Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 222: Độc Trùng Phệ Viêm






Chuông đồng đột nhiên xuất hiện hút lấy ba người Mạch Liên, Hồng Thiên và Thích Ân vào bên trong, tránh để họ bị kẻ khác tập kích khi hắn đang chiến đấu.
Hàn Vũ Thiên lúc này thân hình lóe lên cùng với bốn vị lão tổ kỳ lân giao chiến, binh khí va chạm tạo ra sóng khuếch tán làm cho Thánh Tông sơ kì còn phải khiếp sợ thoái lui.
"Trận chiến này chúng ta không thể nhúng tay, lui!"
Lý Man Sơ hất tay ra hiệu cho toàn bộ cao thủ của Kỳ Lân Phủ rút khỏi cuộc chiến, lỡ đâu họa may trúng một kích của bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục.
Băng Liên Tuyết Nhiên và Nhất Linh Thiên Hỏa cùng lúc xuất ra sức mạnh kinh người, Lý Phi và Lý Chiêu Hiền song kích liên thủ ngăn lấy hai đoàn kiếm khí.
"Vân Diễm!"
Lý Man Hồng xuất hiện sau lưng Hàn Vũ Thiên một thương đâm tới, từng đốm hoa lửa ầm ầm lao tới, nhìn thì hoa lửa tựa như đám mây bồng bềnh vô hại, nhưng Hàn Vũ Thiên biết đây là sát chiêu giết người.
"Diêm Thủy Ngư Vũ.
"
Thủy Thiên Thương quét tới thủy lưu màu đen ngòm hóa thành hàng vạn con cá đang lướt sóng lao tới, Hàn Vũ Thiên nâng Lôi Mã Thương nhắm phía trên mà đâm lên.
"Lôi Mã Phá Thiên.
"
Một thương vừa đâm lên đã chạm phải bát xà mâu của Lý Hà Anh, lão ta định đánh lén, nhưng Hàn Vũ Thiên đã phát giác ra được đã kịp thời ngăn cản.
"Lưu Tinh Phán Quyết!"
Bốn thanh binh khí của Hàn Vũ Thiên hội tụ năng lực thành một quả cầu bốn màu, hắn ném quả cầu lên trời cao, ầm một tiếng lưu tinh nổ vang lại rơi xuống hàng vạn quả thiên thạch.
Mỗi quả lưu tinh đều mang một thuộc tính khác nhau của lôi, thủy, hỏa, băng.
"Phòng thủ!"
Lý Man Hồng hỏa diễm bốc lên trường thương xoay tròn tạo thành hỏa thuẫn ngăn trên đấu, ba người khác cũng bày ra cách phòng thủ của riêng mình.
"Hắn là nhắm tới Kỳ Lân Phủ!"
Lý Hà Anh thấy điều bất thường liền kinh hãi gầm lên, đợi ba người khác phản ứng thì những quả lưu tinh rơi xuống khắp Kỳ Lân Phủ.
Có chỗ hóa thành hỏa diễm, hóa thành thủy triều, hóa thành lôi vực hoặc là băng phong, khắp nơi trong phủ đệ to lớn bị hóa thành bốn thuộc tính khác nhau.
Từ một Kỳ Lân Phủ uy nghi lại bị tàn phá nặng nề không còn nhìn ra dáng vẻ trước kia, Hàn Vũ Thiên cũng tận dụng cơ hội này thi triển ra ma trảo ngập trời.

"Thiên Sát Kiếm, Thiên Phạt Nhân Gian.
"
Bạch quang chói lóa tấn công thẳng vào Lý Phi, đòn tới nhanh hơn chớp làm Lý Phi không trở tay kịp liền bị một kích va phải, hắn bay ra vài trường còn bị một quả lưu tinh hỏa diễm đụng trúng.
Lý Phi lưu tinh khảm trên mặt đất chật vật đứng dậy, toàn thân chỉ bị trầy xước không có thụ thương, Hàn Vũ Thiên biết quả nhiên Thánh Tông đại viên mãn, do sinh có trí tuệ tu luyện sẽ khác xa so với hoang thú ở Trúc U Sâm Lâm.
"Đáng ghét, chết đi cho ta!"
