Ta Là Chí Tôn

Chương 970: Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ!




Tiểu mập mạp soạt một tiếng, suýt nữa ngã ngửa, run lên cầm cập, ngay thịt mỡ trên người cũng bắt đầu run theo:
- Cái này, cái này, cái này… Hắn… hắn là thần tượng của ta… Ta ta ta…
Vân Dương trong lòng lại trầm tư.
Cường giả Thánh Tôn?
Đổng Tề Thiên mặc dù biểu lộ dị tượng Thánh Tôn nhưng… Vân Dương dẫu sao cũng cảm giác hắn không đơn giản như vậy.
...
- Đi theo ta.
Vân Dương kéo theo tiểu mập mạp mất hồn mất vía tới kho hàng Cửu Tôn phủ.
Tiểu mập mạp hoa vẫn hoa mắt chóng mặt, miệng thì thào:
- Trời đất ơi… Thật quá hạnh phúc… Ai da… Cửu Tôn phủ quả nhiên tiền đồ vô lượng. Hô hô hô… Lão đại ngươi quá uy vũ…
- Đừng nói nhảm nữa.
Vân Dương nói:
- Ta lại cho ngươi thêm một khoản tiền, ngươi nắm chắc thời gian chiêu binh mãi mã đi.
- Tiền?
Vừa nghe tới đưa tiền, tinh thần tiểu mập mạp đột nhiên phán chấn, thần trí khôi phục thanh minh, vứt luôn thần tượng Thánh Tôn gì đó ra sau đầu, hai mắt phát ra ánh sáng linh ngọc:
- Tiền đâu? Tiền đâu? Cụ thể bao tiền?
Vân Dương không đáp, vung tay lên.
Lạch cạch lạch cạch một hòi, toàn bộ kho hàng đều bị linh ngọc lấp kín.
Hạ phẩm linh ngọc chiếm hơn chín phần mười nhà kho, còn có 100 000 viên linh ngọc trung phẩm cùng hơn vạn viên linh ngọc thượng phẩm.
- Oa…
Tiền, tiểu mập mạp thời gian vừa qua tiêu tiền tới mức đau lòng, trước đó giao dịch được hơn trăm triệu linh ngọc hạ phẩm giờ đã tiêu hao gần hết, ngay lúc đau đầu tiếp theo nên tiến hành ra sao lại bỗng thấy cả một nhà kho tiền, hạnh phúc tới không nói nên lời.
Tiểu mập mạp gần như theo thành bản năng, vuốt ve linh ngọc xung quanh, nước mắt chảy ào ào:
- Thật quá tốt… Tiền… Ta thích nhất… Đời ta yêu tiền nhất…
Vân Dương quay đầu sang phía khác - Thật không đành lòng chứng kiến bộ dạng ham tiên của tiểu mập mạp:
- Đừng say mê nữa, mau đi mua người đi.
- Mua người? Mua người cái gì?
Tiểu mập mạp lộ vẻ khó hiểu.
- Bằng vào danh vọng hiện tại của chúng ta còn mong đệ tử chủ động tới cửa chắc?
Vân Dương nói:
- Ngươi không đi thì để ta, ta đi tìm người, ngươi đi tìm… ai bán người.
Tiểu mập mạp hai mắt sáng bừng:
- Diệu kế!
- Không tiếc tốn hao, tiền không là vấn đề.
Vân Dương nói:
- Ra giá cao trong tay vào, thu hoạch hạt giống tốt từ tay bọn họ, càng nhiều càng tốt.
- Rõ.
Cái gọi là bán người chủ yếu có hai loại, một là bọn buôn người đơn thuần, ừm, chính là kẻ chuyên lừa gạt trộm cắp cướp đoạt nhi đồng nhỏ tuổi, hoặc bán cho đám băng đảng ăn mày hoặc bán cho thanh lâu kỹ viện hoặc tự bồi dưỡng linh đồng linh nữ, nuôi lớn mưu lợi.
Một loại bán người khác là chuyên thu thập mầm móng đệ tử cho các môn phái, chờ các đại môn phái Thiên Vận Kỳ tuyển nhận, thu hoạch lớn.
Nhưng bất kể loại nào đều là hạng mua bán táng tận thiên lương.
Mà bán người mà Vân Dương nói tới lại là cả hai loại, chỉ cần đạt được mục đích, không quan tâm thủ đoạn ra sao.
- Tổn hao gì cũng không cần keo kiệt, nhưng cũng cần có hạn chế. Ngươi thành lập liên hệ với đám bán người này, mua người từ tay họ là được. Chú ý phân chia tiêu chuẩn: tư chất tốt đương nhiên thu vào làm môn hạ, tư chất không tốt, cấp chút bạc để bọn họ đi. Ừm… Nếu tư chất tu hành không tốt nhưng đầu óc nhanh nhạy có thể để bọn họ lại trong môn phái làm tạp vụ, ngươi hiểu chứ?
- Hiểu.
- Mua càng nhiều người càng tốt, không để ý tới tốn tiền tốn của gì, hiểu không?
- Hiểu.
- Nhớ giữ liên lạc với bọn bán người đấy, liên hệ càng nhiều càng tốt, tốt nhất thành lập con đường hợp tác lâu dài.
- Hiểu.
