Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 207: Nam Hải






Hàn Tôn ngồi ở chiến xa đi một tháng ròng rã thì tạm dừng chân vài ngày ở tòa thành tên Công Tu.
Dù sao một tháng chạy không ngừng nghĩ thì yêu thú kéo xe đã mệt mỏi cả rồi, hiện tại Hiếu Hà là đang tìm bốn đầu yêu thú khác để tiếp tục kéo xe.
Hàn Tôn thì rảnh rỗi ngồi ở trong phòng cầm một bình rượu ngọc nhâm nhi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ xem nhân tộc sinh hoạt.
"Các ngươi cũng có người nhà của mình, cũng biết yêu thương con cái, nhưng lại săn giết bọn ta, tàn sát con cái bọn ta không thương tiếc, ta hận không thể nghiền xương lũ khốn các ngươi thành trăm ngàn mảnh.
"
Hàn Tôn nhìn cảnh tưởng nhân tộc phồn thịnh bên ngoài mà dâng lên ngọn lửa thù hận, năm đó khi còn là hổ con, phụ mẫu của hắn vì bảo hộ hắn mà hi sinh tính mệnh, phụ mẫu bị nhân tộc cắt đầu rồi cầm lên tay như chiến lợi phẩm.
Hắn trong lòng thù hận nhân tộc, nhưng không thể tùy tiện sát hại bọn chúng, nếu không phải bị Hàn Vũ Thiên hạ xuống cấm chế trong cơ thể, e là Hàn Tôn đã tàn sát trăm vạn sinh linh để tế bái linh hồn phụ mẫu ở hoàng tuyền.
Hiếu Hà trong một trang trại nuôi nhốt yêu thú chọn ra bốn đầu có sức bền và tốc độ cao nhất, hắn còn âm thầm dùng truyền âm thạch ức dặm để đưa tin tức này về hoàng đô, chỉ cần bảy ngày thì tin tức này sẽ được truyền tới nơi.
Cả hai lại lên chiến xa khởi hành tiến tới hoàng đô, Hàn Tôn cũng nhận ra được Hiếu Hà đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng hắn cũng không thèm chú ý tới, dù sao đang ở trên lãnh thổ đối phương, dù có phát giác ra nguy hiểm thì hắn không thể chạy được nữa rồi.
Vạn Niên cung, Hàn Diệp ngồi tỉnh tọa cuối cùng đã chậm chậm mở mắt, đôi con ngươi tản ra lực lượng kinh diễm, pháp tắc vây quanh như bị một cổ lực lượng vô hình áp chế lại, Vạn Pháp Bất Xâm đã được củng cố.
Hai mươi ngày trước hắn đã đột phá Chí Thánh, hiện tại cũng khống chế thuần thục được Vạn Pháp Bất Xâm, hiện tại Thánh Tông sơ kì chưa mở ra Khí Vực tới đây cũng không thể động vào cọng tóc của hắn.
Nếu kẻ tới là Thánh Tông tầng 3 như Thổ Tương thì may ra có thể mài chết được hắn, nhưng nếu là Thánh Tông tầng 1 và 2 muốn giữ Hàn Diệp lại cũng không thể.
Không gian đột nhiên chấn động truyền tới cổ khí tức chí thần chí thánh, luồng khí bảy sắc từ trong hư không xuất hiện gia trì lên người của Hàn Diệp.
"Là Thánh Hoàng Thất Thải Quang Khí.
"
Tiểu Bảo ngồi gần đó quan sát không tự chủ được mà cất giọng nói, là một khí linh được đọc qua vô số sử sách thượng cổ mà Vạn Niên cung thu thập được, hắn sao lại không biết đây là Thánh Hoàng Thất Thải Quang Khí chứ.

Đây là khi một kẻ đạt tới cực hạn của Thánh Nhân, còn là người ưu tú nhất trong nhóm cực hạn sẽ được thiên đạo công nhận, ban phát Thánh Hoàng Thất Thải Quang Khí.