Lý Phi lao tới như tên bắn lại bị ma trảo chộp lấy lần nữa đánh bay, ma trảo thực lực là dựa vào chủ thi triển, nên công kích này cũng làm cho Lý Phi cũng phải cảm thấy đau nhói.
Lý Chiêu Hiền một cước đá ngang hông Hàn Vũ Thiên làm cho hắn văng ra khỏi Kỳ Lân Phủ, một cước đơn giản nhưng có thể lấy mạng trung vị Thánh Tông, Hàn Vũ Thiên trực tiếp nhận lấy một kích phun máu thụ thương.
"Đúng là chỉ được khí thế, thực lực của hắn không mạnh như chúng ta nghĩ.
"
Lý Hà Anh tay kết ấn mười hai lôi cầu xoay quanh lão, bàn tay điểm tới quát lớn:
"Thập Nhi Lôi Toái Diệt!"
Mười hai lôi cầu phóng tới uy lực kinh người không gì không phá được, Hàn Vũ Thiên đang ôm hông bị đá lỏm vào mỉm cười.
Một đạo hắc lôi từ trong cổ áo chui ra hóa thành một đầu lôi long nuốt lấy thập nhị lôi cầu, bằng thường cũng có thể nhìn thấy Hàn Vũ Thiên đã khôi phục lại thương thế mà Lý Chiêu Hiền gây ra.
"Làm sao có thể?"
Lý Hà Anh và ba người khác cũng không thể tin được lại có kẻ mượn nhờ công kích của người khác để khôi phục thương thế.
Lý Man Hồng một thương quét tới cắt ngang cổ của Hàn Vũ Thiên, nhưng thanh niên nhân tộc không biết khi nào đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa đã là sau lưng Lý Man Hồng.
— QUẢNG CÁO —
"Băng Tan Tuyết Tán.
"
Lý Man Hồng trên thân xuất hiện hơn ngàn vết chém của kiếm ý, lão không hề hay biết chiêu thức Hàn Vũ Thiên đã thi triển ra từ khi nào.
"Lưu Lưu Vũ.
"
Hàn Vũ Thiên hiển hóa ra bảy hư ảnh hình dáng thường ngày, mỗi đạo cầm lấy Thủy Thiên Thương bay múa như loạn xạ lại đẹp mắt tới lạ.
Lý Chiêu Hiền lần nữa lại bất ngờ xuất hiện muốn chém đứt tay hắn, Hàn Vũ Thiên cánh tay linh hoạt đảo lấy lôi thương ngăn trở một kích.
Mũi thương chớp động lôi điện phóng ra một đạo lôi quang xoẹt ngang mặt của Lý Chiêu Hiền, má trái nữ tử lại bị cắt thành bộ dáng máu tươi bé bét hủy hoại dung nhan, Lý Chiêu Hiền cảm thấy đau nhức giơ thân kiếm sáng bóng như gương lên soi mặt, nàng ta đột nhiên gào thét tràn đầy phẫn nộ nói:
"Ngươi dám hủy dung nhan của bản tọa, không thể tha thứ được!"
Lý Chiêu Hiền quần áo rách toạt biến đổi thành một đầu kỳ lần ngàn trượng màu thanh u nhã, ngay cả khi trở thành bản thể thì vết thương ở mặt vẫn còn lưu lại.
"Bản thể của Hiền tổ!"
Lý Ma ở ngoài vài dặm thấy được bản thể to lớn của lão tổ liền kinh hãi, những người chứng kiến ai cũng ngưng trọng không thôi.
"Tốc chiến tốc thắng!"
Lý Man Sơ tận dụng thân hình khổng lồ của Lý Chiêu Hiền mà ẩn nấp ra lệnh, Hàn Vũ Thiên cau mày lại không ngờ tới sự việc này.
Hàn Vũ Thiên thu hồi Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm vào trong thức hải, cánh tay còn lại cũng đá hóa thành ma trảo, ba thanh binh khí khác cũng lần lượt thu vào, hắn vừa tránh thoát công kích vừa bấm pháp quyết.
"Cự Ma Nguyên!"
Ma khí ngút trời ầm ầm bạo phát hóa thành một hư ảnh ma thần bốn tay ngàn trượng, Hàn Vũ Thiên dung nhập vào trong ma nguyên hóa thành thực thể.
