Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 21:




“Thực hạnh phúc, hôm nay có sữa bò uống miễn phí a.” Thái Bạch meo meo cười nói.
Nhìn hắn uống đến hạnh phúc, Tiểu Hổ cũng muốn uống thử một chén á!
“Tiểu quỷ, muốn uống có phải không?” Còn không đợi ta lên tiếng, Hổ ca ca đã đem cho ta một chén sữa đầy.
Meow ô~~~~ Hổ ca ca quá tốt rồi đó a.
Trước tiên liếm thử một ngụm nho nhỏ đã, phát giác hương vị thật sự không tồi, thế là há miệng uống luôn cả một ngụm lớn.
“Uống ngon thật nha! Hổ ca ca cũng uống thử đi.” Đem chén sữa bò còn dư cho Hổ ca ca, hắn không nói hai lời tiếp nhận để ở một bên, sau đó tiến gần tới mặt Tiểu Hổ, liếm liếm cánh môi.
“Không tệ, thật ngon nha!” Hổ ca ca hài lòng nói.
Môi của Tiểu Hổ ngon hơn sữa bò sao?
Meow ô~~~ Tiểu Hổ cũng muốn liếm thử...
U-a.. a.... Không có cảm giác gì hết nha, nhưng vẫn còn liếm thấy mùi sữa, rất thơm.
Hổ ca ca nhất định là vị giác có vấn đề rồi a!
“Kính nhờ, các ngươi không biết là nóng quá rồi hay sao?” Huyễn Phong hô lên. “Mấy chuyện này mời các ngươi về nhà rồi làm tiếp có được không a!”
Cái gì nha! Tiểu Hổ không có làm chuyện sai mà.
Ục ục miệng, ta ủy khuất nhìn Huyễn Phong.
Hổ ca ca cũng trừng mắt với hắn, Huyễn Phong không sợ ta “nhìn”, nhưng mà sợ Hổ ca ca “trừng”.
Cho nên hắn vừa mới cảm nhận được ánh mắt của Hổ ca ca đưa tới, liền lập tức câm miệng. Chợt nhớ tới cái gì đó lại cười rộ lên, vẫy vẫy tiểu nhị, kêu một oản sữa bò, lại từng ngụm từng ngụm uống hết, sau mới bĩu môi hướng tới người chủ nhân đang nói chuyện phiếm với Thái Bạch: “Ngôn Ngôn, ngươi cũng uống thử sữa bò đi a...”
Meow ô~~~~ Huyễn Phong có phải cũng muốn chủ nhân liếm thử?
Nhưng Tiểu Hổ vừa mới thử qua rồi nha, hương vị cũng có gì khác biệt đâu!
“Chủ nhân, Tiểu Hổ thử rồi, sữa bò ngon hơn môi nha!” Ta theo trực giác mà nói ra.
Meow ô~~~ Tiểu Hổ nói sai gì sao? Sao Hổ ca ca có vẻ muốn cười đến vậy, mà thân thể Thái Bạch thì lại như cố nén cái gì đó run đến sợ luôn, mặt của chủ nhân càng ngày càng đỏ, ra sức đập cái miệng đang bĩu ra của Huyễn Phong.
Meow ô~~~ chủ nhân đối với Huyễn Phong thật là bạo lực mà...
Một chưởng kia thật sự là dùng sức rất nhiều a! “Ba~” một tiếng, Tiểu Hổ nghe rất rõ rang.
Huyễn Phong lưng tròng nước mắt ngơ ngác nhìn gương mặt đang hồng thấu của chủ nhân.
Meow ô~~~~ mấy chuyện này thường xuyên diễn ra ở Tuyết Sơn rồi, cho nên Tiểu Hổ và Hổ ca ca cũng xem đến thành thói quen luôn.
Nhưng mà ở đây không phải là Tuyết Sơn, cho nên mọi ánh mắt đều hướng về chúng ta, làm cho mặt chủ nhân càng lúc càng đỏ hơn, ngược lại, Huyễn Phong rất nhanh đã hồi phục lại bình thường, càng không ngừng gắp đồ ăn đưa tới chén chủ nhân, miệng còn nói chủ nhân ăn nhiều chút...
“Ngôn Ngôn, đã lâu không thấy bộ dạng này của ngươi nha...” Thái Bạch ngốc ngốc nhẹ gật đầu, lầm bầm lầu bầu nói “Quả nhiên chỉ có Huyễn Phong mới làm cho ngươi lộ ra loại tình cảm này...”
