Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 109:




An Tử Mặc là một người sống không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vì thế cậu giấu đi cảm xúc của mình rất nhanh. Khi ngẩng đầu, gương mặt cậu lại mang nụ cười tươi như cũ, “Không sao, con sẽ không trách mẹ vì chuyện đó đâu. Con tin một ngày nào đó mẹ sẽ nhớ lại con.”
Với An Tử Mặc mà nói, việc mẹ có thể trở về bên cạnh cậu đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi. Cậu sẽ trân trọng những giây phút được ở bên mẹ, cậu không cầu mong quá nhiều, cũng sẽ không oán giận vì mẹ mình mất trí nhớ. Từ tiếng lòng của An Tưởng, An Tử Mặc biết được không phải An Tưởng không để ý tới cậu. Với cậu thì vậy là đủ rồi.
Sự hiểu chuyện của cậu làm An Tưởng cảm thấy ấm áp. Cô giơ tay, xoa xoa cái đầu xù xù của cậu, sau đó ôm cậu vào trong lòng. Cô cảm thấy làm vậy thì cô có thể gần cậu hơn một chút.
An Tử Mặc yên lặng nằm trong lòng ngực An Tưởng một lát, sau đó nói: “Ba nói cho mẹ chưa?”
“Cái gì?”
“Hai ngày nữa nhà trẻ của con con sẽ tổ chức đi cắm trại dã ngoại. Cả nhà chúng ta có thể cùng đi với nhau.”
Gần đây An Tưởng bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học của mình, cô cũng chưa từng nghe Bùi Dĩ Chu nhắc đến chuyện này. Vì thế cô thật thà lắc đầu.
Ánh mắt An Tử Mặc lấp lóe, “Nếu mẹ không muốn đi…”
“Mẹ muốn đi!” Không chờ An Tử Mặc nói xong, An Tưởng đã bừng bừng hứng thú ngắt ngang lời cậu. Hai mắt cô không giấu nổi sự chờ mong.
An Tử Mặc mím môi nhịn cười.
Cậu biết với tính cách cái gì cũng muốn thử của An Tưởng, nhất định cô sẽ không từ bỏ cơ hội này. Nhìn gương mặt chờ mong của An Tưởng, An Tử Mặc không nhịn được cũng cảm thấy chờ mong lần đi dã ngoại này.
Trời đã tối. Kim đồng hồ cũng chỉ 10 giờ.
An Tưởng dịu dàng nhìn chăm chú gương mặt non nớt đẹp đẽ nhưng trưởng thành trước mặt mình, đề nghị: “Tối nay ba con ở công ty tăng ca, con có muốn ngủ với mẹ không?”
Cô nói vậy làm An Tử Mặc không khỏi thèm thuồng. Nhưng An Tử Mặc cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đồng ý ngay lập tức, vì thế một lúc lâu sau cậu vẫn chưa gật đầu.
Sự im lặng này của cậu làm An Tưởng hiểu sai ý.
Năm nay Mặc Mặc còn chưa được năm tuổi. Tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn các bạn đồng trang lứa mình rất nhiều. Để cậu nhóc ngủ cùng mẹ mình trong một cái quan tài đúng là không hay lắm. An Tưởng thở dài trong lòng, cô còn đang muốn gần gũi với con mình hơn chút mà…
An Tử Mặc vốn đang định băn khoăn thêm vài giây, nghe được những lời trong lòng An Tưởng, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, vội đồng ý: “Được ạ.”
An Tưởng đang tự hỏi không biết nên tự “chữa cháy” cho bản thân như nào thì nghe được lời An Tử Mặc. Cô không ngờ đột nhiên Mặc Mặc lại đồng ý. Cô không khỏi ngơ ngác, trên mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ánh mắt cô làm An Tử Mặc cảm thấy mặt mình như bị bỏng. Cậu vội quay đầu đi để cô không thấy được sự ngượng ngùng của mình. Cậu mím môi, nhỏ giọng nói: “Con, không phải con rất muốn ngủ với mẹ. Là do con sợ mẹ ngủ một mình sẽ sợ.” Nói rồi cậu bổ sung thêm, “Chờ chồng mẹ về thì con sẽ ra ngoài.”
“Ha ha.”
An Tưởng phì cười. Cô không nhịn được nâng cái tay đang ngứa ngáy của mình lên nhéo gương mặt tròn trịa của cậu nhóc hai cái, cười bảo: “Thế cảm ơn con đã chăm sóc mẹ nha, kỵ sĩ nhỏ của mẹ.”
Lỗ tai An Tử Mặc càng đỏ hơn. Cậu đứng dậy ôm mấy quyển sách trong quan tài nhỏ của mình lên, ngẩng đầu giục: “Đi thôi mẹ, chúng ta đi ngủ.”