"Đâu phải chỉ mình ngươi to lớn!"
Hàn Vũ Thiên trong bộ dáng ma nguyên dùng hai tay nắm lấy hàm của Lý Chiêu Hiền, hai tay còn lại hội tụ hắc khí hóa thành hai thanh trường đao nhắm tới cổ của nàng mà chém.
Nhưng Lý Hà Anh và Lý Man Hồng đã mỗi người ngăn một đạo, Lý Phi phía sau gáy của Hàn Vũ Thiên nâng lên chiến kích đâm tới.
Nhưng đột nhiên ma trảo xung quanh hội tụ hóa thành cự trảo trăm trượng giáng xuống, Lý Phi bị ma trảo đè xuống khống chế trên mặt đất.
Hàn Vũ Thiên lại dùng đầu của mình cụng vào đầu của kỳ lân ngàn trượng đẩy nó ra xa, hai tay quật bay hai vị lão tổ khác, sau đó xoay người song đao trảm xuống nhắm tới Lý Phi.
"Lần này lại lần khác, luôn là ta bị đánh cho chật vật, thằng ranh con khốn khiếp!"
Lý Phi là kẻ bị trúng cung kích nhiều nhất nên thẹn quá hóa giận, toàn thân lóe lên hóa ra bản thể kỳ lân ngàn trượng màu vàng đất.
Chân Hàn Vũ Thiên còn chưa đạp xuống đã bị bản thể to lớn của Lý Phi hất ngã, thân hình ma nguyên ngã xuống liền bị hai trảo của Lý Chiêu Hiền dậm lên, Lý Phi cũng là liên tục dùng vượt dậm lên thân của ma nguyên.
"Thiên Dương, Bát Linh Thái Dương Hạ.
"
Mây trời đột nhiên xé toạt ra liền thấy một vần mặt trời to ba ngàn trượng, chỉ thấy Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đã trở lại nhân hình, giáng xuống một đòn thái dương hạ.
"Ta tới không muốn để đánh nhau với các ngươi.

"
Hàn Vũ Thiên trên cao nhìn xuống vẻ mặt lại thản nhiên như không, Lý Chiêu Hiền tràn đầy phẫn nộ nói:
"Ngươi phá hoại Kỳ Lân Phủ, còn hủy dung của bản tọa, chịu chết đi!"
Nàng ta định xuất thủ thì Lý Man Hồng ngăn lại ngước nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Vậy mục đích của các ngươi là gì?"
Hàn Vũ Thiên thấy lão già này là người dễ nói chuyện cười nói:
"Ta và các ngươi có một kẻ thù chung cần tiêu diệt.
"
Lý Hà Anh ồ lên một tiếng kinh ngạc hỏi:
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi ra xem thử, nếu cùng chung mục tiêu thì việc dễ giải quyết rồi.
"
Hàn Vũ Thiên phất tay liền thấy một đoàn khói trắng hội tụ hiện ra hai người, một kẻ đeo mặt nạ hề mỉm cười, một kẻ đeo mặt nạ mèo hung tợn, Lý Man Hồng trầm mặc nói:
"Là Tả và Hữu, hai tên này đã làm gián đoạn sự yên bình vạn năm của Yêu Phù quốc, chúng ta đúng là có chúng một kẻ thù cần giải quyết, tạm ngưng chiến.
"
Lý Chiêu Hiền và Lý Phi tức giận muốn nói rồi lại thôi, thu lại bản thể trở lại thành người đứng bên cạnh hai lão đầu.
Hàn Vũ Thiên ngón tay khẽ chuyển thái dương phía trên từ từ tiêu tán, hắn hạ xuống vẫn rất ung dung nói:
"Ta có thể một lần giải quyết gọn gàng bọn chúng, chỉ không biết là các ngươi có nguyện ý hợp tác hay không thôi.
"
Lý Phi cười nhạt ánh mắt lạnh lùng nói:
"Yêu Phù quốc bọn ta mấy năm nay toàn lực truy giết vẫn không thể đánh bại chúng, ngươi nghĩ một mình ngươi thì làm được gì?"