- Ừm, sau khi thành lập con đường lại lấy danh nghĩa Cửu Tôn phủ nhận những mệnh lệnh treo thưởng… Chính là những nhiệm vụ nhằm vào đám bán người kia, bỏ tiền bán mạng…
Trong mắt Vân Dương loé lên vẻ khát máu:
- Hài tử đã bị mua bán chín thành chín đều không có nhà để về, không còn người thân, cho dù có cũng rất khó tìm… Bất kể là vì tư tâm hay vì môn phái, chúng ta dùng tiền giải cứu bọn nhỏ, gia tăng thực lực cùng nội tình bản thân.
- Nhưng chúng ta chỉ làm giao dịch, tuyệt đối không đồng ý với cách làm của đám người đó, ngược lại thuận thế trảm tận giết tuyệt đám người táng tận thiên lương đó mới là đường đúng đắn! Để những bi kịch vì mua bán hài tử mà khiến người ta tan cửa nát nhất sau này giảm bớt đi.
Tiểu mập mạp khó hiểu:
- Vậy chúng ta liên lạc đối phương xong lập tức ra tay giết chết là xong, sao phải tốn công nhận nhiệm vụ treo thưởng, tốn công tốn sức như vậy?
Vân Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nếu như vậy cùng lắm ngươi chỉ tìm được mấy nhà, đám người kia xưa nay luôn cảnh giác, thấy không ổn chắc chắn sẽ trốn xa. Đại đa số chúng rất khó tìm ra. Chỉ có thể mượn ấn tượng đại tài khí thô của chúng ta để bọn hắn tự tìm tới mà thôi… Làm như vậy mới có thể tiếp xúc càng nhiều.
- Thứ hai, tru sát đám người này mới là mục đích căn bản, nhưng nếu thu được thù lao thêm vào cũng coi như thêm niềm vui.
Vân Dương hít một hơi dài nói:
- Tiểu mập mạp, chúng ta đương nhiên không tự xưng là người tốt, nhưng chúng ta vẫn hy vọng mở rộng chính nghĩa cho nhân gian, mong đợi sinh mệnh trong thiên hạ sẽ có một khoảng trời xanh sáng sủa… Chính như lời ngươi nói, chuyện này cho dù không có lợi lộc gì, chúng ta vẫn cứ làm.
- Nhưng, ngươi phải vĩnh viễn ghi nhớ một việc.
- Việc gì?
Vân Dương ngửa đầu lên nhìn trời, thản nhiên nói:
- Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ!
- Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ?
Tiểu mập mạp không hiểu nói:
- Vì sao? Chính nghĩa chẳng phải tồn tại trong lòng mỗi người ư? Khiến mỗi người trong lòng tự có chính nghĩa, tự giác tự nguyện đi diệt trừ đám súc sinh này, chẳng phải sao?
Vân Dương thản nhiên:
- Lòng người trước nay vốn phức tạp, một khi chính nghĩa không cần trả giá cũng có thu hoạch ngược lại không được đánh giá cao. Một khi không được đánh giá cao, lòng chính nghĩa và lòng thương hại sẽ bị kẻ có ý đồ lợi dụng, thậm chí bẻ cong, bóp méo, bắt cóc, từ đó khiến cho đạo đức không còn, công lý không rõ.
- Hiện giờ xem ra, thu phí trừ ác như làm tría sơ tâm, nhưng cứ như thế trong lòng mọi người lại có chỗ dựa.. Ngược lại nếu toàn bộ thế giới này, có thể thu được chính nghĩa mà không phải trả giá, như vậy thời điểm chính nghĩa bị bẻ cong bị vặn vẹo ắt sẽ không xa… Đến lúc đó, cả thế gian mới thật sự không có chính nghĩa, không có thương hại, không có anh hùng!
- Khi phải trả thù lao, tất cả mọi người sẽ ca tụng ngươi là anh hùng, không ai nói ngươi thu tiền là tội ác tày trời.
- Nhưng nếu không phải trả thù lao…
Vân Dương mỉm cười giễu cợt:
- Chính nghĩa… sẽ chết đói.
Tiền Đa Đa kinh ngạc:
- Ta cũng biết ngươi nói có lý, nhưng ta vẫn cảm thấy làm vậy quá mức cực đoan.
- Có lẽ vậy, nhưng có thế nào cũng tốt hơn trầm luân.
Vân Dương trầm mặc một chút rồi nói:
- Hiện giờ là lúc cần thiết để phát triển môn phái, ngươi cứ xem như… tất cả vì phất triển môn phái nên mới thuận tay làm chút chuyện. Thù lao thu nhận không coi như làm chuyện chính nghĩa, vậy có thấy đỡ cực đoan hơn không?
Hắn nhìn tiểu mập mạp nói:
- Sẽ có một ngày, ngươi cảm tháy môn phái chúng ta đã cường đại tới một mức nhất định, có thể dùng lực lượng của môn phái chúng ta để cứu giúp thiên hạ… Lúc đó ngươi có thể thử dùng quyền lực trong tay để chính nghĩa và lòng thương miễn phí cho thiên hạ.
Thần sắc tiểu mập mạp nghiên nghị gật đầu:
- Nếu thật có lúc đó, ta sẽ cố gắng.
Vân Dương vỗ vỗ vai hắn, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nụ cười đó, dẫu sao cũng hơi mỉa mai.
Đổng Tề Thiên nghỉ ngơi trong tiểu viện, đột nhiên thở dài u oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.