Meow ô~~~~ Cái này có phải nói rằng chủ nhân cũng rất thích Huyễn Phong không?
Chủ nhân nghe Thái Bạch nói xong, lại xấu hổ đỏ mặt lần nữa, Huyễn Phong ngược lại vui vẻ cười, có thể nhìn thấy y thật sự cao hứng, tuyệt không giống như cái người vừa mới bị đánh xong.
Người bị đánh sẽ rất cao hứng sao?
Ta nhìn bộ dạng Huyễn Phong cười đến thoải mái, lại nhìn nhìn Hổ ca ca. Nghĩ thầm, nếu Tiểu Hổ cũng đánh Hổ ca ca một phát, hắn có phải cũng cao hứng giống Huyễn Phong không?
Nhưng mà... Hổ ca ca là cọp a! Nếu hung dữ lên... Meow ô~~~ Tiểu Hổ sợ nha!
Tuy hắn rất đau rất đau Tiểu Hổ, nhưng nếu ta đánh hắn, hắn vẫn sẽ tức giận a!
U-a..aaa... Vẫn phải ngẫm lại thôi, chủ nhân đánh một con hồ ly, đương nhiên không cần sợ. Nhưng mà Tiểu Hổ muốn đánh là một con cọp Hổ ca ca a,... Có phải là không cần mạng con mèo này nữa rồi hay không a?
Ăn xong, Diêm Vương mang bọn ta đi ngắm cảnh địa phủ, Thái Bạch nói hắn hiện tại rất rảnh, cho nên cũng đi theo bọn ta.
“Đúng rồi, hôm hôm hai người Lương Lương cũng tới a.” Diêm Vương trước tiên mang bọn ta lên lầu ba “Tiệm cơm Tiền Nhiều”, nơi này tầng cao cấp của quán, nghe nói chỉ là để cho văn phòng dùng thôi.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Hoàng Phủ Lương Lương và Ngọc Đế đang lôi kéo một nam tử nói chuyện phiếm.
Nghe tiếng thì chỉ biết Lương Lương cùng nam tử kia nói chuyện thôi, Ngọc Đế vẫn ít nói như trước, giống như không tồn tại a.
“Ngôn Ngôn, các ngươi đã tới a! Tiểu Hổ và Đại Hổ cũng ở đây luôn sao!” Lương Lương bổ nhào lên ta.
Meow ô~~~ Hổ ca ca ngăn y lại nè.
Lương Lương bẹt miệng, bổ nhào qua chủ nhân, lại bị Huyễn Phong chắn.
Kết quá, y tiếp tục bẹt miệng, nhìn bốn phía, quyết định hướng tới chỗ nam tử vừa mới cùng nói chuyện bổ nhào tới, nhưng cũng không thành công vì bị Diêm Vương mặt thối ngăn lại.
Cuối cùng, Lương Lương một bên bẹt miệng mếu máo, một bên bổ nhào qua ***g ngực của Ngọc Đế.
“Hắn là Phán Quan Địa phủ mà người thường thường nói.” Tự động bỏ qua Lương Lương và Ngọc Đế, Thái Bạch giới thiệu tên nam tử kia.
Meow ô~~~~ y thoạt nhìn rất khôn khéo a!
Sổ sách trên tay nam tử có phải gọi là “Sách Sinh Tử” hay không?
Mọi người dưới núi nói Phán Quan quản chuyện sinh tử, không biết sinh mạng của mèo và cọp có quản luôn hay không?
Ánh mắt Tiểu Hổ chuyên chú nhìn quyển sổ ghi chép không nhỏ cũng không lớn, tò mò hỏi “Cái này có phải là “Sách Sinh Tử” không?”
“Sách Sinh Tử”? Phán Quan ngây người một hồi, sau đó lấy lại tinh thần cười nói với ta: “Đây chỉ là sổ sách thôi a! Không phải là “Sách Sinh Tử” gì đó a!”
Meow ô ~~~~ sổ sách?
“Tiểu Hổ đừng có quá tin vào chuyện nhân gian.” Huyễn Phong cười cười nói, y định thò tay sờ sờ đầu ta, nhưng bị ánh nhìn chăm chăm của Hổ ca ca mà buông tha cho cái quyết định đó.
Meow ô~~~~ sao cái gì cũng khác biệt với nhận thức của Tiểu Hổ vậy!
Địa Phủ... Đúng là cái địa phương thú vị quá a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.