Nói như vậy trong những vị Chí Thánh từng xuất hiện ở Nam Cương quốc trước kia, bao gồm Hàn Vũ Thiên, Trương Quang, Yết Huyên, Luân Chi, Tiêu Hạo và 3 vị tán tu thì Hàn Diệp là kẻ ưu tú nhất được thiên đạo công nhận.
Thánh Hoàng Thất Thải Quang Khí một khi hấp thu liền tăng cao lực lượng, dù Thánh Tông tầng 3 có tới cũng thể nào giết được Hàn Diệp.
Luồng khí bảy sắc được hắn hấp thu toàn bộ, khí tức trên thân cũng bắt đầu thay đổi, trở nên thần thánh trang nghiêm hơn trước.
"Hiện tại có thể đến bờ Nam Hải một chuyến rồi.
"
Hàn Diệp đứng dậy vẻ mặt có chút ngưng trọng, vài ngày trước có tin tức truyền tới là yêu tộc đã phát động chiến tranh nhiều hơn trước.
Khiến Vạn Niên cung không đủ nhân lực để ngăn cản, Ý Hoan và Chu Hoàn đang bế quang cũng phải đi đến đó giải quyết.
Thanh Hoa lâu mấy năm nay chưa có động tĩnh cũng xuất lĩnh ba vị Thánh Tông và 60 vạn đệ tử tới bờ Nam Hải.
Thanh Hoa lâu là thương hội làm ăn lớn nhất Nam Cương quốc, tài nguyên thu về là không thể đếm hết, trích ra một phần trong đó đủ để Thánh Nhân của bọn họ tới quốc gia khác đột phá Thánh Tông.
Hiện tại yêu tộc xuất thế làm loạn thì họ không còn có thể ra tay đứng nhìn, Thanh Hoa lâu lần đầu tiên xuất thủ đã làm cả nước kinh hãi.
Ba vị Thánh Tông đại biểu cho sự phồn vinh và sức mạnh của Thanh Hoa lâu, còn thêm 60 vạn đệ tử trong đó tồn tại không ít Thánh Nhân.
"Cuối cùng đã chịu xuất đầu lộ diện rồi.
"
"Thanh Hoa lâu bề ngoài thì chỉ có hai vị Thiên Thánh làm chỗ dựa, nhưng nội tình bên trong lại tồn tại Thánh Tông.
" — QUẢNG CÁO — Event
"Thế lực thương nhân lớn nhất Nam Cương quốc, dù quy tắc có nghiêm tới mấy thì khi đối mặt với uy hiếp bên ngoài cũng phải xuất thủ.
"
Từng tu sĩ khắp nơi bàn tán về Thanh Hoa lâu, là một thương hội lớn thì Thanh Hoa lâu không muốn dính vào chiến tranh giữa các thế lực.
Dù sao bên nào thắng bại thì thương hội vẫn sẽ không bị ảnh hưởng mấy, nhưng yêu tộc là ngoại chủng một khi thắng sẽ toàn lực tiêu diệt và vơ vét tài nguyên của Nam Cương quốc.
Là thương hội nhân tộc thì Thanh Hoa lâu không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hàn Diệp cưỡi trên Phong Cẩn cự bằng, mang theo Hỷ, Nộ, Ai, Ố hướng tới bờ Nam Hải, chiến trường nơi đó tin tức báo về là có biến cố bất ngờ, không mau chóng viện trợ e là sẽ nguy to.
Sóng biển ồ ạt truyền tới khí tức Thánh Tông va chạm mãnh liệt, ngàn dặm xung quanh nổi lên từng cơn sóng cao đến ngàn trượng, Thổ Tương giao thủ với hai vị Thánh Tông tầng 2.
Lão chỉ dùng một thanh trường thương tản ra hồng quang đã áp đảo hai vị Thánh Tông yêu tộc, so về thực lực thì Thổ Tương mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng cách đó ngàn dặm lại có một khối cầu ngưng tụ từ nước biến, khối cầu kia lại bắn ra vô số tia nước nhỏ như là viên đạn lao tới.