An Tưởng nhìn chăm chú hai quyển sách dày trong tay cậu nhóc, không nói thêm lời nào, đi theo cậu vào trong phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ của An Tưởng, ngoài một chiếc quan tài còn có một cái sô pha. Bình thường An Tưởng sẽ ngủ trưa trên chiếc ghế sô pha này, nếu Bùi Dĩ Chu về muộn, sợ làm phiền đến cô cũng sẽ ngủ ở đó. An Tử Mặc cùng An Tưởng không quen ngủ trên giường, chờ sau khi cậu nhóc vào trong quan tài, An Tưởng mới từ từ bò vào. 
Trong đầu cô không có ký ức gì về việc dỗ bạn nhỏ này ngủ. Nhưng xem trên TV thì người ta thường dỗ trẻ ngủ qua việc kể chuyện. Nhưng mà… cô chưa từng kể chuyện cho ai nghe bao giờ, dung lượng não cô quá nhỏ, không đủ chỗ chứa cho mấy câu truyện cổ tích đó. Nghĩ vậy, An Tưởng cảm thấy cuộc đời mình quá nhàm chán.
An Tử Mặc bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, tựa đầu vào gối mở hai quyển sách trước mắt ra, “Mẹ muốn nghe quyển nào?”
“Hả?”
Đầu ngón tay An Tử Mặc di chuyển trên quyển sách, giọng mềm như bông: “Đây là cổ tích Grimm, còn đây là cổ tích Andersen. Mẹ muốn nghe quyển nào?”
Hai quyển này đều là bản tiếng Anh, trên quyển sách dày đều vẽ đầy những hình vẽ cổ. An Tưởng dựa theo linh cảm của mình chọn bừa một quyển, cười bảo: “Mặc Mặc muốn kể chuyện cho mẹ nghe trước khi đi ngủ sao?”
Nhìn dáng vẻ này của cô, An Tử Mặc hoảng hốt, trí nhớ cậu như quay trở lại ngày xưa. Khi đó An Tưởng vô cùng yêu cậu, mỗi buổi tối, dù cho cậu có muốn nghe hay không, cô cũng đều cố chấp tìm truyện cho trẻ con tới kể cho cậu nghe. Cô không được ai dạy nên khi gặp những từ phức tạp cô không biết đọc, sau đó cô sẽ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cậu.
Rõ ràng cô mới là mẹ, nhưng cô chẳng để ý tới việc thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt cậu.
Khi đó cậu bị sự thù hận đày đọa, cứ sống trong quá khứ, không muốn bước ra khỏi vùng tối đó. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cậu đã sớm được cô đưa ra khỏi những ký ức đen tối đó rồi.
“Mặc Mặc?” An Tưởng nhích người lại gần, “Con nghĩ cái gì đó?”
An Tử Mặc nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong mắt mình, mở sách ra, “Con đang nghĩ làm thế nào mới có thể đối xử tốt với mẹ.”
An Tưởng ngẩn ra sau đó khẽ cười.
“Nhưng giờ con nghĩ, vẫn nên kể truyện cổ tích cho mẹ nghe đi.” An Tử Mặc không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng nên cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cậu chuyển chủ đề đi một cách khéo léo.
“Thật ra Mặc Mặc đã rất tốt với mẹ rồi.” Từ trước đến nay, An Tưởng chưa từng nghĩ vào một ngày nào đó, mình sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, có một đứa con đáng yêu thông minh như này. Đặc biệt Mặc Mặc của cô còn rất dịu dàng và săn sóc, với cô, như vậy là đủ rồi.
“Mặc Mặc phải đọc bằng tiếng Trung nha, mẹ không biết tiếng Anh đâu.”
“Con biết rồi.” An Tử Mặc ngoan ngoãn đáp lời, dùng giọng nói mềm mại non nớt của mình đọc truyện cổ tích. Tốc độ đọc của cậu không nhanh cũng chẳng chậm, đèn ngủ bên cạnh phát ra những tia sáng ấm áp, khung cảnh vừa hạnh phúc vừa yên bình.
An Tưởng ngáp một cái, mí mắt cô cũng nặng dần. Cuối cùng cô không chống nổi con sâu ngủ trong người mình nữa, nhắm mắt lại từ từ ngủ. Trong mơ, cô như đi vào một màn sương dày. Phía cuối màn sương đó là bóng dáng của một người nào đó, An Tưởng thấy người đó đang dịu dàng vuốt cái bụng tròn của mình, thỉnh thoảng thì cúi đầu xuống nói cái gì đó.
An Tưởng từ từ tới gần, cuối cùng cô cũng nghe được âm thanh kia…
“Mặc Mặc, con của mẹ…”
“Con phải sống thật hạnh phúc.”
