Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 6:




Meow ô ~~~~ đầu đau quá!
“Tiểu quỷ, ngươi không sao chớ?” Mở mắt ra, liền nhìn thấy Hổ ca ca lo lắng.
Nguyên lai ta đang nằm trong ngực Hổ ca ca này!!”Meow ô ~~~~ đau quá ~~~~” đem mặt chôn trong ngực Hổ ca ca cọ cọ.
“Lần sau sẽ không đau như vậy nữa.” Hổ ca ca nói.
“Còn có lần sau?!!” Meow ô ~~~~ Muốn ta làm mèo bệnh luôn sao!!
Vỗ vỗ đầu ta, Hổ ca ca không có tiếp tục nói nữa.
Meow ô~~~~~ có thể là ta nghe lầm a!
Tiếp tục nằm trên người Hổ ca ca, U-a… a a a… Đầu vẫn còn đau quá… Nguyên lai say rượu tỉnh lại sẽ đau đầu vậy sao?
Meow ô~~~ Nhưng mà, rượu thật sự hảo uống nga!
Ngủ tiếp một hồi, Hổ ca ca ôm ta đi ra phòng ngoài.
Meow ô!!! Cảm giác đi đường không cần chân thực tốt!
Tuy nhiên thân thể rất đau…
“Ngôn ngôn nha! Ngươi ngày hôm qua đánh ta đau quá a!” Còn chưa ra khỏi cửa, thanh âm Huyễn Phong đã rơi thẳng vào trong tai.
“Hừ! Là do bản thân tự tìm tới.” Meow ô~~~là thanh âm của chủ nhân a.
 
 
“Tiểu Hổ ngày hôm qua ngủ được không tệ, không sai a!”
Y cười đến ** nhìn ta, khiến mèo ta có chút tức giận, quyết định không để ý tới hắn.
Meow ô~~~ nhìn thấy chủ nhân, hắn hướng về phía ta đi tới, một mực bỏ qua Huyễn Phong dính lấy trên người, đối với ta cười đến ôn nhu, “Tiểu Hổ, thân thể coi như không tồi?”
Sao mỗi người đều hỏi tới thân thể ta vậy? Thật kỳ quái a! Bọn hồ đều biết thân thể ta hôm nay không thoải mái sao?
Kéo kéo Hổ ca ca, muốn hắn thả ta xuống.
“Chỉ mệt mỏi chút, còn có chút chút đau thôi.” Nhào vào ngực chủ nhân cọ cọ.
Meow ô ~~~~ thật lâu không có cọ cọ chủ nhân nha.
Biến trở về mèo dạng, thân thượng chủ nhân.
Chủ nhân cười cười, trái lại đối Huyễn Phong trên người phóng ra một cước, ôm ta đi vào trong phòng của hắn.
Sao hai người phía sau đều đồng loạt đen mặt vậy?
Mặc kệ, tâm tình chủ nhân hình như rất tốt, ôm ta còn thay ta gãi gãi lông.
Meow ô~~~ Thực sự thật thoải mái a!
Hôm nay cả ngày đều có người ôm ta, vốn là Hổ ca ca, sau mới là chủ nhân, lại đến là Huyễn Phong.
Thời gian chủ nhân ôm ta dài nhất, Huyễn Phong nhịn không được, với tay ôm lấy ta.
Hổ ca ca không dám cùng chủ nhân đoạt lại ta, nhưng thời điểm Huyễn Phong ôm ta, không đến hai ba giây Tiểu Hổ lại trở về trong ngực Hổ ca ca.
Huyễn Phong thực sự giống như rất sợ Hổ ca ca, vừa nhìn thấy hắn tiếp cận, thân thể sẽ không ngừng phát run.
Tại sao a?
Vốn ta cũng rất sợ Hổ ca ca, nhưng mà ở chung lâu sẽ không sợ nữa.
Chủ nhân vì năng lực cường, cho nên cái gì cũng không có sợ nha. Chủ nhân không sợ Hổ ca ca cũng vì một nguyên nhân khác là bởi vì hắn một mực đều cho rằng Hổ ca ca là mèo…
Nhưng kỳ thật chỉ cần ở chung với Hổ ca ca một hồi sẽ phát giác ra nó là một con hổ tốt.