Thổ Tương cau mày bàn tay lật lại một cổ lục quang xuất hiện ngăn trở hàng loạt tia nước, lão mấy ngày nay chiến đầu đều phải cảnh giác cao độ, nếu sơ xuất một chút liền bị đánh lén.
Yêu tộc trong khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện bốn tên Thánh Tông sơ kì, huyết mạch bọn chúng hơi đặc thú, nên lão không có khả năng giết được.
Cao thủ Vạn Niên cung ai cũng tự mình đối phó vài tên yêu tộc, tuy có chút khó khăn nhưng cũng không bị rơi vào thế hạ phong, bọn họ rèn luyện ra được bản năng chiến đấu này, là từ kinh nghiệm của những đại chiến trước.
"Nhân tộc làm sao cường đại như vậy?"
Một yêu tộc đấu với một Cửu Huyễn quản sự cảm thấy không đúng liền nói, Cửu Huyễn tuy trẻ tuổi nhưng đã là viên mãn Thánh Nhân, tiềm lực vô hạn có thể được phong trưởng lão.
"Ngươi làm sao hiểu được bọn ta đã trải qua những gì mới có được như hôm nay.
"
Cửu Huyễn cười lạnh toàn thân toát ra khí tức ngũ sắc bao vây bốn tên Thánh Nhân viên mãn của yêu tộc.
"Huyễn Thuật, Mê Cung Vạn Pháp.

"
Bốn yêu tộc rơi vào huyễn thuật của Cửu Huyễn, không gian ngũ sắc tạo ra tràn cảnh bốn vị yêu tộc đang đứng trên đỉnh cao của thiên địa.
Chúng yêu quỳ lạy cung kính tế bái bốn người như thần linh, bọn họ bị mê mẫn cũng rất hưởng thụ cảm giác làm thần.
"Quả nhiên cũng chỉ là đầu óc đơn giản, không nghĩ xem mình đang ở tu vi gì?"
Cửu Huyễn cười nhạt một kiếm xuyên qua ngực một yêu tộc, không gian huyễn thuật thì yêu tộc bị đâm lại được luồng hào quang từ trên trời giáng xuống đưa đi.
Cửu Huyễn kiếm lại lấy mạng thêm hai đầu yêu tộc nữa, tới kiếm thứ tư định hạ xuống thì kẻ kia đã tỉnh lại tránh thoát một kiếm.
"Ngươi lại dùng được huyễn thuật hiếm thấy, còn dùng nó ở một cảnh giới lô hỏa thuần thanh, không thể xem thường.
"
Yêu tộc còn sống duy nhất kia toàn thân không tự chủ mà nổi lên sự sợ hãi tột cùng, vừa rồi trong huyễn thuật hắn đã nhận ra mình chỉ là Thánh Nhân cảnh, làm sao được vạn linh sùng bái gọi là thần linh chứ.
Vừa hay tỉnh lại đã tránh được một kiếp, yêu tộc kia lui về sau muốn chạy trốn thì lại có ngũ sắc hào quang vây quanh.
Cửu Huyễn từ một phân thành mười vây quanh yêu tộc, một kiếm đâm tới khiến yêu tộc kia không biết đường phản kháng, một kiếm cắt đầu của hắn xuống khỏi cổ.
Cửu Huyễn hướng về một nơi khác bay nhanh tới, hắn cảm nhận được một ngôi thành gần đó đang có khí tức va chạm mãnh liệt.
— QUẢNG CÁO — Event
Tới nơi thì thấy hơn trăm tên Vũ Cảnh và ba tên Thánh Nhân trung vị của yêu tộc đang hợp lực công phá một tòa thành không có cao thủ tọa chấn, hay nói đúng hơn là vị thành chủ kia đã bị giết phanh thây ngoài thành.
Cũng may thành trì này có trận pháp Thánh cảnh trung vị bảo hộ, dù là mười tên Thánh Nhân trung vị cũng khó công phá trong thời gian ngắn.
Cửu Huyễn vừa tới một đập đã giết hết toàn bộ, hắn dùng pháp lực gia cố một chút lên trận pháp, rồi đi cứu lấy những thành trì khác.