“Bây giờ mẹ không thể ở cạnh con được nữa. Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”
Người đó nói rất nhiều, rất nhiều, âm thanh nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
An Tưởng cố gắng muốn nhìn thấy nhiều hơn, nhưng cô lại vô ý rơi từ trên cao xuống. Cảm giác này làm tim cô đập nhanh hơn, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc.
Đó là mơ.
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chống người ngồi dậy.
Ánh sáng chói chang chiếu từ bên ngoài rèm cửa vào trong phòng. Bên cạnh cô trống không, không biết An Tử Mặc đã rời giường từ bao giờ. An Tưởng nhìn đồng hồ, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình đã ngủ nướng quá lâu.
An Tưởng nhanh chóng rời giường thay quần áo, vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra ngoài thì cô thấy một khung cảnh vui vẻ và hòa thuận.
Hôm nay Bùi Dĩ Chu không phải đi làm, anh mặc một bộ quần áo bình thường ở giữa mấy bạn nhỏ. Bên cạnh là một đống đồ đạc, dụng cụ linh tinh. Anh và Bùi Thần đang cùng nhau nghiên cứu về cách dựng lều, cặp anh em sinh đôi và An Tử Mặc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem.
“Mọi người đang làm gì thế?”
“Em dậy rồi à?” Bùi Dĩ Chu bớt chút thời gian liếc nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục bận phần mình, “Mai chúng ta phải đi dã ngoại và cắm trại bên ngoài, nhà trẻ để cho mình tự dựng lều nên anh thử trước để cho quen tay.”
“Ồ, thế như nào rồi?”
Bùi Dĩ Chu im lặng.
Kết quả là chẳng ra làm sao hết, tay với não của anh chẳng hợp tác với nhau để dựng lều chút nào cả.
Đầu Bùi Thần rối bù cả lên, cậu không nhịn được nhìn về phía An Tử Mặc cầu cứu, “Ông Mặc Mặc có biết làm cái này không?”
An Tử Mặc trợn trắng mắt.
Cậu đã biết trước hai người kia chỉ biết ăn chứ chẳng biết làm. Cuối cùng làm tốn nhiều thời gian như vậy rồi lại nhờ cậu giúp?
“Đưa bản vẽ đây.”
Bùi Thần cung kính dâng bản vẽ lên cho An Tử Mặc.
Lần này tất cả mọi người trong nhà đều đi, vì vậy cần phải dựng hai cái lều lớn. An Tử Mặc nhìn qua hướng dẫn sau đó chỉ huy Bùi Dĩ Chu và Bùi Thần làm việc. Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của cậu, không lâu sau, chiếc lều đã được dựng lên.
Chiếc lều màu xanh nước biển nằm ngay giữa phòng khách. Bùi Nặc chưa từng ở trong lều bao giờ, hai mắt cô nhóc sáng bừng lên, gấp gáp chui vào trong. Bùi Ngôn cũng vào theo rất nhanh, hai bạn nhỏ chui vào bên trong chơi đùa với nhau.
Lúc này Bùi Dĩ Chu mới thở phào nhẹ nhõm, giữ vẻ bình tĩnh như bình thường, “Ừm, ổn rồi!”
An Tử Mặc: “Ba chẳng làm một chút gì, ổn cái gì mà ổn.”
Bùi Dĩ Chu: “……”
**
Hôm sau, một nhà sáu người ngồi lên xe buýt của nhà trẻ đi tới chỗ cắm trại và dã ngoại.
Trong đó Bùi Thần dẫn hai đứa em mình, An Tưởng và Bùi Dĩ Chu đi cùng An Tử Mặc. Nhà bọn họ quá thu hút sự chú ý, vừa mới lên xe đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Trong này có rất nhiều gia đình là quỷ hút máu không thuần chủng, họ có sự sợ hãi với quỷ hút máu thuần chủng một cách bẩm sinh, vì thế mấy vị phụ huynh còn vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sau khi thấy sáu người xuất hiện thì lập tức im bặt lại. Ngay cả những bạn nhỏ bình thường ầm ĩ cũng không nói câu gì. Bầu không khí trở nên yên lặng ngay lập tức.
Bùi Dĩ Chu không để ý tới chuyện đó. Chờ sau khi xe bắt đầu nổ máy, anh tiến đến bên tai An Tử Mặc nói nhỏ: “Không phải con bảo muốn biểu diễn tiết mục sao? Con chuẩn bị chưa?”
An Tử Mặc lấy một cái kèn harmonica từ trong túi ra: “Con thổi cho mẹ nghe cái này.”
An Tưởng vừa nghe đã cảm thấy tò mò: “Thổi cho mẹ?”
“Vâng, mẹ muốn nghe cái gfi?”
