Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 327: Hồn và thể hợp nhất.




Chương 327: Hồn và thể hợp nhất.
Hàn Vũ Thiên liên tục công kích cùng với mấy vị trưởng lão không ai chịu yếu thế, bọn họ chỉ là không ngờ được đánh nhau lâu đến vậy mà sức lực của Hàn Vũ Thiên vẫn dồi dào, bất luận cướp đoạt ra sao cũng không thể chạm vào bảo kiếm kia, Từ Nghiêm Hiếu truyền âm nói:
"Muốn bảo vật thì phải toàn lực, các ngươi nhiều người như chả lẽ lại sợ tông môn giáng xuống trừng phạt sao?"
Mấy vị trưởng lão nghe được truyền âm suy nghĩ một chút cũng đồng loạt bạo phát toàn lực làm cho thiên địa biến sắc, Thuận Tâm bên dưới tái xanh mặt mài quát lớn nói:
"Sư tôn buông bỏ bảo kiếm đi."
Hàn Vũ Thiên lấp lánh lam quang một cổ băng hàn chi khí phóng ra mang theo phượng hoàng khiếu thiên vũ động sau lưng, hắn nhìn lấy đám trưởng lão rồi cười nhạt nói:
"Những kẻ có mặt hôm nay, về sau ta nhất định sẽ giết không tha."
"Ăn nói ngông cuồng chịu chết đi."
Một kiếm hạ xuống cắt đứt sinh mệnh của tên trưởng lão dẫn đầu, khiến chúng trưởng lão kinh sợ lui về sau không dám vọng động, Hàn Vũ Thiên thu hồi khí tức nhìn lấy bầu trời đã có hai thân ảnh xuất hiện, Trung Nguyên sắc mặt trầm xuống hừ lạnh nói:
"Náo loạn tông môn, tham tài cướp bảo, toàn bộ giết cho ta!"
Lời này vừa dứt từ sâu bên trong ngoại môn Bích Ly Tông lao ra thêm mấy chục đạo thân ảnh toàn bộ đều có tu vi Thánh Nhân thượng vị, kẻ trước kẻ sau đều là khí thế ngút trời đảo lộn chúng sinh, Trung Nguyên đứng ở không trung nhìn đám trưởng lão bị vây vào giữa lắc đầu nói:
"Để các ngươi làm trưởng lão ngoại môn đúng là sai lầm của chúng ta, giết hết đi."
Đám trưởng lão kia còn không kịp mở lời đã bị mấy chục vị Thánh Nhân thượng vị cùng nhau vây giết không có trăng trối nổi một lời, tràn cảnh máu tươi Thánh Giả văng tung tóe bầu trời đã khắc sâu vào trong tâm khảm của mỗi người ở đây, Hàn Vũ Thiên lạnh nhạt bước xuyên qua cơn mưa máu ngập trời hướng về phủ đệ mà đi, Trung Nguyên thấp giọng nói:
"Từ nay về sau, bọn họ mới chính thức là ngoại môn trưởng lão."
Hàn Vũ Thiên vừa đặt chân xuống phủ liền ném kiếm cho Thuận Tâm nói:
"Thứ ta tạo ra trừ khi bản thân ta nguyện ý, bằng không dù cho là thiên đạo cũng không cướp được, ta mệt rồi cần bế quan."
Hắn bước vào trong phủ chính cửa đóng chặt một luồng lam quang phong bế cửa phủ, Trung Nguyên thở dài nói:


"Tranh tài đệ tử coi như kết thúc, vị trí trưởng lão không thay đổi."
Mọi thứ trở nên yên lặng ai cũng trở về nấy không còn ở đây trố mắt kinh ngạc, Hàn Vũ Thiên ngồi ở trong một mật thất dưới phủ suy ngẫm một chút nói:
"Cuối cùng vẫn phải dung hòa linh hồn và nhục thể làm một, bằng không tu vi của ta càng về sau sẽ càng chậm rãi phát triển, dù biết phong bế linh hồn không còn có thể dựa vào nó để diệt sát kẻ địch, nhưng không phong ấn thì sẽ vì tu vi linh hồn và nhục thể khác biệt dẫn đến con đường tu luyện của ta bị trì trệ."
Hàn Vũ Thiên nói rồi tay kết pháp ấn sau đó vẽ dưới mặt đất từng cái cổ ngữ huyền bí thành một cái đại trận kì lạ, trận pháp lóe lên liền có chín cái vòng tròn xuất hiện dưới chân hắn, mỗi một cái vòng từ nhỏ đến lớn đều có năm điểm, mỗi điểm đều xuất hiện một đạo dây xích, ba cái vòng tròn ngoài cùng to nhất có màu kim và lam hòa lẫn vào nhau đang dùng mưới lăm đạo dây xích trói lấy thần hồn của Hàn Vũ Thiên, tu vi linh hồn vốn là Giới Nguyên Cảnh viên mãn cũng bắt đầu giảm mạnh tuột đi mấy đại cảnh giới chỉ còn Viễn Cổ tu vi, chưa dừng lại ở đó ba vòng tròn cỡ trung cũng bắt đầu xoay chuyển phóng ra dây xích trói lấy thần hồn của Hàn Vũ Thiên thêm lần nữa, vòng tròn vốn trắng xóa đã bắt đầu chuyển thành huyết sắc sau đó cùng với hắc sắc hòa vào nhau, ba vòng tròn nhỏ trong cùng cũng là đợi được tới lúc tu vi linh hồn của Hàn Vũ Thiên hạ xuống Thủy Tổ, ba cái vòng quấn xiềng xích lên thần hồn Hàn Vũ Thiên lần nữa, ba đạo vòng tròn kia hóa thành lục sắc.
