Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 333: tàn niệm Sáng Thế Thần Chủ.




Chương 333:
"Lợi hại."
Tôn Ngọc Âm dùng ra cả pháp tắc thần linh cũng không thể cùng với Bích Ly đánh một trận mà còn bại lui không dễ đối phó, mấy người khác vây công liên thủ cũng là liên tục bị đánh cho lui về sau không thể nào tiếp nổi ba chiêu của Bích Ly lão tông chủ, Mị Dung bên này cau mày bàn tay giơ lên Ma Thiên Trấn Ngục Đạo lần nữa hóa thành huyết sắc:
"Huyết Tế!"
Huyết quang phóng ra không biết từ đâu một khối băng lao đến ngăn cản, làm cho huyết quang đâm vào lại phản chiếu ra tứ phía lệch hướng công kích của Ma Thiên Trấn Ngục Đạo, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn lấy Mị Dung nói:
"Thứ đó rất thú vị, ta muốn chơi với nó một chút."
Mị Dung cười lạnh lùng nói:
"Dựa vào một tên Đạo Tổ trung kì sao? Tử Vong Chi Sáng!"
Ma Thiên Trấn Ngục Đạo lần này phóng ra tia sáng hòa trộn tử và huyết lại làm một lao thẳng về phía Hàn Vũ Thiên không cho kẻ này sống sót, tên thiếu niên trước mắt hết lần này đến lần khác luôn tìm cách ngăn cản kế hoạch thôn tính của nàng, đương nhiên nàng ta sẽ không để kẻ này sống sót.
Hàn Vũ Thiên thân hình chớp động lui ra ngoài trăm dặm cơ thể phóng xuất băng hàn bàn tay kết ấn vung ra song trảo, hai đầu hàn long to lớn lao tới tia sáng chết chóc kia.
"Song Long Càn Khôn Tráo!"
Hai công kích va chạm vào nhau tạo thành xung kích dữ dội, Hàn Vũ Thiên lui về sau nét mặt có một chút khó coi, Mị Dung hừ lạnh nói:
"Vậy mà không chết, xem ra ngươi cứng cỏi hơn cả Đạo Tổ viên mãn, đáng tiếc lại là kẻ đối nghịch với ta sẽ phải chết, Vạn Cốt Hồn Xuyên Thấu."
Cốt nhận từ mặt đất bay lên số lượng ngàn vạn không đếm được hết, theo ngón tay Mị Dung chỉ đến liền phóng ra như xạ tiễn, Hàn Vũ Thiên cười nhạt từ trong không gian rách ra một thanh trường kiếm chói sáng màu bạc, hắn bắt lấy chuôi kiếm quát:
"Lưỡng Cực Bạo Tâm Trảm."
Một đạo hào quang màu bạc quét ngang như là sóng kinh cùng với vạn cốt va chạm không dứt, từng đợt từng đợt cốt nhận lao xuống lại bị sóng kiếm chạm vào tan biến, Mị Dung tràn đầy kinh ngạc nói:


"Thần Kỹ, ngươi vậy mà cũng nắm được truyền thừa thần linh?"
Một chiêu vừa rồi nàng đích thị đoán không sai, thần cảnh pháp tắc hiện ra một kiếm quét ngang hoàn toàn không thua kém Vạn Cốt Hồn của nàng, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Mị Dung vẻ mặt vẫn là bình lặng như nước tay nắm kiếm chậm rãi buông ra, Sáng Thế Thần Kiếm lơ lửng trước mặt hắn lại tản ra ánh sáng thịnh thế chiếu một nửa vùng trời thoát khỏi bóng tối, Mị Dung cau mày ánh mắt tức giận hừ lạnh nói:
"Vậy mà xóa tan một nửa trận pháp của Ma Thiên Trấn Ngục Đạo, xem thử ngươi có bao nhiêu thứ để xuất ra, mở ra cho ta, Tinh Thần Lĩnh Vực, Bất Diệt Thần Nhãn!"
