Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 351: Ngọc Thanh Tâm Thánh Tử.




Chương 351:
Độc Nữ Ách Vân Dạ Nhi cau mày thật có không thể ngờ được tính huống này, một gốc Hồn Dược đổi được tạo hóa thành Thiên Thánh thì còn trân quý hơn viên đan dược Độ Lôi Hóa Tông Đan trong tay nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn là thở ra một hơi quay người rời khỏi buổi đấu giá này, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy đám người bên dưới thản nhiên nói:
"Còn ai muốn đấu giá?"
"Một viên Thủy Phách Âm Thạch."
Bích Họa Tiên Tử đột nhiên lấy ra một viên chói sáng màu xanh biển tản ra lực lượng thủy hệ nồng đậm sâu thẩm như đại dương, Hàn Vũ Thiên liếc mắt nhìn một cái trong lòng cũng là khẽ động, đây chính là thứ tài nguyên mà Thanh Tuyền đang cần để giúp thăng cấp Cửu U Minh Thủy của nàng, Hàn Vũ Thiên vẫn là giữ bình tĩnh thản nhiên nói:
"Thủy Phách Âm Thạch? Không tệ, còn ai xuất ra bảo vật cao hơn không?"
Mọi người yên lặng cũng thấy rõ không ai mang theo vật phẩm cao quý hơn Thủy Phách Âm Thạch của Bích Họa Tiên Tử, Hàn Vũ Thiên vung tay thu Thủy Phách Âm Thạch về tay cũng ném viên Độ Lôi Hóa Tông Đan thứ hai cho nàng ta, Bích Họa Tiên Tử bắt lấy trong mắt có một tia mong chờ cũng không có ở lại đấu giá mà ôm quyền thi lễ rồi rời khỏi, Hàn Vũ Thiên nhìn đám người bên dưới thản nhiên nói:
"Đây là viên cuối cùng, các vị còn ai muốn trao đổi với ta không?"
Hỏa Vân Sơn và Trận Lục là hai người duy nhất còn lại của hai đại Thánh Quốc, Cửu Đại Gia Tộc ai cũng đem theo rất nhiều tài nguyên có thể đổi lấy viên đan dược kia, nhưng bọn họ không có muốn đắc tội với hai đại Thánh Quốc cũng chỉ cắn răng chờ họ từ bỏ rồi mới dám nhúng tay vào, Trận Lục ôm quyền nói:
"Tiền bối, Vân Phương Thánh Quốc bọn ta có vô số đồ tốt, nhưng phiên đấu giá này vãn bối không chuẩn bị nhiều đồ vật mang theo, nếu tiền bối nguyện ý đi theo vãn bối trở về Thánh Quốc để lấy tài nguyên trao đổi, nhất định sẽ lấy ra vật phẩm làm cho tiền bối hài lòng để đổi lấy Độ Lôi Hóa Tông Đan."
Rất nhiều người nhận ra được ý vị sâu xa trong câu nói của Trần Lục, nếu Hàn Vũ Thiên đi theo vị thánh tử này về Thánh Quốc thì lấy thế lực đỉnh phong bên trong đừng nói là Chuẩn Thần Vương như vị thần bí nhân trước mắt, dù là Thần Cảnh viên mãn như cự long cũng phải cuộn mình khép nép, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Người trẻ tuổi, ta không có nhiều thời gian để đến Thánh Quốc của ngươi, không có đồ trao đổi thì tốt nhất đừng mở miệng đòi hỏi với bản cung chủ."
Trần Lục nét cười ngưng kết ở trên mặt cũng không nghĩ tới đối phương lại không hề nể mặt mũi Vân Phượng Thánh Quốc mà nhường hắn viên đan dược này, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nhìn về phía đám đông nói:
"Không còn ai ra giá vậy ta sẽ cất nó đi."


