Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 3: Bệnh Tử Dịch.




"Giao lão, ông thử bắt mạch xem Tiêu Nhiên mẫu thân bị sao vậy?"
Hàn Vũ Thiên kéo Giao lão lại bên cạnh Tiêu Nhiên đang bệnh nằm một chỗ nói, Giao lão cười gật đầu nói:
"Tiêu Nhiên cô nương, lão phu mạo muội bắt mạch cho cô."
Giao lão đưa tay lên mạch của Tiêu Nhiên, một lúc lâu sau thì sắc mặt đại biến nói:
"Tử Dịch."
Giao lão lập tức dùng pháp lực chưởng lên ngực Hàn Vũ Thiên, làm hắn nôn ra một bãi nước bọt, lão nhanh chóng dùng pháp lực bao phủ Hàn Vũ Thiên lại.
Tử Dịch là một loại dịch bệnh xuất hiện từ thời xa xưa, y sư trong toàn thiên hạ đều không thể chữa trị được Tử Dịch, chỉ còn cách dùng pháp lực gia thân sau đó tiêu diệt những kẻ bị bệnh, dùng âm hỏa chi linh trong lòng đất thiêu xác, Tử Dịch mới không lây lan rộng rãi.
Hàn Vũ Thiên híp mắt vẫn không chút sợ hãi đi tới trước tay nàng, hai ngón giơ lên bắt đầu xem mạch.
Hàn Vũ Thiên gật gật đầu nói:
"Quả nhiên là Tử Dịch không sai."
Hàn Vũ Thiên ngồi ở đó rơi vào suy nghĩ một lúc mới nói:
"Tới y quán, bốc hai lạng Trần Thủ, nửa cân máu dê, một chén rượu trắng tới."— QUẢNG CÁO —
Giao lão định mở lời khuyên ngăn, nhưng biết tính cách công tử nhà mình, nên thở dài nhanh chân đi tới y quán.
Một lúc sau Giao lão đem theo những gì mà Hàn Vũ Thiên căn dặn tới, hắn nhanh chóng trộn rượu trắng vào trong máu dê tanh tưởi.

Đợi một lúc thì bỏ 2 lạng Trần Phủ vào, Trần Phủ là dược liệu băng hàn gặp rượu nóng lại bốc hơi lên, hòa vào máu dê tạo ra huyết khí lan tỏa khắp nhà.
Máu dê vốn rất tanh, nhưng khi bỏ Trần Phủ vào lại giống hương liệu thơm ngát.
"Hít vào đi, Tử Dịch sẽ bị triệt tiêu thôi."
Hàn Vũ Thiên ngồi gật đó mũi ngửi ngửi nói, Tiêu Hạo thì khỏi cần nói thấy mùi thơm liền hít lấy hít để, Tiêu Nhiên và Giao lão thì bịt mũi một lúc mới dám bỏ tay xuống ngửi một chút.
Trời đã tối, Tiêu Nhiên sức khỏe đã ổn định, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian, Hàn Vũ Thiên cầm thanh kiếm trúc phía dưới có một cái nắp tre.
Hắn bật nắp ra liền có bạc vàng rơi xuống.
"40 đồng bạc, 17 đồng vàng, tài sản của đại gia chỉ có nhiêu đây thôi."
Hàn Vũ Thiên đếm đi đếm lại một hồi liền bĩu môi nói, Tiêu Hạo cầm vàng nhìn qua nhìn lại nói:
— QUẢNG CÁO —
"Đây là vàng thật hả?"
Hàn Vũ Thiên gật gật đầu nói:
"Đây là cho Tiêu Nhiên mẫu thân đấy, ngươi dám lấy đi ăn chơi hoặc mua bánh kẹo thì ta sẽ giết ngươi đấy."
Tiêu Hạo ngoan ngoãn lui về sau vẻ mặt có chút ủy khuất, Tiêu Nhiên cười nói:
"Thiên nhi, dù sao Hạo nhi cũng là bằng hữu của con mà."
Hàn Vũ Thiên lườm Tiêu Hạo một chút thi lễ với Tiêu Nhiên nói:

"Tiêu Nhiên mẫu thân nói thì hài nhi xin nghe, hài nhi xin cáo từ."
Hắn ném hai cục bạc cho Tiêu Hạo, còn lại thì bỏ tất cả vào trong kiếm tre, đặt ở một góc nhà rồi rời đi.
"Công tử lúc nào cũng quan tâm tới hai người họ Tiêu đó."
Hàn Vũ Thiên híp mắt cười nói:
"Từ lúc 3 tuổi, không một ai chơi với ta ngoài tổ phụ, bốn vị gia gia và Giao lão, chỉ khi ta đi tới hẻm này phát hiện ra Tiêu Nhiên mẫu thân và Tiêu Hạo, bọn họ tuy không có tiền nhưng lại rất tốt với ta, coi ta như người nhà vậy, nên ta nhất định phải đối tốt với mấy người này a."— QUẢNG CÁO —
Giao lão cười vuốt râu nói:
"Ha ha ha, lão nô thật chờ mong ngày công tử trưởng thành đây."
Hàn Vũ Thiên và Giao lão bước vào trong phủ đệ, ở đây lại vắng vẻ chỉ có hai tùy tùng đang quét sân.
Hàn Vũ Thiên thấy được toàn bộ đèn trong phủ đều tắt liền hỏi:
"Nè hai ngươi, có thấy mọi người đâu không?"
Một tùy tùng trong đó lắc lắc đầu nói:
"Khi chúng ta thay trực thì đã thấy mọi người đi đâu cả rồi."
Hàn Vũ Thiên nhún vai một cái liền không để ý nữa, hắn hướng về phía gian phòng của mình mà bước đi.
Hắn đi đến một cái bụi tre gần đó một cước đá gãy thân tre, tiện tay nhắt một thanh tre lên làm kiếm mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.