Trên trán Mị Dung hiện ra một hình vẽ trận nhãn phóng ra tử quang bao trùm lên toàn bộ, ngay cả ánh sáng chói lóa của Sáng Thế Thần Kiếm cũng không thể xuyên qua được màn tử quang này, nàng ta chưa dừng lại ở đó còn dang tay ra, chiến giáp trên người chậm rãi thay đổi hóa thành cung trang khải giáng đặc sắc vô cùng, trên đầu đội vương miện, đôi mắt một bên là tử sắc một bên là huyết sắc, nàng chậm rãi chạm lên trận nhãn trên trán cười yêu dị nói:
"Song chi Lĩnh Vực, Tử Cực Bất Diệt Thế Giới!"
Lĩnh vực bao trùm toàn bộ trì trệ, ngay cả Chuẩn Thần hay Bích Ly lão tông chủ cũng không thể cự động tự do trong lĩnh vực này, bầu trời đột nhiên ngưng tụ huyết sắc lại hình thành hư ảnh con mắt cự đại màu đỏ, giữa thiên địa này cuối cùng đã xuất hiện con mắt thứ hai, Mị Dung hai tay giao nhau ở trước ngực chậm rãi dãn liền thấy một món vũ khí thân dài đang dần dần được hình thành, đến khi tay của nàng ta dãn hết cỡ thì một thanh lưỡi hái hai đầu xuất hiện, hư ảnh của Phần Thùy lần nữa xuất hiện với nụ cười tà ác, lần này còn có âm thanh uy nghiêm phát ra nói:
"Mở được song vực Tử Cực Bất Diệt Thế Giới, đạt được Thần Khí Tử Vong Chu Yếm, còn mở ra được Thế Giới Bất Diệt, ngươi có tư cách là người kế thừa hoàn mỹ của bản thần, mở ra Thế Giới Bất Diệt, Hoàn Mỹ Truyền Thừa!"
Hai cái trận nhãn giữa không trung dung hợp thành một, con mắt kia từ từ khép lại nhưng vẫn tản ra vô tận pháp tắc hắc ám không hề thay đổi, Mị Dung nhìn lấy trận nhãn rồi nhìn về phía Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Giết ngươi trước rồi đi vào truyền thừa cũng không muộn."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"E là ngươi không có khả năng đó, Sáng Thế Lưu Quang!"
Sáng Thế Thần Kiếm phóng ra ánh sáng thần thánh công kích thẳng tới Mị Dung, Nàng ta có một chút kinh ngạc cũng là dùng Tử Vong Chu Yếm trong tay chém ra hai đạo quang man sắc bén tím và đỏ.
"Song Nhận Vô Địch!"
Hai bên vai chạm tạo thành sức mạnh kinh khủng thôi tan bầu trời phía trên, mặt đất nứt toát vô số bóng ngươi bị hất bay thẳng lên không trung, Mị Dung tay trái yêu mị nắm về phía đám người bị đánh bay lên nói:
"Liệt Thiên Hồn Thích!"
Tử sắc ngưng tụ từng đạo chu thích giữa không trung lao tới đám tu sĩ xấu số phía xa, Hàn Vũ Thiên cũng không để mặc nàng làm càn bàn tay nhất chuyển bắt lấy Sáng Thế Thần Kiếm chém ra kiếm quang đánh tan hết chu thích, Mị Dung cau mày nói:
"Không tệ, chỉ mới là Đạo Tổ trung kì lại có thể cùng ta tiếp vài chiêu, nhưng ngươi thì có thể sử dụng được bao nhiêu đòn như vậy? Tử Cực Ma Đồng, Huyễn Quang Mê Nhiễu!"
Hai đầu lưỡi hái Tử Vong Chu Yếm mở bừng hai mắt phóng ra tử quang nhắm thẳng tới Hàn Vũ Thiên, hắn hừ lạnh đôi mắt chuyển hóa màu lam, con ngươi đã ngưng kết thành bông tuyết tuyệt đẹp phóng ra lam quang hàn ý cùng với tử quang va chạm.
