã cải thành họ Lưu(nhà Hán) rồi.”
“Hắn đổi họ sao?” Tiểu Hổ nghiên lấy đầu hỏi.
“Không phải! Ý tứ của chủ nhân là thay đổi triều đại.”
Meow ô ~~~~ Hổ ca ca thật thông minh!
Nhìn sang Hổ ca ca, lại quay qua nhìn chủ nhân, “Ta đây đã 400 tuổi?”
“Đúng nha!” Chủ nhân gãi gãi đầu của ta.
Meow ô ~~~~ Nguyên lai Tiểu Hổ là chích “lão” miêu nha!
Sờ sờ Hổ ca ca, “Cái kia Hổ ca ca không phải cũng đã hơn sáu trăm tuổi?”
“Ách… Chắc là vậy đi.” Hổ ca ca hôn hôn ta.
Meow ô~~~~ sao ánh mắt nhìn mình lại nhiều hơn a! Tại sao?
A, Hổ ca ca là chích “lão” hổ a!
Đi đi, nhìn trái xem, nhìn phải xem, quay đầu lại nhìn xem.
Meow ô ~~~~ không thấy chủ nhân?
Chủ nhân của Tiểu Hổ là dân mù đường a! Nhưng mà vừa mới xuống núi chưa lâu, như thế nào lại không thấy?
Hổ ca ca kéo lấy ta đi tìm chủ nhân. Cũng tìm rất lâu rất lâu, rất lâu rất lâu, đều không thấy chủ nhân…
Meow ô ~~~~ chủ nhân đã đi đâu a?
Theo Hổ ca ca đi trước, theo đường cái đi đến hẻm nhỏ, lại đi đến trước một gian nhà gỗ.
Meow ô ~~~~ mệt mỏi quá!
Biến trở lại làm mèo để cho Hổ ca ca ôm.
Ở trong ngực Hổ ca ca cọ cọ, thật thoải mái!
Nếu Hổ ca ca cũng biến trở lại thành bộ dáng con hổ thì tốt rồi, bởi vì sẽ có rất nhiều lông nga.
Nhưng mà Hổ ca ca không muốn.
Thật là đáng tiếc.
Meow ô ~~~~ cọ cọ...
Hổ ca ca cúi đầu hôn ta, hì hì, ngưa ngứa a!
Dùng móng vuốt gãi gãi mặt, tiểu Hổ rất muốn ngủ...
“Oa! Thật đáng yêu, Miêu Miêu a!” từ trong nhà gỗ đi ra một người, là là một hảo cô nương khả ái á! Nàng đối chúng ta hô to.
Đáng yêu? Meow ô ~~~~ là nói Tiểu Hổ sao?
Thật là cao hứng a... Nàng nói Tiểu Hổ đáng yêu a!
Nhân loại thật tốt!
“Công tử, nó là Miêu Miêu ngươi dưỡng sao?” Hai mắt loáng ra ánh sáng nhìn về phía tiểu Hổ, nhưng lại đang hỏi Hổ ca ca.
“Ừm.” Hổ ca ca đem ta ôm thật chặt, giống như tức giận.
“Có thể cho ta ôm một cái sao?” Vị cô nương kia hỏi như vậy nói.
“Không được.” Cực kỳ trực tiếp trả lời.
Meow ô ~~~~ Hổ ca ca thật không có lễ phép!
Kéo kéo quần áo trước ngực Hổ ca ca, dùng ánh mắt hướng hắn bảo không được dọa hỏng con gái người ta.
“... Được rồi...” Hổ ca ca không tình nguyện mà đem ta đưa cho vị cô nương kia.
“A...” Nàng thật là cao hứng đây này! Đem mặt chôn ở trên bụng của ta cọ cọ.
Meow ô ~~~~ đây là chuyện ta thích Hổ ca ca làm nhất nha!
“Đưa ta.” Lạnh lùng thanh âm, Hổ ca ca nói một tiếng liền từ tay nàng đoạt lấy ta.
“Ngươi muốn hay không đến nhà của ta ngồi một chút?” Nàng rất nhiệt tình mà mời đến chúng ta tiến nhà của nàng.
Kéo kéo quần áo Hổ ca ca.
Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ tốt khát nước.
“Được...” Hổ ca ca ôm ta đi vào nhà của nàng.
Trò chuyện qua lại, biết rõ vị cô nương này tên là Phong, Phong cô nương là người rất tốt, nàng cho Tiểu Hổ cùng Hổ ca ca uống canh nóng, còn có mấy miếng thịt bò nho nhỏ.
Tiểu Hổ chưa từng nếm qua thịt bò, cái này là lần đầu tiên ăn.
Cảm giác không ăn ngon như thịt cá.
Meow ô ~~~~ ăn xong, Tiểu Hổ có chút buồn ngủ...
Rất nhanh, ở trong ngực Hổ ca ca đi ngủ.
Lúc tỉnh tại, hay là ở trong ngực đang Hổ ca ca, lau lau mắt.
Phong cô nương không thấy đâu nữa, ngược lại chủ nhân xuất hiện.
Lúc ta ngủ, Hổ ca ca đã tìm được chủ nhân a!
“Đại Hổ, Tiểu Hổ, các ngươi lạc đường rồi.” Chủ nhân cười ha hả theo chúng ta nói.
Meow ô ~~~~ là chủ nhân ngươi lạc đường á!
Được rồi, nhanh đi mua đồ a! Bằng không chủ nhân sẽ lại mất đích.
“Chủ nhân, tiền chúng ta từ đâu có a?” Không phải là đi làm công ăn lương mới có a?
“Người ở đằng kia có rất nhiều tiền, nhưng tâm địa người kia quá xấu cho nên ta trừng phạt hắn, đem tiền hắn cầm đi.” Chủ nhân cười đến vui vẻ.
Meow ô~~~~ Thần tiên là một loại chức nghiệp không được ăn lương a!
“Cầm nhiều chút để lần sau dùng nha!” Ta hướng chủ nhân đề nghị.
“Không được, số tiề này không thể lưu lâu như vậy, khả năng lần sau xuống núi sẽ là triều đại khác rồi.” Chủ nhân cười cười.
Meow ô ~~~~ nguyên lai là như vậy a!
Mua xong rồi các thứ rồi, trở về Tuyết Sơn đây!
Trở lại Tuyết Sơn, Huyễn Phong đã hết bệnh, y tinh thần sáng láng ở bên ngoài đợi chúng ta.
Ha ha, đương nhiên, y là muốn đợi chủ nhân về!!
Bất quá chủ nhân còn giống như không có nguôi giận a!
Không quản nhìn bọn hắn làm cái khỉ gió gì, dù sao Tiểu Hổ có Hổ ca ca đau là tốt rồi.
Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ về đến nhà rồi.
Thật là cao hứng a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.