Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 44: Thiên ngoại?




Trong biển cát bổng có một bóng người trồi lên, Hàn Vũ Thiên sau mấy ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục thương thế do Vũ Cảnh gây ra.
"Như vậy tiếp theo là Nam Quan."
Hàn Vũ Thiên lại chống gậy bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, phải mất mấy ngày mới rời khỏi hoang mạc khắc nghiệt.
Tới được một khu đất rộng thênh than với đầy rẩy cây cối rậm rạp, một mảnh đất này có thể so với hai cái Tây Nam Quan hợp lại.
"Quả là Nam Quan, một trong bốn thành trì rộng lớn nhất mà Bát Quan từng sở hữu."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười có vẻ rất hài lòng với vùng đất Nam Quan này, hắn bước đi nhẹ nhàng hướng về phương xa mà bước đi.
Hàn Vũ Thiên trêи đường đi gặp được khá nhiều yêu thú, hoặc là người tu hành đi ngang qua, hắn toàn bộ đều giết không chừa bất cứ thứ gì trong tâm mắt.
Rồi trở lại với hình ảnh tên lãng du vô hại, cứ một đường gặp người giết người, gặp thú giết thú tu vi Hợp Đan cũng đã đạt tới tầng 4 trung kì.
"Hừ, một tên lãng du cũng dám ngang nhiên bước vào lãnh địa của ta sao?"
Một trung niên thân mặc áo giáp rách nhìn Hàn Vũ Thiên tức giận nói, hắn còn có mấy tiểu lâu la đi theo.
Hàn Vũ Thiên dừng bước ở đó Âm Sát khí phiêu động, một thân tu vi bạo phát lao tới đánh với trung niên một trận.
Mỗi một quyền và trảo của trung niên và Hàn Vũ Thiên va chạm, đều khiến mấy lâu la ói máu trọng thương.
"Thứ này rốt cục là tà pháp từ phương nào?"
Hàn Vũ Thiên chỉ hừ lạnh nói:
"Từ thiên ngoại."
Trung niên đột nhiên ngơ ngác một lúc lâu mới kinh sợ nói:

"Thiên ngoại? Ngươi là kẻ đến từ thiên ngoại trong truyền thuyết?"
Hàn Vũ Thiên lợi dùng thời cơ trung niên kia còn chưa hoàn hồn đã một trảo chộp vào tim hắn, Âm Sát khuấy động phá vỡ trái tim từ bên trong.
Trung niên phun máu há họng liền có một viên đan bay ra khỏi miệng, Hàn Vũ Thiên triệu hóa ma trảo chộp lấy viên đan kia.
Hắn một ngụm nuốt vào đan của trung niên kia, ma trảo tản ra tứ phía thôn phệ lâu la và mấy cái xác.
"Vậy mà thế giới này biết được thiên ngoại sao?"
Hàn Vũ Thiên hơi cau mày có chút bất ngờ với lời của trung niên vừa rồi.
"Ta cũng muốn xem thử người "ở thiên ngoại" trong lời kẻ này rốt cục có giống như ta nghĩ không."
Hàn Vũ Thiên thì thầm tự nói rồi hướng về phía trước mà bước đi.
"Không bị vị tiền bối đó đi hướng nào nhỉ?"
Thanh Tuyền ôm một túi hành lý đi theo sau Uy Lân, Uy Lân nhìn thấy một đống da thú liền nói:
"Tiền bối ấy đi hướng này."
Hắn nhanh chóng nắm tay tiểu muội của mình kéo đi theo mấy tấm da thú trêи mặt đất.
Vạn Niên cung, Mạch Liên bắt đầu kiểm tra một thế hệ đầu tiên của Vạn Niên cung, từng đám tu sĩ trẻ tuổi đều triển lộ thực lực phi phàm.
Khiến cho mấy vị tông chủ hay nói đúng hơn là quản sự của Vạn Niên cung kinh hãi, chỉ mới vài ngày thôi mà thế trận Vân Niên cung bày ra làm ai cũng choáng ngợp.
"Quả nhiên là do cung chủ tự mình sáng tạo, thật là huyền ảo."
Hồng Thiên ở một bên binh khí cười vô cùng sảng kɧօáϊ, một tên quản sự cười vui vẻ nói:

"Cung chủ quả là cao nhân ngàn năm hiếm gặp, gia nhập Vạn Niên cung quả là sáng suốt."
"Đệ tử Hàn gia xin được yết kiến Vạn Niên cung trưởng lão."
Bên ngoài có hai người của Hàn gia đang hô to, Hàn An và Hàn Phúc đã theo lời của Hàn Vũ Thiên tới Vạn Niên cung làm đệ tử.
Ý kiến này của hắn cũng không bị lục vị gia chủ bát bỏ, Hàn An và Hàn Phúc cũng vui vẻ nhận lời tới Vạn Niên cung.
"Nhị vị công tử Hàn gia xin mời vào."
Thải Thuận Nhi bước ra chào đòn nồng nhiệt hai vị đệ tử Hàn gia, theo lời của Hàn Vũ Thiên thì trực tiếp gia nhập không cần quy cách khảo hạch.
Sở dĩ Hàn An và Hàn Phúc được mời gia nhập Vạn Niên cung là khi nhỏ đã đối tốt với Hàn Vũ Thiên không ít, đây cũng xem như là hắn đền đáp tình cảm huynh đệ lúc nhỏ.
"Thật là rộng."
Hàn An hai mắt sáng rực nhìn nội thất bên trong Vạn Niên cung, Thải Thuận Nhi cười nói:
"Vạn Niên cung được xây dựng từ những nguyên liệu đắc giá nhất, tộng cộng là 1600 vạn linh thạch và phải bỏ một ít đồ của cung chủ để trao đổi với Thanh Hoa lâu, cung chủ mới có thể xây được Vạn Niên cung phồn hoa như vậy."
Nghe Thải Thuận Nhi giới thiệu xong thì hai người bọn họ muốn ngất đi tại chỗ, số linh thạch lớn như vậy bọn họ suốt đời cũng chẳng thể nhìn thấy nổi.
"Đây là phòng của hai vị công tử."
Thải Thuận Nhi đưa Hàn An và Hàn Phúc tới một gian phòng, bên trong đầy đủ tiện nghi như ở Hàn gia, lại còn giàu có hơn vài phần.
Thải Thuận Nhi sắp xếp xong mọi thứ liền cung kính nói:
"Hai vị là đệ tử đặc biệt của Vạn Niên cung, nên hãy cứ yên tâm ở đây tu luyện, tài nguyên đều sẽ do Vạn Niên cung cung cấp."
Hàn An và Hàn Phúc kinh ngạc không kịp từ chối thì Thải Thuận Nhi đã rời đi khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.