Cánh cửa bên ngoài đột nhiên mở toanh ra một đoàn người tràn ngập khí thế bước vào toát ra vẻ uy nghiêm không gì có thể sánh nổi, Trần Lục sắc mặt kinh biến khi thấy được người tới cũng là lập tức đứng dậy ôm quyền nói:
"Ngọc Thanh Tâm Thánh Tử, huynh sao lại đích thân tới đây?"
Ngọc Thanh Tâm một trong Bát Hoàng Thánh Tử bài danh thứ sáu danh hiệu Lục Cường Thánh Tử tu vi Thánh Tông đứng vào vị trí thứ 20 trong hàng ngũ Thánh Tông trẻ tuổi nhất đại lục, tuy không phải người nằm trong hoàng kim thiên kiêu bảng như Trần Lục, nhưng hắn lại là kẻ nằm trong Thánh Tông bảng là cấp bậc vượt xa cả Trần Lục một đại cảnh giới, mỗi cảnh giới đều sẽ có một bảng xếp hạng riêng trên đại lục mà mỗi bảng lại chia ra làm ba tầng khác nhau là hạ, trung, thượng, hạ là đại diện cho thế hệ trẻ tuổi nổi bậc nhất, trung là những người tuổi đã trung niên dựa trên thang tuổi ở cảnh giới bản thân đang đứng lấy thực lực và uy danh trong cùng cảnh giới làm thước đo, thượng là mấy lão quái vật đã lô hỏa thuần thanh ở trên bảng xếp hạng tu vi không kẻ nào có thể vượt qua được trong cùng cảnh giới mới được vào thượng bảng, là kẻ nằm trong hạ bảng Thánh Tông đại lục bài danh thứ 20 đủ thấy thiên phú của Ngọc Thanh Tâm còn cao hơn cả Trần Lục một phần, uy danh không bằng nhưng địa vị ở Thánh Quốc thì Lục Cường Thánh Tử vượt xa Bát Cường Thánh Tử mới thấy được Trần Lục cung kính đến vậy.
Ngọc Thanh Tâm là nam tử thanh tú nhất trong Bát Hoàng Thánh Tử, một nụ cười của hắn có thể làm cho ngàn vạn thiếu nữ phải điêu đứng nối đuôi nhau xin về làm tì nữ, Ngọc Thanh Tâm cười nhẹ nói:
"Ta có việc đi ngang qua, nghe nói tiểu đệ cũng đang ở đây mới tới xem thử là đệ đang làm gì, cũng vô tình nghe thấy được một vài lời của kẻ không biết trời cao đất dày."
Lời của Ngọc Thanh Tâm là đang ám chỉ Hàn Vũ Thiên đang đứng trên bục đấu giá, vốn dĩ Bát Hoàng Thánh Tử không có thân thiết như lời nói của Ngọc Thanh Tâm, nhưng uy nghiêm của Vân Phượng Thánh Quốc bị một kẻ vô danh năng mạ xem thường thì một kẻ mang danh thánh tử như hắn cũng không đứng bên ngoài xem náo nhiệt, lão già bên cảnh hừ lạnh hơi thở thần linh hiện ra làm cho những người có mặt trong khán phòng đều phải kinh sợ run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, toàn bộ sảnh đấu giá chỉ có duy nhất hai người đứng vững trước hơi thở thần linh chính là Hàn Vũ Thiên và Mạc Đỉnh Chi ở trên bục đấu giá, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thở ra một hơi hàn khí đã làm cho không gian xung quanh hóa thành băng vực bàn tay giơ lên hướng đến Ngọc Thanh Tâm bóp một cái, không gian xung quanh hiện ra vô tận băng nhận lao đến, lão già bên cạnh hừ nhẹ kiếm trong tay lóe lên ngũ thải quang man quét ngang tứ phía ngăn cản công kích như vũ bão của Hàn Vũ Thiên.
