Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 84:




Quá khứ của An Tưởng làm An Tử Mặc không khỏi cảm thấy đồng cảm với cô. Bởi cậu cũng từng trải qua những đau khổ đó rồi, vì thế cậu càng có thể cảm nhận rõ hơn những tổn thương của cô.
Mỗi khi cậu nhắm mắt thì những tấm ảnh chụp An Tưởng của quá khứ sẽ hiện lên trong đầu cậu.
Khi bừng tỉnh, An Tử Mặc bị mất tinh thần một lúc lâu. Những hình ảnh trong quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau, cuối cùng trong lòng cậu chỉ còn một suy nghĩ.
Mẹ không thông minh như cậu, không mạnh mẽ như cậu, vì thế cậu phải dũng cảm hơn để bảo vệ mẹ.
Suy nghĩ này dần làm cậu quên đi ký ức đau khổ mình đã từng trải qua, trở thành mục tiêu sống mới của cuộc đời cậu.
Sau đó An Tử Mặc bảo Bùi Dĩ Chu đi điều tra cẩn thận về cơ thể cũ của An Tưởng. Nhưng kết quả vẫn như cũ, nó đã bị hỏa thiêu rồi.
Cơ thể cũ của cô đã chết, cũng đã bị đốt thành tro.
Hai ba con không quan tâm tới chuyện đó nữa, ngày nào cũng yên lặng ở bên làm bạn với An Tưởng.
Không lâu sau, An Tưởng tiếp nhận phương án điều trị mới. Tâm trạng của cô tốt, hơn nữa cô còn rất chịu khó hợp tác với bác sĩ nên bệnh có nhiều tiến triển tốt rõ rệt. Chớp mắt một cái đã hết một tháng, nhà trẻ bắt đầu cho học sinh nghỉ hè, An Tử Mặc không đi đâu hết, cũng không đi chơi với mấy người Bùi Nặc. Ngoài buổi tối Bùi Dĩ Chu đưa cậu về nhà thì gần như cậu dành toàn bộ thời gian của mình ở bệnh viện.
Bảy tháng sau, Giang Thành bắt đầu bước vào mùa hè nóng nực. An Tưởng vừa mới kết thúc một đợt hóa trị, cơ thể cô rất yếu ớt. Cô buồn chán nhìn qua ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ.
Cô nhắm mắt rồi quay đầu đi nhìn con mình.
Cậu nhóc ôm máy tính trong lòng. Cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ngẩng đầu lên, vui vẻ khoe với An Tưởng, “Con vừa kiếm thêm cho mẹ 300 vạn tiền lãi này, con có giỏi không?”
Nếu cậu có cái đuôi thì chắc lúc này đã vểnh lên tận trời rồi.
An Tưởng nhịn cười khen cậu: “Ừm, con giỏi lắm!”
“Con nhìn trúng một dự án khai thác nguồn năng lượng mới, con định viết thư xin tham gia đấu thầu. Sau khi thành công chúng ta có thể tham gia vào đó kiếm tiền. Con sẽ mở một công ty đứng tên mẹ, cho mẹ làm tổng giám đốc công ty đó. Đến lúc ấy chúng ta không cần Bùi Dĩ Chu nữa.”
Vừa nhắc đến Bùi Dĩ Chu, An Tử Mặc lại cắn chặt răng.
“Mặc Mặc, lại đây với mẹ.” An Tưởng vẫy tay với cậu nhóc.
An Tử Mặc bỏ máy tính ra, ngoan ngoãn bò lên trên giường, rúc vào trong lòng An Tưởng.
An Tưởng ở bệnh viện mấy tháng, trên người cô toàn mùi nước sát trùng cùng mùi thuốc. Cô cũng gầy đi rất nhiều, cái ôm của cô không còn mềm và ấm áp như trước nữa.
An Tưởng vuốt mái tóc mềm mại của con mình. Cô ôm chặt lấy cậu nhóc.
Nếu Mặc Mặc vô lo vô nghĩ, vô tâm như quá khứ thì An Tưởng sẽ không quá lo lắng cho cậu. Nhưng bây giờ cậu ngày càng ngoan và hiểu chuyện hơn làm An Tưởng không khỏi cảm thấy lo lắng.
An Tưởng nhìn vào cái gương sau lưng con mình, gương phản chiếu lên gương mặt của cô.
Da dẻ vàng vọt, môi không còn hồng hào như trước, đôi mắt không còn sáng trong như ngày nào. Nhất là tóc của cô, nó không còn đen nhánh và mượt mà như ngày xưa. Ngược lại, do hóa trị thời gian dài nên tóc cô bị rụng đi rất nhiều.