Hàn Vũ Thiên không quan tâm tới Lý Phi mà nhìn Lý Man Hồng nói:
"Kẻ phía sau mọi chuyện không phải là con khửu tinh kia, mà là tên Tả và Hữu kia, thực lực của chúng còn vượt xa cả các ngươi, chỉ là chưa muốn triển lộ ra mà thôi.
"
"Ăn nói hàm hồ, bọn chúng liên tục bị yêu hoàng bệ hạ đánh cho thừa sống thiếu chết, lấy đâu ra bằng chứng.
"
Lý Chiêu Hiền còn chưa nói hết đã có một vị Thánh Tông đại viên mãn từ phương xa bay tới truyền khẩu dụ hoàng đế nói:
"Yêu Hoàng có chỉ, toàn bộ Thánh Tông đại viên mãn của Yêu Phù quốc mau tập hợp lại.
"
Lý Man Hồng cau mày hỏi tên đem chỉ lệnh nói:
"Tại sao bệ hạ lại triệu tập toàn bộ?"
Thánh Tông đại viên mãn kia sắc mặt ngưng trọng nói:
"Bệ hạ bị bọn chúng đả thương nghiêm trọng.
"
"Ai?"
Bốn vị sắc mắt đại biến thật không thể tin được vào tai của mình, Hàn Vũ Thiên thì nở ra một nụ cười nói:
"Bọn chúng đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
"
Lý Man Hồng cũng đã hiểu nguyên nhân chuẩn bị rời đi thì nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi cũng theo chúng ta.
"
Hàn Vũ Thiên không nói lời nào đạp không theo sau đám người kỳ lân tộc, Lý Man Sơ từ phía xa nhìn thấy mọi chuyện lại khó hiểu nói:
"Tứ tổ và tên kia đã ngừng giao chiến, lại còn đi chung một phương hướng.
"
Lý Ma bên cạnh ôm quyền nói:
"Tộc trưởng, chúng ta có nên đuổi theo tìm hiểu?"
Lý Man Sơ lắc đầu nâng tay nói:
"Trở về Kỳ Lân Phủ, mọi chuyện tới đây chúng ta không thể quản được.
"
Cao tầng của Kỳ Lân Phủ ồ ạt trở về nhìn thành trì đổ nát, khắp nơi đều là băng, lôi, thủy, hỏa khiến ai cũng tràn đầy tiếc hận.
"Thu dọn tàn cuộc, chiêu mộ người trong thành trở về thôi.
"
Đám người bay đi mất hết hai ngày mới tới được thành đô của Yêu Phù Quốc, tòa thành này trải dài ngàn dặm làm ai cũng phải trố mắt mà nhìn, Hàn Vũ Thiên nhìn thành trì chỉ thấy quân đội yêu tộc khắp nơi, không hề có một bóng thường dân nào sinh sống.
"Hoàng thành bọn ta sớm đã trở thành quân doanh, nơi đây chính là cứ điểm cuối cùng, nếu bị phá hủy e là Yêu Phù Quốc sẽ phải đổi chủ.
"
Lão già Thánh Tông đại viên mãn tràn đầy bi ai nhìn thành trì, Lý Man Hồng cau mày nói:

"Chúng ta rõ ràng là đang chiếm ưu thế, chưa tới nửa tháng sao lại thành ra bộ dáng như thế này?" — QUẢNG CÁO —
Cao Ly sắc mặt trầm xuống ngưng trọng nói:
"Bọn chúng giả vờ trọng thương đào tẩu, yêu hoàng quyết không để cho chúng chạy đã liền đuổi theo, ngay sau khi rời khỏi tầm mắt của các tướng sĩ thì chúng lại bộc lộ thực lực kinh người, suýt nữa lấy mạng của yêu hoàng.
"
"Không hay rồi, Lý Man Hồng đại tướng mau tới xem yêu đế bệ hạ.
"
Một tướng sĩ Thánh Tông thượng kì từ phía xa vô cùng gấp gáp nói, bọn họ lập tức phi thân lao tới với tốc độ nhanh nhất.