Kỵ Hà sau trận chiến với tiên tộc đã thu thập được không ít xác của họ, biến thành thực quỷ bù đắp vào ba đầu ngụy Thánh Nhân đã bị tiêu hao trước đó.
Hiện tại đã là bảy đầu thực quỷ còn là thực quỷ Thánh Nhân trung vị, cùng với tu vi viên mãn của hắn thì đối đầu với ba bốn tên yêu tộc viên mãn Thánh Nhân là điều dễ dàng.
Phụ Lạc cầm trong tay đại đao liên tục đánh lui một vị ngụy Thánh Tông nhân tộc, Phụ Lạc tuy tu vi chỉ là viên mãn Thánh Nhân, nhưng thực chiến lại sánh ngang ngụy Thánh Tông trung vị.
Người khác thì không chắc làm được điều này, nhưng Phụ Lạc từng nhận được truyền thừa của một vị vô thượng Thánh Tông, truyền thừa tuy chỉ là một nửa trong đám phế tích, nhưng đủ để hắn ngạo nghễ làm Thánh Nhân đứng đầu quốc gia này.
Quy Lộc tay cầm song kiếm liên tục tranh phong với bảy vị Thánh Nhân viên mãn, lão đầu nhìn thì bị rơi vào hạ phong, nhưng thật ra Quy Lộc là đang bào mòn sức lực của bảy yêu tộc kia.
Hàn Vận Lai một chùy nện xuống đã đánh năm tên ngụy Thánh Tông ói máu thoái lui, một Thiên Thánh so với mấy tên độ Thánh Tông thất bại trở thành ngụy thì cường đại hơn nhiều.
Vị tứ gia chủ Hàn gia này cường hoành bá đạo bức lui ngụy Thánh Tông không có cơ hội để phản kháng, dù là kẻ có thâm niên trong cảnh giới ngụy Thánh Tông, cũng là không thể ngăn trở quá mười chiêu.
"Băng Liên Tuyết Nhiên!"
Một chùy nện xuống nhìn như băng liên nở rộ lại bộc phát ra trọng lực kinh người, mười vị ngụy Thánh Tông cũng phải tập hợp sức mạnh mới ngăn trở được.
"Băng Hoàng Khiếu Thiên!"
Không khí xung quanh ngưng kết tạo thành một đầu băng phượng mười phần sinh khí, không còn đơn thuần là một cái tượng băng hình phượng như trước.
Băng phượng hót vang trời sau đó bay quanh mười vị ngụy Thánh Tông yêu tộc, một cái quất cánh đã đánh tất cả bay lên trời cao, băng phượng lao tới như mũi tiễn liên tục đâm vào nhóm người yêu tộc kia không kịp trở tay.
Băng phượng đôi cánh bao bọc mười tên yêu tộc kia vào trong, ầm một tiếng đã thấy băng phượng nổ tung tạo ra mưa tuyết đẹp mắt, mười tên yêu tộc cũng vì vậy mà trọng thương.
Nhưng Hàn Vận Lai cũng đã tiêu hao không nhỏ, dù là Thiên Thánh được thiên đạo tăng phúc thì không thể trong thời gian ngắn khôi phục lại được.
Nếu không giải quyết sớm mười tên trước mắt e là sẽ dẫn tới phiền phức lớn hơn, Hàn Vận Lai vừa định ra thêm nhất kích diệt gọn thì một cổ khí tức kì kì quái quái từ mặt biển phía dưới chân hắn dâng lên.
Hàn Vận Lai lách người tránh thoát thì thấy một con giao long toàn thân màu bạc trắng trồi lên, thân nó tản mác ra uy áp ngụy Thánh Tông, nhưng lại siêu việt vượt xa mười tên yêu tộc phía sau.
Giao long lại hóa thành một thanh niên anh tuấn, làn da chi chít long phiến, kẻ này tên gọi Tra Lai, tu vi chỉ là ngụy Thánh Tông, nhưng lại là tu luyện nó tới cánh giới có thể phân thắng bại với Thiên Thánh.