Hàn Vũ Thiên giơ tay ra hư không từ trong ống tay áo có một ngọn lửa quấn quanh sau đó bay tới lòng bàn tay của hắn, bàn tay bắt lấy ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội như thái dương, một chưởng hướng đến lão già kia đánh tới kiếm của lão cũng là nhanh chóng nghênh đón như xem một chưởng kia chỉ là hư vô, chưởng lực vừa chạm hỏa diễm nổ vang toàn bộ người trong đấu giá hội lập tức bị đánh bay ngay cả Mạc Đỉnh Chi cũng không ngoại lệ bị đánh văng về phía sau, nhưng hai hộ vệ trung niên bên cạnh Ngọc Thanh Tâm và lão già đối cứng với một chưởng của Hàn Vũ Thiên thì lại không có bị đánh bay ra ngoài chỉ lui về sau vài bước còn đang dùng tay chống lưng cho Ngọc Thanh Tâm, hiển nhiên ba kẻ này đều là Thần Cảnh của Vân Phượng Thánh Quốc cho phép Ngọc Thanh Tâm mang theo bảo hộ hắn.
Hàn Vũ Thiên cười nhạt tay còn lại giơ lên hắc lôi lóe sáng một chưởng vỗ đến lập tức làm cho lão già kia không kịp trở tay ăn trọn một đòn lôi đình bay ngược về sau chục bước chân mới dừng lại được thân hình, Hàn Vũ Thiên lóe lên bàn tay hướng đến cổ của Ngọc Thanh Tâm chộp tới, trung niên hộ vệ phía sau hừ lạnh một quyền vung ra ngăn cản thế tiến của một trảo này.
Tên còn lại nhảy vọt lên một quyền hướng đỉnh đầu của Hàn Vũ Thiên công kích tới, nhưng quỷ dị ở chỗ thứ mà hai người chạm vào lại là tàn ảnh, Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đã xách lấy cổ áo của Ngọc Thanh Tâm nhấc lên, vừa rồi ngay vào khoảnh khắc tay của hộ vệ kia vươn ra thì Hàn Vũ Thiên đã dùng ra Băng Ảnh Tam Bộ một bước đã biến mất, lão già và hai hộ vệ lập tức đại biến quay đầu nhìn lại, Hàn Vũ Thiên nhìn Ngọc Thanh Tâm trong tay cười nói:
"Ngươi dựa vào Thánh Quốc phía sau mà phách lôi như vậy, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một trận."
"Thả Thánh Tử ra!"
Lão già bước ra một bước tu vi Thần Cảnh tầng 1 lập tức bạo phát muốn trực tiếp bắt lấy Hàn Vũ Thiên, nhưng lão còn chưa kịp động thủ thì tay Hàn Vũ Thiên đã nắm lấy mặt của Ngọc Thanh Tâm bóp mạnh chỉ nghe thấy tiếng rắc giòn tan, xương sọ của Ngọc Thanh Tâm Lục Cường Thánh Tử đã bị nứt, lão lập tức kinh hãi không dám tiến lên thêm một bước nào nữa, tốc độ lão động thủ nhất định sẽ không thể bắt kịp tốc độ ra tay hạ sát của tên thần bí nhân trước mắt, Hàn Vũ Thiên nắm lấy mặt của Ngọc Thanh Tâm chân khẽ dặm xuống liền có thêm ba thân ảnh y hết hắn và Lục Cường Thánh Tử xuất hiện, làm cho những người xem được cảnh tượng này đều là trợn mắt há hốc mồm, dùng bằng mắt thường hay là tinh thần cũng không thể phân biệt ra được đâu là thật đâu là giả.
"Tam Huyễn Sương Ảnh."