Hai mắt An Tưởng nóng lên. Cô không biết mình còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Nhưng đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô không thể để lại dáng vẻ xấu xí trong ký ức con mình được.
Cô muốn con mình khi nhắc đến mẹ thì chỉ nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp nhất của mẹ mình.
An Tử Mặc nghe được tiếng lòng của cô thì im lặng không nói gì.
“Mặc Mặc bảo chú trợ lý đưa con về nghỉ ngơi nhé, mẹ muốn đi ngủ một lát.”
An Tử Mặc gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Cậu nhóc vừa đi được môt lát thì Bùi Dĩ Chu đẩy cửa đi vào.
“Em bảo con về rồi à?”
An Tưởng gật đầu.
Bùi Dĩ Chu ngồi vào mép giường, “Tâm trạng em không tốt à?” Anh rất tinh tế, liếc mắt một cái là thấy được cảm xúc của An Tưởng.
An Tưởng nhíu mày. Cô mím môi, sau khi đấu tranh tâm lí một lúc lâu mới lấy hết can đảm hỏi anh: “Bùi Dĩ Chu, anh có thể giúp em cạo đầu không?”
Sống lưng của Bùi Dĩ Chu cứng đờ.
An Tưởng nhẹ nhàng sờ những sợi tóc còn lại của mình. Vài sợi tóc đen rơi vào lòng bàn tay cô: “Càng rụng nhìn càng xấu, không bằng em thẳng tay cạo hết, sau đó đội tóc giả lên.” Cô nhẹ nhàng nói, mí mắt rủ xuống không giấu nổi sự cô đơn trong mắt.
“Đúng rồi, anh cũng bảo trợ lý mang giúp em đồ trang điểm đến đây nhé.”
Kể cả bị bệnh cũng không thể ăn mặc lôi thôi được.
An Tưởng nghĩ, nếu cô không biết mình sẽ chết đi vào ngày nào thì ngày nào cô cũng trang điểm thật xinh đẹp để chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Khi mà ngày đó đến thật, cô có thể rời đi trong dáng vẻ xinh đẹp.
Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn cô một lát. Ánh mắt anh sâu thẳm, làm người nhìn không biết được cảm xúc của anh là gì.
Vài giây sau, anh gật đầu: “Được.”
An Tưởng cười cong hai mắt. Vẻ mặt cô tràn đầy sức sống ngay lập tức.
Không lâu sau, Bùi Dĩ Chu mượn được tông đơ từ tay y tá.
An Tưởng ngồi trên ghế, hai chân cô khép lại, bàn tay đặt trên đầu gối. Cô ngồi ngoan như học sinh tiểu học vậy.
“Anh cạo nhé?” Bùi Dĩ Chu hỏi lại cô một lần để chắc chắn.
An Tưởng gật đầu một cái thật mạnh, “Anh cạo đi.”
Cạo trọc không cần kỹ thuật gì. An Tưởng nghe tiếng vang truyền đến từ đỉnh đầu, cô không nhịn được mà nhìn những sợi tóc đang từ từ rơi xuống của mình.
An Tưởng không thích nhuộm tóc, cô cũng rất ít khi cắt tóc. Cô rất giữ tóc của mình cho mái tóc luôn đen nhánh và mượt mà.
An Tưởng nhìn mà buồn bã mím môi. Nước mắt cô không nhịn được mà lăn dài từ má xuống.
An Tưởng sợ Bùi Dĩ Chu thấy, cô không đợi nước mắt rơi xuống đã lấy ống tay áo lau đi. Nhưng tiếng khóc nức nở của cô vẫn không lọt khỏi tai Bùi Dĩ Chu.
Đầu ngón tay Bùi Dĩ Chu dừng lại, đột nhiên anh giơ tay lên cạo đỉnh đầu mình, động tác của anh không có chút chần chờ nào.
An Tưởng thấy anh không cạo tiếp cho mình thì cảm thấy hơi kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ trước mắt mà cảm thấy sốc.
Bùi Dĩ Chu cạo hai ba nhát đã làm chỗ anh cạo không còn sợi tóc. 
An Tưởng há mồm: “Anh…”
“Em cạo giúp anh đi, anh không với được đằng sau.” Nói rồi anh đặt tông đơ vào tay cô, ngồi xổm xuống trước mặt An Tưởng.
“Anh… Anh không có tóc thì anh đi làm kiểu gì?” Giọng cô vẫn nghẹn ngào, hai mắt đỏ hồng lên như thỏ con, cô nắm chặt lấy tông đơ, không động đậy.