Hàn Vận Lai vừa rồi tiêu hao không nhỏ, giờ đối đầu với Tra Lai sẽ là khó khăn muôn trùng, nếu quay đầu bỏ chạy thì đám tu sĩ trọng thương trên chiếc thuyền gần đó sẽ bị giết hại.
"Tra Lai đại nhân, ngài cuối cùng đã tới.
"
Một yêu tộc đầu trâu trong nhóm ngụy Thánh Tông thở phào nhẹ nhỏm, Tra Lai đầu hơi quay qua nói:
"Giải quyết đám còn lại, kẻ này để ta.
"
Mười tên yêu tộc nghe vậy lập tức tản ra tứ phía, Hàn Vận Lai tức giận quát:
"Ta cho các ngươi đi sao?"
Một cổ hàn khí tuông ra kéo toàn bộ ngụy Thánh Tông yêu tộc lại, Tra Lai cười lạnh nói: — QUẢNG CÁO — Event
"Bị thương mà vẫn cố chấp?"
Một quyền của Tra Lai đấm bay Hàn Vận Lai ra ngoài phun máu, nếu ở thời kì toàn thịnh thì Hàn Vận Lai không dễ bị một kích đả thương.
Hàn Vận Lai mắt thấy những tên kia lại tiếp tục tản ra thì khí tức lại bùng nổ toàn lực lôi chúng về, Tra Lai cau mày đấm ra một quyền.
"Không sợ chết sao?"
Hàn Vận Lai lại bị đánh bay vẻ mặt đã tái nhợt tới cực điểm, hắn nhìn Tra Lai cười nhạt nói:
"Ta tới chiến trường này rồi, lại còn nghĩ tới chuyện sợ chết hay không sao? Xem thử ta muốn giữ chúng lại thì ai ngăn cản được!"
Hàn Vận Lai trong mắt tràn ngập hung ác và quyết đoán, Tra Lai đưa mắt nhìn tới thì toàn thân lạnh toát quát lớn:
"Tất cả mau rút, hắn muốn thiêu đốt sinh mệnh!"
Nhưng không đợi Hàn Vận Lai thiêu đốt lên sinh mệnh của mình thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên:
"Tứ ca ta nói các ngươi không được đi, thì đừng hòng ai rời đi được.
"
Mặt biển đóng băng liền thấy một thanh niên tay trái cầm quạt phe phẩy thản nhiên bước đi trên băng, Hàn Tuyên phất quạt liền có bão tuyết nổi lên quấn mười tên ngụy Thánh Tông yêu tộc trở về.
"Ai cho ngươi tới đây?"
Hàn Vận Lai không cảm kích ngược lại còn tức giận mắng, Hàn Tuyền dùng ngón út ngoáy tai nói:
"Ta thích thì đến, tứ ca ngươi cản được sao?"
Hàn Vận Lai trầm mặc không biết phải đuổi tên khốn này đi như thế nào, nơi đây là lãnh địa của yêu tộc, nếu sơ xuất chút thôi nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Hàn Tuyên không bận tâm tới tứ ca mà toàn thân bốc lên băng khí kinh người, cây quạt trong tay thay đổi thành trường kích, hắn còn bá đạo hơn tứ ca của mình, một thân đón đỡ mười một vị ngụy Thánh Tông.
Hàn Vận Lai sắc mặt đại biến mắng lớn:
"Tiểu tử thối quay lại cho ta, ngươi là tự tìm chết sao?"
Hàn Tuyên bị vây quanh vẫn rất thản nhiên nói:
"Tứ ca khôi phục pháp lực đi, ta ở đây ngăn trở một lát.
"
Hàn Tuyên cười nói:
"Lần này là ta bảo vệ tứ ca.
"
Hàn Vận Lai con ngươi rung động như trở về thời trẻ tuổi, không phải hắn lúc nào cũng đứng ra bảo vệ ngũ đệ yêu đuối này của mình sao?
Bóng dáng của hắn năm xưa lại hiện về trên thân ngũ đệ, Hàn Vận Lai xếp bằng trên không trung cười nói:
"Đừng chết là được.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.