Hàn Vũ Thiên thân ảnh lấp lánh hướng đến bốn phía khác nhau bay đi, ba người hộ vệ lập tức sắc mặt kinh biến chia ra đuổi theo nhưng đã để lọt hết một bóng người, lão già tức giận nhìn vào sâu bên trong Kim Nguyên Bảo Cát quát lớn nói:
"Ngươi còn không mau ngăn hắn lại, nếu Thánh Tử bị bắt ở đây thì Kim Nguyên Bảo Các của ngươi sẽ phải cho Vân Phượng bọn ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Từ sâu bên trong Kim Nguyên Bảo Cát đột nhiên truyền ra tiếng thở dài, một đạo thân ảnh không biết từ khi nào đã ngăn trước mặt Hàn Vũ Thiên, kẻ nào bộ dáng trung niên nhìn khá nho nhã nhìn về phía Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Các hạ xin thứ lỗi, ta không thể để ngươi đem vị Thánh Tử của Vân Phượng Thánh Quốc đi, ở đây là phạm vi lãnh địa của bọn ta nếu để các hạ bắt người đi thì Kim Nguyên Bảo Các của ta sẽ gặp không ít rắc rối từ phía của bọn chúng."
Hàn Vũ Thiên nhìn trung niên trước mắt vẻ mặt không hề thay đổi vẫn yên lặng lắng nghe, mấy vị hộ vệ kia thật không ngờ tới bản thân biết được thông tin có một vị Thần Cảnh tọa trấn ở Kim Nguyên Bảo Các, nhưng không ngờ lại là Từ Nghiêm đứng ở hàng trung vị Thần Cảnh nổi danh đại lục, Từ Nghiêm bất đắc dĩ mới phải hiện thận ra mặt, chuyện xảy ra ở đây không ảnh hưởng gì đến Kim Nguyên Bảo Cát nên hắn cũng không có xem trọng lời của mấy tên nô bộc kia nói, nhưng Từ Nghiêm hắn có giao hảo với một vị ở Vân Phượng Thánh Quốc cùng với Ngọc Thanh Tâm cũng có chút quan hệ không nhỏ, nếu đổi lại là Trần Lục bị bắt thì Từ Nghiêm Hiếu ngay cả một cái liếc mắt còn lười nhìn tới nói gì đến ra mặt, Từ Nghiêm cười nói:
"Các hạ thả người chuyện hôm nay ta đảm bảo với ngươi, Vân Phương Thánh Quốc sẽ không truy cứu."
Hàn Vũ Thiên nhìn Từ Nghiêm cười nói:
"Vậy à? Ta làm việc xưa giờ không cần kẻ khác chen ngang vào, Kim Nguyên Bảo Các của các ngươi đứng một bên xem là được rồi."
Tu vi của hắn hiện tại chỉ có thể đối phó với Thần Cảnh sơ kỳ cùng lắm là sơ kỳ đỉnh phong, nếu trực diện đối cứng với trung vị Thần Cảnh thì không quá trăm chiêu nhất định sẽ phải nhận lấy thiệt thòi không nhỏ, Từ Nghiêm yên lặng một lúc mới nói:
"Nếu là tình huống bình thường ta có thể để ngươi đi, nhưng tên Ngọc Thanh Tâm này và ta có chút quan hệ, ngươi thả hắn thì ta dùng mệnh để đảm bảo Vân Phượng Thánh Quốc sẽ không tìm ngươi gây rối."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày cũng không ngờ được đối phương là thần cảnh lại nói ra những lời như vậy, nếu đổi lại là mấy tên hộ vệ kia thì chắc không thốt ra được lời uy tín như vậy, hắn nhìn lấy Ngọc Thanh Tâm trong tay cười nói:
"Xem như hôm nay mạng của ngươi lớn, về sau còn dám gây chuyện thì dù có là Lục Đại Thánh Quốc chống lưng ta cũng sẽ lấy mạng chó ngươi một lần nữa."