"Hàn Quang Xuyên Tinh."
Từ bên dưới đột nhiên phóng ra hai thân thể to lớn che cả bầu trời, Tử Vong Hải Hoàng Xà và Đằng Xà Thiên Thê cùng lúc bất ngờ xuất hiện ở giữa chiến trường, đôi mắt ngưng tụ hoàng kim và lục sắc cùng lúc phóng tới tinh thần lực mạnh mẽ nhắm vào Mị Dung bên này mà công kích tới.
"Tử Vong Ngưng Vọng!"
"Xà Nhãn Thiên Thê!"
Mị Dung bên này không kịp phát giác lập tức trúng phải tinh thần công kích mạnh mẽ từ hai đại thần thú, nàng ta ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi còn chưa định hình lại thì hàn quang từ phía trước cũng xoẹt tới công kích thẳng vào thức hải của Mị Dung làm nàng ta suýt nữa tinh thần vỡ vụn mà chết tại chỗ, nhưng cũng may vào giờ khắc cuối cùng Ma Thiên Trấn Ngục Đạo ở trong cơ thể kích phát tinh thần hộ thuẫn mới ngăn cho nàng không bị vỡ thần hồn mà chết.
"Đáng ghét! Không phải nhờ vào Tâm Thần Ấn Ký của Ma Thiên Trấn Ngục Đạo thì e là ta cũng phải chết dưới công kích tinh thần bậc này."
Mị Dung biến mất lần nữa xuất hiện là ở bên cạnh cổng truyền tống dẫn vào Thế Giới Bất Diệt kia, nàng ta không có bước vào mà bàn tay giơ ra tạo thành hấp lực liên tục dung nạp năng lượng của truyền thừa bí cảnh vào trong cơ thể mình để tăng nhanh khả năng khôi phục thương thế, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:
"Công kích lần nữa không được để nàng ta hấp thụ năng lượng từ bí cảnh!"
Ba đạo tinh thần lực cường đại lập tức xông tới không cho nàng ta thời gian khôi phục tinh thần lực đã bị tổn thương, Mị Dung trừng mắt có đầy sự giận dữ gầm lên một tiếng:
"Tinh Thần Tử Cực!
Trận nhãn hư ảnh giữa trán của nàng phóng ra một đạo tinh thần lực mạnh mẽ cùng với ba đạo tinh thần công kích tới kia va chạm kịch liệt đẩy lui hết ba ngươi bọn họ, Mị Dung cũng phun máu nhưng nét mặt của nàng ta lại là cười vô cùng sảng khoái nói:
"Dựa vào ba tên phế vật các ngươi thì không thể giết được ta, chịu chết đi, Tử Yếm Song Hành!"
Mị Dung hai tay nắm chặt Tử Vong Chu Yếm từ từ tách ra tạo thành bản sao y hết với Tử Vong Chu Yếm chỉ có điều mà của nó lại nhạt hơn cũng không có tản ra khí tức của Thần Khí chân chính, hai thanh Tử Vong Chu Yếm xoay tròn được nàng ném ra lập tức truy đuổi Hàn Vũ Thiên, về phần hai con yêu thú kia sau khi bị tinh thần công kích phản phệ đã không còn sức để chiến đấu tiếp, Hàn Vũ Thiên cũng không có đối cứng với hai cái Chu Yếm truy sát mà quay đầu bỏ chạy.
"Ngươi không thoát được, Tử Yếm Song Hành truy sát gắt gao ngay cả Bán Thần cũng không thể tránh, ngươi vùng vẫy vô ích."
