Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 22: Bí mật




Một mùi tanh xộc thẳng vào mũi khiến Hạ Tiểu Mễ nhăn mày.
Là máu ư?
Chẳng lẽ đến tháng?
Nó hốt hoảng choàng tỉnh trong giấc mộng. Vén chăn lên, nhìn một lượt rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ay gu, cũng may cũng may. Nhưng mùi tanh của máu đó là từ đâu?
Hạ Tiểu Mễ cảm thấy cánh mũi buồn buồn, vì vậy liền đưa tay lên quyệt. Không ngờ bỏ tay xuống lại thấy cả bàn tay đỏ hoe. Nó vội chạy vào nhà vệ sinh, máu vẫn không ngừng chảy khiến nó có chút lo lắng. Xuất huyết nhiều cũng khiến Hạ Tiểu Mễ choáng váng, đầu óc tối lại, cơn đau khiến nó ngồi bệt xuống đất rồi ngất đi.
....
"Chị ba, em sẽ chết ư?".
"Không có chuyện đó đâu! Em sẽ sống thật khỏe mạnh, thật khỏe mạnh cùng với ba mẹ, chị hai và chị ba nữa mà!"
"Chị ba, em nghe hết rồi. Hôm đó ở trong thư phòng, ba mẹ nói chuyện, em đã nghe hết, đã nghe hết rồi! Ba mẹ nói em bị bệnh máu trắng. Em sẽ không sống được lâu đâu!".
"Tiểu Mễ, em đừng buồn, chúng ta sẽ có cách chữa bệnh cho em. Nhất định có cách mà. Em yên tâm, chị nhất định không để em chết đâu. Ha?"
"Thật ư?"
"Thật!"
...
===================================================================================
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến Hạ Tiểu Mễ chán chường. Lười biếng mở mắt, nó thầm chửi tại sao cái thân thể này lại yếu ớt vậy chứ? Thực con mẹ nó khó chịu mà.
Nó quay đầu. Lần này chỉ có mình nó trong phòng bệnh. Việc không có Khúc Hành khiến Hạ Tiểu Mễ có chút hụt hẫng.
Cánh cửa phòng bệnh không được đóng cẩn thận nên nó có thể thấy thấp thoáng bóng của bốn người. Chắc là anh và ba mẹ cùng chị hai. Nghĩ vậy, Hạ Tiểu Mễ liền nảy sinh ý định hù họ một chút.
Bước chân trần xuống nền nhà, nó rón rén bước tới gần cánh cửa, vươn tay định mở cửa thì cuộc đối thoại không mong muốn lọt vào tai nó.
"Bác sĩ, vậy thời gian......thời gian của con bé....còn...bao nhiêu?"_giọng bà Hạ
"Có lẽ chỉ còn.....chưa tới 2 tháng nữa! Tôi khuyên mọi người hãy mau chóng đưa cô bé ra nước ngoài trị liệu, bằng không để lâu hơn thì phần trăm thành công vượt qua ca phẫu thuật sẽ càng thấp!"
"Được....chúng tôi đã biết!"_Ông Hạ
"Vậy tôi sẽ làm thủ tục sẵn cho bệnh nhân. Mong mọi người kí càng sớm càng tốt!".
Hạ Tiểu Mễ bất động, đứng tại chỗ nhìn chăm chằm xuống mặt đất. Bệnh? 2 tháng? Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy? Tại sao nó lại bị bệnh được?
Ngồi thụp xuống đất, Hạ Tiểu Mễ vùi đầu vào hai đầu gối, cổ họng nghẹn lại khiến bản thân nó phát ra những tiếng nấc nhỏ.
...Ta vốn tưởng ông trời đưa ta đến thế giới này là điều tốt đẹp nhất. Ta có một người chị làm sát thủ, có ba mẹ, có người thân, có người ta yêu. Những tưởng cuối cùng sau tất cả những gì mà ông trời đã cướp đi của ta, ta đã có một cuộc đời mới. Hạnh phúc. Hi vọng. Tốt đẹp. Ta thật ngây thơ. Những điều đó ta nhận được bao nhiêu, cũng phải nhanh chóng rời xa. Hiện tại khi dường như mọi điều đẹp đẽ nhất đến với ta, ta lại phải chết?
Hơn một năm hưởng trọn hạnh phúc, giờ đã đến lúc ta phải ra đi rồi sao? Nhanh vậy sao? Sớm tới vậy sao?.....