Hàn Vũ Thiên ném Ngọc Thanh Tâm qua một bên còn chưa kịp di chuyển thì đã có ba cổ sát ý từ phía sau truyền tới, lão giả cùng hai hộ vệ đã chờ thời khắc này để động thủ, Từ Nghiêm xuất hiện bàn tay giơ lên dễ dàng ngăn cản lực lượng của ba vị Thần Cảnh sơ kì, lão già nét mặt có chút khó coi nói:
"Từ Nghiêm tướng quân, ngài làm vậy là đang muốn chống đối Thánh Quốc bao che hắn?"
Từ Nghiêm trầm giọng nói:
"Lời ta nói vừa nãy ngươi không nghe rõ sao? Bản tướng quân cứu Thánh Tử các ngươi một mạng là vì có giao hữu với kẻ đó, chứ dựa vào một cái Thánh Quốc thì Kim Nguyên Bảo Cát há nào để tâm đắc tội hay không đắc tội?"
Từ Nghiêm chưởng nhẹ đẩy ba người ra xa hừ lạnh nói:
"Người mà ta muốn giữ không ai động vào được."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn đám người ở phiên đấu giá cười nói:
"Chư vị, chúng ta lại tiếp tục đấu giá, ta lấy ra ba kiện binh khí Chí Thánh giá khởi điểm năm trăm vạn linh thạch, mỗi lần ra giá không được ít hơn mười vạn, có thể dùng phương thức vật đổi vật để trao đổi."
Mọi người vừa thấy thánh uy từ ba món vũ khí toát ra liền lập tức quên đi chuyện vừa rồi, từng người đứng dậy điên cuồng ra giá không còn vẻ mặt tái nhợt như lúc trước nữa, Mạc Đỉnh Chi cũng là từ trong bước ra vẻ mặt có một chút tái nhợt, nàng là người đứng gần phạm vị ảnh hưởng của một chiêu vừa rồi, hiển nhiên đã nhận lấy thương thế.
Nàng biết Hàn Vũ Thiên mạnh, nhưng mạnh tới độ có thể ngăn cản một kích của thần thì ngay cả nàng cũng không thể nghĩ tới được, ngay cả Mạc Đỉnh Chi cũng không tự tin ngăn cản một kích tùy tiện của thần linh mà Hàn Vũ Thiên thì đối cứng trực diện, đủ thấy giữa nàng và hắn thực lực chênh lệch quá nhiều.
Người của Vân Phượng Thánh Quốc cũng không muốn lưu lại Kim Nguyên Bảo Các liền đem hai vị Thánh Tử cùng nhau rời khỏi trong sự mất mặt từ trước giờ chưa từng có của một thánh quốc vô thượng, thân phận của Từ Nghiêm đặc thù nên bọn họ không dám tùy tiện ra tay, nhưng bọn chúng không biết chính sự đặc thù ấy của Từ Nghiêm và Vân Phượng Thánh Quốc đã cứu hai tên Thánh Tử này một mạng, bằng không Hàn Vũ Thiên tự tin cho dù đánh không được ba vị Thần Cảnh sơ kì hộ vệ, nhưng giết đi hai cái thánh tử thì không quá khó chỉ cần một ý niệm liền diệt.
Thời gian đấu giá ba kiện Chí Thánh khí rất nhanh đã kết thúc, một kiện thuộc về Mộc Gia, kiện thứ hai là của Mã Gia, kiện cuối cùng thuộc về một vị tán tu trong đám đông, Hàn Vũ Thiên thu về Mộc Dương Thụ Tâm Yêu, Lôi Đình Huyền Thiết và Thổ Trọng Thiết, ba món linh bảo vừa hay có thể giúp cho ba đạo linh thể kia tăng tiến một bậc, hối đấu giá cứ vậy kết thúc cùng với tin đồn thần bí nhân không sợ trời không sợ đất đắc tội một lúc hai thế lực là Vân Phượng và Phúc Hải Thánh Quốc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đại lục đã bắt đầu chấn động muốn biết kẻ gan to bằng trời như vậy rốt cuộc là ai.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.