Hàn Vũ Thiên không quan tâm lời của nàng ta, bước chân lưu chuyển lôi đình phóng xuất đã trốn vào trong quân đoàn âm binh, Tử Vong Chu Yếm lao tới cắt ngang đám âm binh biến bọn chúng thành khói bụi không thể được hồi sinh lại như trước, Thần Khí công kích dù có kỹ xảo cũng không thể qua mắt, Mị Dung phát giác bất thường chính là Hàn Vũ Thiên đang mượn Tử Yếm Song Hành để giảm bớt lực lượng quân đoàn âm binh, nàng ta tức giận nói:
"Đúng là giảo hoạt, không thể để ngươi sống tiếp được nữa, U Minh Phản Chiếu, Tương Phản Minh Tuyền!"
Mị Dung bước lên một bước phía dưới chân nàng như là hồ nước hiện lên hình ảnh tương phản với nàng, cái bóng kia hóa thành thật chất trở thành một đạo phân thân đứng song hành cùng nàng, Mị Dụng và cái bóng lao tới bắt lấy hai thanh Tử Vong Chu Yếm trước sau nhắm tới Hàn Vũ Thiên chém tới.
Một đòn này tốc độ cực cao không thể tránh né kịp, Hàn Vũ Thiên cũng không có sợ hãi Sáng Thế Thần Kiếm trong tay lấp lánh hào quang, từ trên bầu trời sáng xuống cự kiếm thổi bay Mị Dung và cái bóng của nàng ta ra ngoài.
"Sáng Thế Giáng Lâm."
Hàn Vũ Thiên lúc này trang bị một bộ chiến giáp bạch ngân chói mắt, toàn thân bốc lên khí tức có thể tịnh hóa vạn vật, Sáng Thế Thần Kiếm trong tay như gặp được chủ cũ lập tức rung động phóng lên hào quang đại thịnh xông thẳng cửu thiên, đột nhiên từ trong kiếm ngưng tụ ra một hư ảnh to lớn che khuất bầu trời, người này trẻ tuổi mi thanh mục tú tràn đầy vẻ uy nghiêm cao thượng, Sáng Thế Thần Cung, Sáng Thế Kiếm Chủ.
Hư ảnh kia đơn giản chậm rãi cầm lấy Sáng Thế Thần Kiếm quét ngang đánh tan phân thân và cơ thể Mị Dung bay ra ngoài một cách dễ dàng, Mị Dung phun máu tay ôm ngực tràn đầy khiếp sợ nói:
"Tàn niệm thần linh?"
Hàn Vũ Thiên chính là thi triển ra thủ đoạn thức tỉnh tàn niệm ngủ sâu bên trong Sáng Thế Thần Kiếm, hắn là người hiểu rõ nhất ở cấp độ càng cao người ta lại càng sợ chết hơn bao giờ hết nên có thể lưu lại thủ đoạn đảo mệnh sau cùng chính là trong binh khí tự thân tôi luyện mấy chục vạn năm, Sáng Thế Thần Chủ năm đó tu vi không đạt tới cực hạn như ba vị nhân tộc đỉnh phong khác, nhưng kiếm của hắn có thể đánh bại toàn bộ ba vị không có một vết trầy xước, trình độ kiếm thuật cỡ này, dù năm đó ngã xuống vẫn không kẻ nào ngăn cản được Sáng Thế Thần Kiếm tẩu thoát, Hàn Vũ Thiên đoán rằng kẻ năm đó hạ sát thủ với Sáng Thế Thần Chủ e là khi cố lưu lại kiếm này đã bị thương không nhẹ, bằng không sau khi diệt đi tứ đại thần hoàng nhân tộc sao lại không tự mình xuất chinh thao túng Tô Lăng giới.
Hư ảnh mờ ảo trở về hình dáng của người bình thương từ từ lấy lại ý thức nhìn lấy Hàn Vũ Thiên âm thanh mơ hồ nói:
"Ngươi là ai?"
Hàn Vũ Thiên biết rõ bị phong ấn nhiều năm bên trong Sáng Thế Thần Kiếm, Sáng Thế Thần Chủ sớm đã không còn nhớ rõ kí ức của năm đó đừng nói tới hiện tại bản thân vừa mới thức tỉnh, hắn thản nhiên nói:
"Ta là người đã thức tỉnh ngươi."
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.