Từng giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Phía sau nó đã chắp thêm một đôi cánh trắng tinh khiết, nhưng nên nhớ đôi cánh đó đang chìm trong bóng tối, vì vậy, có cũng như không. Nó sẽ mãi mãi, mãi mãi không thể đến với hạnh phúc.......
"Mễ Mễ!".
Khúc Hành vừa mở cửa bước vào, đã thấy Hạ Tiểu Mễ ngồi thu mình, cả cơ thể run lên. Anh hốt hoảng gọi tên cô, nện đầu gối xuống đất tạo thành tiếng vang lớn, vòng tay ôm lấy cả cơ thể nó.
Nó đã nghe rồi? Nó đã biết rồi?
Ông bà Hạ bụm miệng. Bà Hạ vùi đầu vào ngực ông Hạ, đè nén tiếng khóc, nhưng nước mắt không ngừng tuôn. Ông Hạ cũng chỉ biết nhắm mắt, bề ngoài ông trầm ổn là thế, nhưng có ai biết tâm can ông đang gào thét dữ dội thế nào? Ông trời có phải có đáng lắm không? Cướp đi một người con của ông, giờ lại muốn cướp thêm một đứa ư?
"Ủa? Sao mọi người lại khóc vậy?". Hạ Tiểu Mễ ngẩng đầu, gương mặt đẫm nước mắt hỏi.
Bà Hạ đau lòng, vội rời ông Hạ mà ôm nó:"Hài tử ngốc, ba mẹ nhất định, nhất định chữa cho con mà!". Nó lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ. Giá như nó cứ khóc, cứ buồn còn đỡ hơn là việc nó giả vờ kiên cường. Sau khi "nó" mất trí nhớ thì quên hết quá khứ, cả việc nó bị bệnh máu trắng, trở thành một cô bé vô ưu vô tư, khiến người làm cha mẹ như ông bà Hạ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc biết bao. Nhưng cuối cùng nó cũng biết rồi.
Hạ Tiểu Mễ nhìn ba mẹ nó cười:"Ba mẹ, căn bệnh này....Đến cũng đến rồi. Con sẽ không phiền muộn vì nó đâu. Con muốn sống thật lâu với ba mẹ và chị hai, cũng muốn được làm cô dâu của Hành ca ca, càng muốn tận hưởng tốt cuộc sống này. Vì vậy, vì vậy.....con sẽ tiến hành phẫu thuật. Nha mẹ!".
Nó nghĩ, có lẽ thân thể này cũng không hẳn là như những gì tác giả nêu. Có lẽ còn nhiều điều bí ẩn phía sau. Nó cũng nghĩ, việc gì phải buồn chứ? Công nghệ hiện đại, khoa học phát triển rồi, phẫu thuật cấy ghép tủy có thể nó sẽ sống. Đúng vậy, nó tham lam, nó ích kỉ lắm. Nó không thể giả vờ như yêu người khác để khiến anh chia tay nó được. Nó không cao thượng như vậy. Nó muốn được ở cạnh người thân, nó muốn được ở cạnh anh, bên anh suốt đời. Ông trời đã đưa nó đến thế giới này, vậy đừng mong tách biệt nó rời khỏi sớm.
"Ôi, Tiểu Mễ.....". Có thể thấy rõ tia vui mừng trong mắt bà Hạ. Bà ôm lấy nó, nước mắt tuôn rơi.
Nó mỉm cười ôm lấy tấm lưng gầy của bà, môi mắt ngước lên nhìn về phía anh. Khúc Hành cũng mỉm cười ôn nhu, môi mấp máy:"Tốt quá rồi!".
.......
Việc Hạ Tiểu Mễ bị bệnh máu trắng, rốt cuộc cuối cùng cũng chỉ có gia đình nó, anh, Hạ Lạp Dường biết. Khi biết việc này, Lạp Dường đã thức nguyên một đêm ngồi cạnh giường bệnh của nó.
"Chị.....". Cậu cúi đầu nắm lấy tay nó, đau đớn gọi. Cậu và nó mới chỉ gặp lại vài tháng, vậy mà đã phải nhìn chị mình đứng ở ranh giới sống còn. Cậu không cam tâm, tại sao lại là nó mà không phải ai khác chứ? Tại sao lại là chị của cậu? Tại sao?
Cổ họng nghẹn lại, cậu đứng phắt dậy chạy ra ngoài, chỉ để lại nó ngồi ở giường bệnh, gương mặt xám ngắt, mũi chảy máu đỏ tươi...