"Cấm Hồn Phong Linh, Cửu Tầng Luân Phệ Hoàn!"
Chín cái vòng luân dưới chân của Hàn Vũ Thiên xoay chuyển kịch liệt từng cái bắt đầu lơ lửng ở trước thần hồn của hắn, sau đó tạo thành chín tầng trên cơ thể từ đỉnh đầu tới bàn chân, một lúc sau chỉ thấy mọi thứ tan biến thần hồn của Hàn Vũ Thiên vẫn như cũ không có hình ảnh bị trói buộc như trước, hắn ngồi xếp bằng tu vi nhục thể thi triển cùng với tu vi linh hồn lúc này tương đồng đều là Đạo Tổ trung vị cảnh, Hàn Vũ Thiên nhanh chóng bắt đầu bước cuối cùng chính là hồn và thể dung hợp.
Thời gian trôi qua một tháng, hai tháng, nửa năm rồi lại một năm, Thuận Tâm và Lục Nhan đều là hằng ngày nhìn vào chính điện mong chờ sư tôn xuất quan, hai người luyện tập và tu luyện thì tu vi cũng đã đạt tới Vũ Cảnh viên mãn có thể nói là đã ngang bằng tu vi với sư tôn, nhưng bọn họ vẫn là thật sự rất nể phục vị sư tôn này cũng không có đem tu vi ra mà phách lối, thời gian lại trôi qua hai năm, Thuận Tâm ngồi tĩnh dưỡng lúc này mới mở bừng mắt không chịu được nữa đứng dậy nói:
"Không được, nếu cuộc chiến với các trưởng lão lúc trước đã khiến sư tôn trọng thương bế quan đến tận bây giờ còn chưa xuất hiện, cũng chỉ còn một cách là xông vào trợ giúp sự tôn trị thương, Lục Nhan chúng ta đi."
"Thủy Liêm Thất Tinh Trảm."
Thuận Tâm nhảy lên chém ra bảy đạo kiếm ý lam sắc giáng xuống màn sáng phòng ngự ở chính điện, Lục Nhan ngưng tụ một thương ngân sắc quang man ném tới hướng màn sáng cùng với Thuận Tâm liên thủ phá trận.
"Thiên Thương Xuyên Phá."
Màn sáng dưới công kích toàn lực cũng rạn nứt rồi vỡ ra, hai người lập tức xông vào còn chưa kịp tiến vào mấy bước thì có một đạo kinh phong ập tới thổi bay hai người ra ngoài, bầu trời dị tượng ầm ầm mấy đạo kinh lôi nhắm xuống bên dưới phủ mà giáng xuống liên tiếp làm cho phủ đệ này sụp đổ, cũng may đạo kinh phong vừa rồi đã thổi bay Thuận Tâm và Lục Nhan ra khỏi phủ đệ, bằng không hai người bọn họ cũng đã chôn thây ở đó rồi.
Tiếng sấm chói tai kinh động toàn bộ ngoại môn đệ tử dẫn tới vô số ánh mắt nhìn tới, Hàn Vũ Thiên từ đống phế tích chậm rãi bước ra toàn thân không chút hao tổn lại còn có vẻ cường đại hơn trước, hắn nhìn lấy hai đệ tử bên ngoài trầm giọng nói:
"Không phải ta nói đừng làm phiền lúc ta tĩnh tu sao? Nếu không phải vào một khắc vừa rồi ta kịp thời ra tay đánh lui các ngươi trước khi lôi kiếp buông xuống thì e là hai ngươi không sống nổi, đại trận tạo ra là để dẫn động lôi kiếp, lại bị hai ngươi phá hỏng xem thử phủ đệ của ta đã thành ra thế này rồi."
Lục Nhan gãi gãi đầu nũng nịu nói:
"Sư tôn, bọn ta là lo ngài ở trận chiến trước bị trọng thương gặp phải chuyện gì mới động thủ xông vào chứ không có ý làm trái lời ngài nói."
Thuận Tâm cúi đầu vẻ mặt nghiêm trang nói:
"Sư tôn là lỗi của đệ tử không nghe lời, xin ngài đừng trách phạt Lục Nhan."
Hàn Vũ Thiên thở dài khua tay nói:
"Bỏ đi, có trách các ngươi cũng không ý nghĩa gì nữa, đây là vũ khí của Lục Nhan."