An Tưởng suy nghĩ một lúc lâu nhưng chẳng nghĩ ra cái gì. Cô lắc đầu: “Mẹ không nghĩ ra. Mặc Mặc thổi gì mẹ nghe nấy.” Có rất nhiều bài hát cô nghe nhưng không nhớ tên, nhưng mấy bài cô nhớ tên được chưa chắc An Tử Mặc đã thổi được. Vì thế cô muốn để cậu nhóc tự do thể hiện.
An Tử Mặc vuốt v e cây kèn harmonica trong lòng bàn tay. Cậu đã có dự tính trong lòng.
“Chào mừng các vị phụ huynh đã bớt chút thời gian bận rộn của mình tới tham gia hoạt động lần này. Chúng ta sẽ đến hồ Vân Lam trải nghiệm cắm trại dã ngoại một ngày một đêm. Thời gian di chuyển của chúng ta sẽ là một tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể chơi một số trò chơi nhỏ, hoặc biểu diễn một số tiết mục. Có bạn nào muốn giơ tay xung phong lên không?”
Ở trong này cũng không có quá nhiều người, vài người phụ huynh liếc nhìn về hướng Bùi Dĩ Chu, có mấy bạn nhỏ ngại ngùng nên cũng không giơ tay.
Đang lúc im lặng thì có một âm thanh vang lên.
“Cô ơi, để em, để em!”
Cô giáo cười tủm tỉm nhìn về phía sau: “Đầu tiên là bạn Phù Trạch nha!”
Phù Trạch cố gắng lách người ra khỏi chỗ mẹ mình, cong mông nhỏ đi lên phía trước, lớn giọng: “Con sẽ hát cho mọi người nghe bài “Vịt con”.”
Dứt lời, cậu nhóc bắt đầu hát.
Âm điệu của cậu nhóc không chuẩn hoàn toàn, nói đúng hơn là chẳng đúng nhạc tí nào.
Nhưng cậu nhóc lại hát rất nghiêm túc, chẳng cuống chút nào cả. Cuối cùng, tất cả phụ huynh cùng các bạn học sinh ngồi trên ghế đều bị Phù Trạch chọc cười. Tiếng cười vang lên trong xe, đánh tan bầu không khí gượng gạo vừa rồi.
“Cô ơi, con hát xong rồi!” Phù Trạch lễ phép khom lưng chào, đột nhiên mở miệng, “Vừa rồi con thấy Mặc Mặc bảo cậu ấy muốn thổi kèn. Cô ơi, tiếp theo có thể để Mặc Mặc lên biểu diễn được không ạ?”
Phù Trạch vô cùng nhiệt tình, cô giáo không tiện từ chối. Vì thế cô dịu dàng nhìn về chỗ An Tử Mặc: “Mặc Mặc, con có muốn lên biểu diễn tiết mục không?”
“Đồng ý đồng ý! Mặc Mặc đồng ý!”
“Cô ơi, để Mặc Mặc lên đi!”
Bùi Ngôn ồn ào, cậu nhóc nói to lên. Các bạn nhỏ khác cũng ồn ào theo, người thì vỗ tay, người thì thét chói tai, nói chung là rất hỗn loạn.
An Tử Mặc không nhịn được tiếp tục trợn trắng mắt, đến tận khi cậu cầm kèn harmonica đứng dậy thì mấy người xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
Cô giáo khom lưng đặt microphone bên cạnh miệng cậu, cô liếc mắt một cái đã chú ý tới kèn harmonica trong tay cậu: “Có phải Mặc Mặc định biểu diễn tiết mục ăn harmonica không?”
“Không phải.” An Tử Mặc chẳng cho cô giáo chút mặt mũi nào, vô cảm nói, “Con biểu diễn cho mẹ con nghe, tiện thể để cho mọi người nghe ké một chút.”
Cô giáo không giấu nổi sự xấu hổ: “……” Hóa ra họ chỉ được nghe ké thôi sao?
An Tưởng cũng che mặt lại, con cô… đúng là biết ăn nói thật đấy!!
“Thế, thế Mặc Mặc muốn biểu diễn cho mẹ mình nghe bài gì?”
“Bài “Lettre a Ma Mere” của Richard Clayderman.” An Tử Mặc nắm chặt lấy cây kèn harmonica trong tay, nhìn vào mắt An Tưởng, nói, “Bây giờ con sẽ biểu diễn cho mẹ con nghe.”
Cậu nhóc kiêu ngạo nâng cằm mình lên, vô cùng tự tin. Dáng vẻ cậu lạnh lùng, không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, lúc nào cũng kiêu ngạo nhưng ánh mắt của cậu nhìn An Tưởng lại không giấu nổi sự thẹn thùng. Dáng vẻ cậu giống y như khi các bạn nhỏ khi chuẩn bị biểu diễn trước mặt mẹ mình, vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu không có gì thay đổi thì vài chương nữa là hết rồi, tiếp đó chính là ngoại truyện nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.