"Chị hai, em về rồi, em có mua nhiều đồ ăn lắm nè!". Khi Hạ Lạp Dương quay lại, Hạ Tiểu Mễ đã khôi phục gương mặt hồng hào, máu mũi cũng được nó lau sạch sẽ.
"Đâu, đưa đây cho trẫm. À quên, nhà ngươi phải thử trước, nhỡ có độc thì trẫm thăng thiên mất!". Nó đùa.
Hạ Lạp Dương không nói, chỉ cười. Cậu ngồi xuống gọt hoa quả cho nó. Vừa gọt vừa hỏi:"Đúng rồi, chuyện này....chị có tính nói cho đại ca biết không?".
"Ưm, không. Tốt nhất đừng để nó biết. Sau phẫu thuật nói cũng chưa muộn!". Nó lắc đầu. Tính tình Thôi Hoàng Ân nó rất rõ. Nóng nảy lại bướng bỉnh. Nếu biết nó bệnh, chắc chắn là làm lớn chuyện lên cho coi.
"À, Dương tử tới hả?". Lúc này, cánh cửa mở ra, Lương Khúc Hành và Hạ Vãn Tình bước vào, phía sau cô còn có một người đàn ông.
Hạ Lạp Dương gật đầu nhìn anh, sau đó đứng dậy:"Chị hai, vậy em về đây, mai em lại tới!".
Nó gật đầu. Sau khi cậu về mới quay mặt về phía mấy người:"Chị hai, giờ mới tới thăm em a!?". Giọng điệu nó có phần nhõng nhẽo.
Cô nhìn nó, nhìn đứa em mà cô luôn coi là trên danh nghĩa này mà đau lòng. Nói là coi thế, nhưng nso đã đi vào lòng cô, để lại biết bao tình cảm lúc nào không hay. Giờ nhìn nó nằm trên giường bệnh, lòng cô lại thắt lại.
"Ừm, chị muốn giới thiệu với em....". Hạ Vãn Tình đáp nhẹ, hướng về phía người bên cạnh:"Đây là Du Lăng Thần, Chủ tịch tập đoàn đá quý DS, đồng thời cũng là chủ của toàn bộ các trụ sở bệnh viện lớn trên toàn quốc. Anh ấy có quen biết nhiều bệnh viện có uy tín ở Úc, mấy ngày sau em sẽ được chuyển tới đó chữa trị!".
"Anh sẽ cố gắng!". Du Lăng Thần mỉm cười gật đầu với Hạ Tiểu Mễ.
Nó nhìn anh, rồi lại nhìn cô, sau đó nở một nụ cười hắc ám:"Hora hora, vậy đây hẳn là anh ruể tương lai của tiểu mụi rồi! Hớ hớ hớ!".
Dứt lời, Hạ Vãn Tình gương mặt liền hiện lên một rặng mây hồng khả nghi. Còn Du Lăng Thần vẫn điềm tĩnh nhưng cả hai đều không phủ nhận. Điều này khiến Hạ Tiểu Mễ vô cùng vui vẻ. Cuối cùng thì chị mình cũng có hạnh phúc riêng rồi.
"Được rồi, chị chỉ nói vậy thôi. Em ráng giữ gìn tới ngày phẫu thuật. Giờ bọn chị về!". Hạ Vãn Tình hiếm hoi nở nụ cười trấn an nó, sau đó theo Du Lăng Thần muốn trở về.
"Ể ể? Sao về sớm vậy? Chị với anh rể tới đây mới chưa đầy 5 phút mà!?". Hạ Tiểu Mễ dựng lên, cau mày bất mãn.
Hạ Vãn Tình dừng lại một chút, đánh mắt sang phía Khúc Hành:"Chưa đầy 5 phút nhưng sợ là có người sắp bị bỏ quên tới 5 năm rồi đấy!?". Nói rồi có chút buồn cười rời đi.
Lúc này, nó mới để ý đến anh bị nó đá sang một góc từ nãy đến giờ. Anh vẫn cười, cả người bốc lên mùi dấm chua nồng nặc.
"A....haha, trời hôm nay....đẹp ha? Ha anh ha?". Nó gãi đầu, đánh trống lảng.
Khúc Hành nhanh như chớp đè lại eo nó, một tay kia nâng cằm nó lên, cười:"Mễ Mễ, đánh trống lảng cũng không giúp được em đâu!".
Sau đó anh ấn môi mình vèo môi nó, tham lam hưởng trọn vị ngọt trong khi nó thì vùng vẫy, trong đầu gào thét:"Ôi má ơi, khó thở, à không, thật ngọt, không, khó thở, không, ngọt,....." @.@
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.