Bọn họ sắc mặt đại biến lập biến mất tại chỗ hóa thành lưu quang xuyên phá bức tường của hoàng cung mà tới bên cạnh giường của yêu đế Tô Hạo Nhiên, Tô Hạo Nhiên thấy toàn bộ thuộc hạ đã tập hợp đầy đủ liền ngồi dậy giọng mệt mỏi nói:
"Bọn chúng thực lực không tầm thường, là giả heo ăn thịt hổ, trẫm lần này e là không xong rồi, các ngươi nếu như muốn quy phục thì cứ quy phục, Yêu Phù Quốc sợ là không thể giữ nữa.
"
"Bệ hạ chớ nói lời như vậy, hiện tại thương thế của ngài mới là quan trọng nhất, hãy để lão thần bắt mạch cho người.
"
Lý Man Hồng ngăn cản lời nói không hay của yêu đế, Tô Hạo Nhiên lắc đầu cười nói:
"Ta tự biết thương thế của bản thân không thể sống, kịch độc của chúng đã ăn sâu vào tim của! khụ!"
Tô Hạo Nhiên phun ra một ngụm máu màu tro làm cho Hàn Vũ Thiên bên ngoài xem diễn biến cũng phất kinh ngạc kêu lên:
"Độc Trùng Phệ Viêm.
"
Tất cả bọn họ quay người nhìn Hàn Vũ Thiên bằng ánh mắt kinh ngạc không thôi, Tô Hạo Nhiên thì đưa mắt nhìn tới nói:
"Ngươi biết loại độc này?"
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu giải thích:
"Độc Trùng Phệ Viêm là cực độc chi trùng hiếm thấy, kịch độc ngấm vào sẽ từ từ làm ăn mòn các tế bào trong máu, từng chút từng chút một xâm lấn vào trong lục phủ ngũ tạng rồi đến tim, tới khi kịch độc bộc phát sẽ không lấy mạng của ngươi ngay, nó sẽ từ từ hành hạ tới thông khổ dần dần cạn kiệt sinh mệnh mà chết.
"
"Có loại trùng độc như vậy tồn tại?"
Mấy lão thần trong điện ai cũng tràn ngập khiếp sợ hỏi, Tô Hạo Nhiên nhẹ gật đầu nói:
"Không sai một chữ, bọn chúng khi hạ độc ta đã nói những lời này.
"
Hàn Vũ Thiên đã biết thân phận của những kẻ kia thì tự nói với chính mình:
"Quả nhiên là người của tên Doãn Lễ kia, bản thể của hắn cũng là Độc Trùng, ngươi nắm bắt thông tin của ta thật tốt.
"
"Vậy có cách giải độc không?"
Lý Hà Anh khẩn trương hỏi, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Có.
"
Mọi người kích động muốn lao đến bắt hắn giải độc cho yêu đế bệ hạ, Tô Hạo Nhiên ánh mắt có chút hi vọng nói:
"Ngươi có thể! "
"Yên lặng.
"
Hàn Vũ Thiên bước tới ngón tay điểm vào mi tâm của Tô Hạo Nhiên, một đoàn hỏa diễm ngũ sắc tràn vào bên trong len lỏi qua từng mạch máu của yêu đế, ngũ sắc hỏa diễm đi tới đâu thì độc tố của Độc Trùng Phệ Viêm đều bị tiêu trừ, đột nhiên hỏa diễm bạo phát làm cho toàn thân yêu đế bốc lên ngũ sắc kinh người.
Tới khi hỏa diễm lao thẳng tới tim thì Tô Hạo Nhiên kêu lên thảm thiết, toàn bộ kinh hoảng muốn ngăn Hàn Vũ Thiên lại, nhưng Lý Man Hồng đã bước ra cản đường, tất cả thấy vậy cũng chỉ biết yên lặng xem.
Một lúc lâu hỏa diễm dập tắt chỉ thấy Tô Hạo Nhiên mở trừng mắt cơ thể lóe lên đã xuất hiện ở đại điện, hắn khởi động tay chân vốn đã tế cứng bởi kịch độc nay đã có thể hoạt động lại như trước, hắn quay người cuối người thi lễ với Hàn Vũ Thiên nói:
"Đa tạ ân công đã cứu mạng.
"
"Thật sự đã được cứu rồi sao?"
Mọi người trong đại điện ai cũng là nét mắt rung động nhìn Hàn Vũ Thiên, chỉ là một nhân tộc lại có nhiều điều huyền bí trên người đến vậy.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.