Tại sao Huyễn Phong một mực đều sợ Hổ ca ca vậy?
Meow ô~~~ Tiểu Hổ muốn bọn hắn hảo hảo ở chung! Muốn cho Huyễn Phong biết Hổ ca ca là một con hổ tốt!
Theo kế hoạch của ta, vốn là muốn bọn hắn cùng ngồi ăn cơm, cuối cùng sẽ kéo Hổ ca ca cùng Huyễn Phong đi chơi.
Hắc hắc! Như vậy nhất định sẽ thành công.
Meow ô ~~~~ đều đã qua rất nhiều ngày rồi, tại sao còn là không được?
Huyễn Phong chẵng những không cải thiện được thói quen sợ Hổ ca ca, còn giống như càng lúc càng sợ đây này!
“Hổ ca ca, tại sao Huyễn Phong lại sợ ngươi như thế?” Buổi tối lúc ngủ, uốn tại trong ngực Hổ ca ca hỏi.
Hổ ca ca hôn hôn ta, “Ta làm sao biết?”
Meow ô~~~~ Hổ ca ca cũng không biết sao? Cái kia Tiểu Hổ ngày mai đến hỏi chủ nhân thì tốt rồi.
“Tiểu quỷ, thân thể của ngươi tốt hơn nhiều a?” Hổ ca ca lại hôn hôn ta.
“Đúng a! Đều đã hết đau.” Tiểu Hổ ngơ ngác trả lời.
Meow ô ~~~~ Hổ ca ca đang sờ ta a!
“Chúng ta đây lại chữa bệnh a!” Hổ ca ca nói ra.
Chữa bệnh? Úc! Chủ nhân ngày đó nói với ta đay6 là phương pháp duy nhất có thể chữa được bệnh cho Hổ ca ca.
Meow ô~~~~ chỗ đó của Hổ ca ca lại ngạnh lên rồi a!
“Hổ ca ca, biến về hổ dạng rồi mới làm tiếp được không?” Có thể một bên làm một bên sờ sờ mao mao ấm áp thương nhớ của Hổ ca ca a!
Hổ ca ca chần chờ, mặt cũng rất thối thối.
“Cái kia… Hôm nào làm tiếp a…”
Meow ô ~~~~ không làm sao?
Còn muối hỏi lại Hổ ca ca, ai biết hắn đã xuống giường đi ra ngoài…
Meow ô ~~~~ có phải hay không tức giận?
Chủ nhân sau đó nghe được vấn đề của ta, cười to một hồi, gãi gãi đầu ta, “Tiểu Hổ ngoan ngoãn, Hổ ca ca của ngươi không có chuyện gì đâu.”
“Hắn không phải tức giận sao?”
“Không phải! Hắn chỉ là…. Chỉ là… Ai! Ta cũng không rõ lắm! Dù sao hắn không có việc gì là được rồi, đúng hay không?”
Ngẫm lại thấy chủ nhân nói có lý, gật gật đầu, hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “Cái kia… Huyễn Phong sao lại sợ Hổ ca ca như vậy?”
Chủ nhân nghĩ nghĩ, “Không thể nào, Huyễn Phong vốn là một con hồ ly, không có lý do gì lại sợ con mèo Đại Hổ này a!”
Nguyên lai là hồ ly, cái kia trách không được rồi.
“Chủ nhân, Hổ ca ca là con hổ á!” Uốn nắn chủ nhân.
Nhưng mà hắn lại khoát khoát tay, “Tiểu Hổ thực ngốc. Đại Hổ rõ ràng đồng dạng với ngươi là con mèo, tuyệt sẽ không phải là con hổ.”
Ai! Xem ra trên núi có hai cái đồ đần không thể phân biệt nổi con hổ cùng con mèo rồi này!
Một cái là chủ nhân, một người khác là Hổ ca ca.
Nó đến bây giờ còn tưởng rằng ta là con hổ.
“Cái kia chủ nhân vốn là cái gì nha?” Tiểu Hổ rất ngạc nhiên a!
“Ta? Ta cũng không biết a!” Chủ nhân như sa vào khốn cảnh, hắn bĩu môi nói lớn: “Ta giống như đã quên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.