Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 90: Thất Kỳ Độ Sinh Trận




Tượng Linh chuyển động 10 cái đồng thời nâng vũ khí nện xuống ngũ hành đại trận, mỗi tượng đều cao vài chục trượng nện xuống tạo ra rung chấn kinh người.
"Tượng linh thì cũng rất lợi hại, nhưng nếu ta tìm ra được tâm thạch trong 10 cái tượng linh này, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi."
Lệnh Nguyên ánh mắt nhăn nheo nay cau chặt lại đã càng thêm phần già nua, nhưng lão vẫn không nói lời nào liền tục dùng tượng linh trận nện xuống ngũ hành trận.
Hàn Vũ Thiên đi tới một khẩu pháo tích nạp năng lượng, hắn đang nhắm tới một tượng linh ma tộc lùn nhất.
Tượng linh này cảm nhận được nguy hiểm liền núp sau những tượng linh to hơn.
"Quả nhiên đoán trúng rồi."
Hàn Vũ Thiên cười lạnh bắn viên đại pháo về phía Lệnh Nguyên, đạn pháo kinh người lao đi tượng linh lập tức quay về bảo vệ chủ nhân.
Hàn Vũ Thiên bay lên thân hình chớp động đã xuất hiện phía sau tượng linh ma tộc lùn kia.
"Hê hê hê."
Điệu cười già nua của Lệnh Nguyên vang lên quái lạ, một cái trận pháp khác hóa ra 7 lá cờ vây lấy Hàn Vũ Thiên vào giữa.
"Thất Kỳ Luyện Sinh Trận."
Một lão già từ trong đám tiên quân bước ra, lão già tóc lưa thưa vài cọng, da mặt nhăn nheo xệ xuống rất khó coi.
Tướng đi của lão còn nghiêng người sang bên trái tựa như bị tàn tật sống lưng vậy.
— QUẢNG CÁO —
"Phiên Huân lão."
Đám tiên quân lại một lần nữa chiến ý đùng đùng vang vọng tên lão Phiên Huân.
"Tuổi trẻ nóng nãy mất hết lý trí rồi, khà khà khà."

Phiên Huân lão nở ra một nụ cười chỉ còn sót lại 4 chiếc răng của mình.
Hàn Vũ Thiên nhìn thất kỳ vây quanh vẻ mặt chán ghét lại tăng thêm vài phần.
Thất Kỳ Luyện Sinh Trận tên như ý nghĩa là một cái đại trận luyện sinh linh sống, phàm là kẻ rơi vào đại trận đều phải khổ sở bị rút đi tuổi thọ truyền cho chủ trận.
Vì vậy nó là một cấm trận được xếp vào loại tà đạo giống như tượng linh trận, cũng chỉ là thứ làm hại sinh linh mang lại lợi ích cho bản thân mà thôi.
"Ngươi sống cũng gần vạn năm rồi nhỉ?"
Ánh mắt Hàn Vũ Thiên đã không còn bình tĩnh nữa, lộ ra sát ý tràn đậy như chư thiên phẫn nộ.
"Khà khà khà, lão phu đã sống được 10008 năm rồi đấy."
Phiên Huân như không nhìn thấy ánh mắt đó của Hàn Vũ Thiên cười rất thoải mái đáp.
Hắn cầm kiếm trong tay vẻ mặt bình tĩnh đâm mũi kiếm vào mặt đất.
— QUẢNG CÁO —
"Địa Sát Kiếm, Thổ Địa Vạn Biến."
Đột nhiên đất đá chuyển động từng khối đất trồi lên thay đổi đại địa, từng khối đá chồng chất hóa thành hình một cái đài sen.
Hàn Vũ Thiên ở trung tâm đài sen tay phải để giữa ngực như một vị phật tử.
"Ta từ trong Thất Kỳ Luyện Sinh Trận của ngươi, đảo ngược mọi thứ trở thành Thất Kỳ Độ Sinh Trận."
"Thất Kỳ Độ Sinh Trận là cái mẹ gì vậy?"
Phiên Huân thấy điều không ổn lập tức vung tay biến ảo vô số phù văn, ý định ngăn trận pháp biến đổi nhưng lão đã chậm.
Thất Kỳ Độ Sinh Trận chính là một trận pháp phổ độ chúng sinh của phật gia, hay nói đúng hơn là Thất Phật Độ Sinh Trận, nhưng thay vị 7 vị phật tử thì hắn lại đổi sang 7 lá cờ kia.

Phàm là sinh linh sống trong 10 dặm đều bị phật âm rót vào tai, đại đạo biến hóa ngàn vạn phật chú.
Tượng linh có linh hồn ẩn chứa bên trong cũng được coi là sinh linh, phật âm cũng ảnh hưởng vào tâm trí bọn chúng.
"Đây gọi phật pháp sao?"
"Thứ gọi là phật này quá huyền diệu đi."
"Ta tưởng chỉ có đạo pháp mới là huyền ảo vạn biến, không ngờ phật pháp cũng là thông thiên không kém."
— QUẢNG CÁO —
Tu sĩ cấp thấp bị phật âm ảnh hưởng ai cũng rơi vào cảm ngộ phật pháp, trái lại đạo pháp làm cho kim đan và nguyên anh vỡ vụn.
Thay vào đó là 3 viên xá lợi và 7 viên xá lợi xuất hiện trong thức hải, bọn họ tu vi tiên đạo của đạo gia đang dần chuyển sang phật đạo của phật gia.
Phật âm dần thẩm thấu vào trong trí óc của bọn họ thì âm thanh già nua vang lên:
"Tiên đạo vạn biến, phật đạo cũng là thông thiên, nhưng khi các ngươi từ tiên đạo chuyển sang phật đạo, vậy tu vi kiếp này chẳng phải sẽ bỏ phí sao?"
Lời này động tới nhân tâm như một ngòi nổ làm bọn họ bừng tĩnh, tiên khí khuấy động đẩy lui phật quang.
Một lão già toàn thân da bọc xương nhăn nheo, tóc bạc dài tới gót chân xõa ra bao phủ dần như toàn bộ cơ thể gầy gò ấy.
Ánh mắt lão già phản phất tiên khí huyền ảo, lão nhìn Hàn Vũ Thiên rất xem trọng.
Từng người từ trong mộng tĩnh lại, bọn họ đều thở phào suýt chút nữa là bị cưỡng ép thay đổi cảnh giới, mất đi một thân tiên đạo người người sùng bái rồi a.
"Nhân tâm quả thật thiếu sót."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt khép hờ nhìn lão già gầy trơ xương nói, lão già tay chân run run nói:
"Nhân tâm thiếu sót, nhưng suýt chút nữa bị ngươi lắp đầy rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.