Hắn vung tay một thanh ngân thương sắc bén vờn quanh nàng vô cùng thân thiết không chút nào kiếm hơn Thủy Ting Kiếm của Thuận Tâm, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Đây là Ngân Phá Diệt Thương, gọi là Tiểu Ngân, mau nhỏ máu nhận chủ."
Lục Nhan vui vẻ nhỏ một giọt máu vào liền thấy ngân thương lắc lư dữ dội sao đó bay qua vài vòng xung quanh nàng, Lục Nhan cũng là hứng thú cùng với ngân thương xoay vòng.
"Chuyện gì?"
"Hàn Vũ trưởng lão có sao không?"
Lúc này mọi người mới tụ hợp lại bên ngoài phủ đệ bị đổ nát của Hàn Vũ Thiên mà quan sát, Từ Nghiêm Hiếu cũng xuất hiện để xem thử lôi minh vừa rồi đã tiễn Hàn Vũ kia về với tro bụi không, Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn tới Từ Nghiêm Hiếu cười nói:
"Từ huynh, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ?"
Từ Nghiêm Hiếu cười gượng cũng biết được tu vi Hàn Vũ Thiên đã đạp lên Thánh Nhân, nên hắn cũng ôm quyền đáp lễ nói:
"Ta vẫn khỏe, xem Hàn Vũ đệ lâu ngày không gặp đã đột phá thành Thánh, đoán chừng vô cùng khỏe mạnh rồi."
Trung Nguyên xuất hiện ở bầu trời nhìn lấy cảnh tượng phủ đệ sụp đổ thì thở dài nói:
"Hàn Vũ, ngươi đột phá cũng nên đến chỗ khác mà độ kiếp, vạn nhất lôi kiếp đánh bừa sẽ chết không ít đệ tử ở đây."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Trung Nguyên trưởng lão bớt giận, ta chỉ là không ngờ bản thân sẽ độ kiếp vào lúc này, chỉ là vạn bất đắc dĩ."
Trung Nguyên còn chưa kịp than thở thì từ bên ngoài Bích Ly Tông có một đại thủ to lớn giáng xuống đâm thẳng vào đại trận hộ tông, toàn tông rung lắc dữ dội dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra phía bên ngoài đang thấy một đám mây đen pha trộn huyết sắc đang cuồng cuộn kéo tới, đây vốn không phải là dị tượng tự nhiên mà là do pháp bảo tạo thành mới có uy lực mạnh mẽ cỡ này, từ sâu trong tông môn bay ra mười hai bóng người đã đứng ở giữa không, Tam trưởng lão cùng với mười một vị trưởng lão khác đứng ở nơi đó vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lên mây đen vô tận, Tam trưởng lão là Đạo Tổ trung kì, Tứ, Ngũ, Lục trưởng lão là Đạo Tổ sơ kì, Thất, Bát, Cửu trưởng lão là Chuẩn Tổ cực hạn sắp đạp vào Đạo Tổ, Thập, Thập Nhất và Thập Nhị trưởng lão đều là Chuẩn Tổ, Thập Tam trưởng lão là Thánh Tông đại viên mãn còn Thập Tứ trưởng lão tu vi thấp nhất là Thánh Tông thượng kì, mười một vị trưởng lão ngoại môn đồng loạt xuất hiện chính là báo hiệu cho nguy cơ trùng trùng đang ập tới, từ trong tầng mây phát ra một tiếng cười tà ác nói:
"Ha ha ha ha ha, Tần Khương, hôm nay ta sẽ khiến Bích Ly Tông các ngươi máu đổ thành sông."
Tần Khương là tên của Tam trưởng lão, Tần Khương bộ dáng trung niên bá khí trùng thiên như nhận biết được âm thanh này liền hừ lạnh nói:
"Nhược Du, Bất Lão Ma Điện các ngươi lại nhắm vào Bích Ly Tông là có ý gì?"
Một bóng người huyết bào từ trong tầng mây đi ra chấp tay sau lưng cười nói:
"Hắc Ám Náo Động lần này Bất Lão Ma Điện đã nhắm vào Bích Ly Tông của các ngươi, dù là Bán Thần thế lực cũng phải bị tận diệt."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày có một chút tò mò nhìn Trung Nguyên trưởng lão hỏi:
"Trung Nguyên tiền bối, Bất Lão Ma Điện và Hắc Ám Náo Động là gì?"
Trung Nguyên sắc mặt ngưng trọng nói:
"Bất Lão Ma Điện là một thế lực ma giáo có cấp bậc Chuẩn Thần, Bất Lão Ma Điện là một trong tam đại ma giáo, cùng với Huyết Sát Giáo và Ma Linh Cung dẫn đầu các thế lực ma giáo ở thế giới này, mà Hắc Ám Náo Động chính là do ma giáo phát động nhằm mục đích thôn phệ thế lực khác để cướp bốc tài nguyên sinh linh chết vô số kể, thế lực chính đạo ra sức bức ép cũng chỉ có thể ngăn Hắc Ám Náo Động không xảy ra thường xuyên mà ngàn năm mới có một lần."

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.