Giọng nói Bùi Dĩ Chu không chút để ý: “Làm chủ tịch không dựa vào tóc.”
An Tưởng nín khóc mỉm cười, sau đó cô nghiêm túc cạo cho Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu xoa xoa quả đầu mới của mình, cầm lấy gương lên ngắm một chút sau đó vừa lòng gật đầu: “Không tồi.”
Trông cũng không tồi.
Anh có dáng người cao lớn, dù cho không có tóc thì anh vẫn đẹp trai như cũ. Thậm chí cảm giác anh càng mạnh mẽ hơn, làm người ta không dám nhìn thẳng.
An Tưởng bình tĩnh nhìn chăm chú gương mặt của anh, trái tim cô không nhịn được mà đập nhanh như sấm.
“Em mà cứ nhìn anh như vậy là anh sẽ không nhịn nổi mà hôn em đâu đấy.”
An Tưởng nghe xong thì sợ tới mức cúi đầu xuống, nhưng cô lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm Bùi Dĩ Chu.
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu mang theo ý cười. Tay anh giữ cằm An Tưởng, cúi người hôn xuống.
Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trước đó, nụ hôn này vừa mạnh mẽ vừa mang theo nét quyến luyến, như muốn được làm chuyện thân mật An Tưởng nhưng lại sợ làm cô tổn thương.
Lông mi An Tưởng run run, cánh môi tê tê làm cả người cô mất hết sức, tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Bùi Dĩ Chu. Cô đưa lưỡi ra, ngượng ngùng nhưng lại mạnh bạo li3m khóe môi anh.
Bả vai Bùi Dĩ Chu hơi run lên, anh mở mắt, từ từ buông An Tưởng ra.
Bùi Dĩ Chu hơi th ở dốc, khóe mắt anh dính chút nước.
Phản ứng của An Tưởng lớn hơn anh một chút, mắt cô hồng, môi cô cũng hồng lên, trông rất yếu ớt và quyến rũ.
Bùi Dĩ Chu lấy tay mình lau đi vệt nước bên khóe miệng An Tưởng, sau đó anh nhận lấy tông đơ từ trong tay An Tưởng cạo tiếp.
Việc vừa rồi làm An Tưởng thoải mái chấp nhận việc phải cạo trọc. Rất nhanh trong gương xuất hiện hai quả đầu bóng loáng, nhìn qua trông khá buồn cười.
An Tưởng nhìn hai quả đầu trọc mới ra lò kia cười ngây ngốc nửa ngày. Cô đang định mở miệng nói gì đó thì cửa được mở ra từ bên ngoài. Bạn nhỏ đi vào mang vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng kinh khủng. Quả đầu trọc của cậu cũng bóng loáng như hai người.
Ba người im lặng nhìn nhau, cả ba đều im lặng. Không khí trở nên xấu hổ.
Trợ lý đi đằng sau nhìn ba người, ánh mắt anh chứa đựng khá nhiều suy nghĩ.
Anh không dám nói cũng chẳng dám khỏi, rời khỏi phòng bệnh nhanh như đi trốn, để lại không gian cho ba người.
“Mặc Mặc, con…” Tóc của con đâu?
An Tưởng không nói nên lời.
Cô không tin con cô vì cảm xúc nhất thời mà cạo trọc đầu. Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cao cậu nhóc cạo như này là để an ủi cô.
An Tử Mặc xoa quả đầu trọc của mình, vẻ mặt bình tĩnh như thường: “Tiệm cắt tóc dưới tầng đang mở một hoạt động.”
Dù An Tưởng đã đoán được lý do, nhưng cô vẫn đỏ mắt lên hỏi: “Hoạt động gì hả con?”
“Cạo đầu miễn phí cho trẻ con.”
Lời nói dối quá vô lý nhưng lại được An Tử Mặc nói như đang trần thuật lại một sự thật.
An Tưởng nắm lấy góc áo Bùi Dĩ Chu, “Thế hả? Mẹ cũng thế, đi cắt thợ cắt tóc cũng không đòi tiền.”
Bùi Dĩ Chu nhướng mày, anh cúi đầu xuống gần An Tưởng, chậm rãi nói câu nói mang nhiều tầng nghĩa: “Em nói linh tinh. Rõ ràng anh nhận được tiền công rất lớn mà.”
An Tưởng nghe cái hiểu ngay anh ám chỉ cái gì. Hai tai cô đỏ lên như máu.
**
Ngày nào An Tưởng cũng trang điểm, tích cực điều trị, chăm chỉ rèn luyện sức khỏe. Bệnh của cô dần tốt lên.
Chớp mắt Giang Thành đã vào giữa đông, chuẩn bị đón Giáng Sinh mỗi năm diễn ra một lần.
Bệnh viện rất quan tâm tới bầu không khí ngày lễ hội. Ở khu nghỉ ngơi có một cây thông to đùng đặt chỗ đó. Trên cây thông noel treo đầy đồ, nào là những tờ giấy ghi chú cổ vũ bệnh nhân, nào là ảnh chụp chung cùng bác sĩ.
Ngày 24 tháng 12 là sinh nhật An Tử Mặc. Nghĩ như vậy, An Tưởng quyết định sẽ xuất viện hai ngày để chúc mừng sinh nhật cậu nhóc.
Ban đêm tuyết rơi khá dày. An Tưởng mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng, bên ngoài thì khoác thêm một cái áo bông màu đỏ nữa. Cô quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ, ra khỏi viện cùng Bùi Dĩ Chu.
Cô ở trong bệnh viện đã lâu, vì thế khi ra ngoài, cô không khỏi ngây người trong giây lát.
Người đàn ông đi cạnh cô cao to, anh khoác áo khoác màu vàng càng làm tôn lên sự mạnh mẽ của mình.
Từ ngày cạo tóc ấy, anh liền không để tóc nữa. Quả đầu trọc kết hợp cùng gương mặt lạnh lùng làm anh trông khá hung dữ. Tuy rằng anh đẹp trai thật, nhưng chẳng cô gái nào dám đến gần.
Chỉ có An Tưởng mới thoải mái nắm tay anh rồi dán vào người anh.
An Tưởng đã lâu không ra ngoài, cô không muốn lên xe. Bùi Dĩ Chu đi cạnh cô, yên tĩnh làm bạn với cô.
“Bùi Dĩ Chu, anh không đội mũ hả? Như thế thì sẽ bị lạnh đầu đấy!”
Trên đỉnh đầu anh dính vài bông tuyết, An Tưởng đội tóc giả nên cô không lo bị tuyết dính vào đầu. Nhưng nhìn Bùi Dĩ Chu thế kia, cô sợ tuyết làm đông cứng cả đầu anh.
Bùi Dĩ Chu im lặng một lát: “Hơi lạnh thật.”
An Tưởng chớp mắt, sau đó nhón chân đội mũ của mình lên đầu anh.
Mũ cô có màu trắng gạo, nó còn có hai bím tóc giả được tết ở bên nữa.
Khuôn mặt của Bùi Dĩ Chu lạnh lùng, đội chiếc mũ đáng yêu này làm anh trông dễ thương hơn rất nhiều.
An Tưởng không nhịn được bật cười. Cô lấy điện thoại của mình ra, chỉnh camera rồi tự sướng cho hai người một bức, sau đó vui vẻ sai bảo Bùi Dĩ Chu.
“Bùi Dĩ Chu, anh có muốn cầm máy chụp một bức làm hình nền không?”
“Hả?”
“Anh lúc này trông đáng yêu lắm, rất hợp để chụp một bức ảnh.”
Hai mắt Bùi Dĩ Chu lóe lên, “Được.” Anh vừa nói xong thì ôm eo An Tưởng hôn cô một cái.
Tách.
Camera chụp đúng khoảnh khắc này.
Bùi Dĩ Chu buông An Tưởng ra, cầm điện thoại cô nghiêm túc ngắm bức ảnh vài giây. Anh rất vừa lòng nói, “Trông đẹp thật.” Nói rồi anh gửi ảnh vào WeChat của mình, sau đó đổi hình nền điện thoại của mình.
An Tưởng đỏ mặt nhìn qua chỗ anh, cũng lén dùng bức ảnh này.
Trong bức ảnh, hai người hôn môi nhau giữa trời tuyết, vừa thực vừa ảo, không khí vô cùng hạnh phúc.
Cô mím môi cười cười, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này.
An Tử Mặc vẫn luôn chờ mẹ về nhưng mãi chẳng thấy mẹ đâu. Cậu kéo một cái ghế ra ngồi canh trước cửa, lấy tay chống cằm, ngơ ngác nhìn cánh cửa nghi ngờ cuộc đời.
Bùi Dĩ Chu đưa người đi đâu rồi?
Sao giờ này vẫn còn chưa về??
Không phải người đàn ông chó má đó sẽ lừa bán mẹ cậu đó chứ??
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dĩ Chu: Khoe tình cảm.
*
Ngày mai Tưởng Tưởng sẽ offline, sau khi đón sinh nhật với Mặc Mặc xong thì đổi tài khoản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.