Ta Là Chí Tôn

Chương 775: Không nắm chắc




Lăng Tiêu Túy khẽ thở một cỗ hơi trắng, hầm hừ nói:
- Luận bàn cũng được thôi, ta cũng đã lâu không làm nóng cơ thể. Có điều, tu vi tuy có quan hệ với chiến lực, thế nhưng cũng không phải thứ quyết định tất cả…
Độc Cô Sầu cũng xùy một tiếng, ngửa mặt lên nói:
- Không sai, cho dù cảnh giới tương đương, thế nhưng chiến lực vẫn có cách biệt cao thấp, muốn xác định chiến lực thế nào, còn phải dựa vào căn cơ có vững chắc hay không, tâm cảnh có ổn định hay không, khả năng vận dụng thế nào…
Ngụ ý, hai người các ngươi đừng có tự thấy bản thân có tư chất tốt, nhưng, so với chúng ta tích lũy bao năm như vậy, các ngươi vẫn còn kém nhiều lắm.
Kế Linh Tê trần đầy phấn khởi, ma quyền sát chưởng, cơ hồ chỉ kém nước chỉ mặt gọi tên.
- Đừng, vẫn là để ta tới trước.
Vân Dương vội vàng ngăn lại:
- Ta tới luận bàn cùng hai vị tiền bối đã… chờ ta xong, ta sẽ lại luận bàn với ngươi, như vậy mới có thể so sánh cao thấp… hơn nữa cũng ổn thỏa nhất.
Kế Linh Tê cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì, hai vị tiền bối đã đáp ứng ta, ngươi nhảy ra chặn ngang là có ý gì?
Vân Dương hừ một tiếng, cũng không đáp lại, lại hung hăng liếc nàng một cái.
Đột nhiên bị trừng mắt, Kế Linh Tê ủy khuất không nói.
Nàng lập tức hiểu ý Vân Dương, càng hiểu rõ, đây thực sự là biện pháp duy nhất.
Hồng quang trên người nàng, chẳng may trong lúc luận bàn mà bị hai người Lăng Tiêu Túy đánh trúng, đây chính là chuyện động một tí là có án mạng đấy a!
Hồng quang quỷ dị kia, đối với Vân Dương thì chỉ mới tạo thành tác dụng phản chấn, nhìn như cũng không phải chí mạng, nhưng thực tế… khụ khụ, là do Vân Dương có vô số nội tình gia trì, trừ hắn ra, không thấy tên gia hỏa kéo mây đen đến Thiên Đường thành kia hả, giờ này đoán chừng đã chuyển thế đầu thai được hồi lâu..
Nếu trong lúc luận bàn, hồng quang kia thực sự xuất hiện, trực tiếp giải quyết luôn Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, lúc đó thực sự thành chuyện lớn a!
Mà lấy trình độ bất cận nhân tình của hồng quang, khả năng xảy ra án mạng không đến trăm phầm trăm thì cũng có bảy tám chục phần, phong hiểm lớn như vậy, tuyệt đối không thể chạm vào!
Bên ngoài, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đang tích cực chuẩn bị rượu thịt. Bạch Y Tuyết càng trực tiếp chạy khắp toàn thành, trắng trợn mua sắm những nguyên liệu nấu ăn tương đối đặc sắc quý hiếm.
Tiêu Thiếu Khanh chắp tay sau lưng đi dạo, ngẫu nhiên hếch mũi lên ngửi, cau mài, tự lẩm bẩm:
- Rượu ngon của Vân phủ để đâu? Phủ đệ lớn như vậy, tại sao ta không ngửi thấy mùi rượu ngon, rõ ràng tên tiểu tử Y Tuyết nói ở đây nhiều rượu lắm cơ mà!
Đối với gia hỏa này, ban đầu Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cũng cung nghênh, phụng như khách quý, thế nhưng đến bây giờ cũng chỉ đành bỏ mặc, không thèm ngó tới.
Gia hỏa này dù đã lớn tuổi, so với hai người bọn hắn cũng có bối phận cao hơn.
Nhưng, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai thực sự không còn ý nghĩ coi gia hỏa này là khách, càng không coi hắn như trưởng bối… tên khốn này thực sự đủ đê tiện!
Ban đầu còn hàn huyên mấy câu: Tiền bối ngài nhìn thế nào cũng không thấy già a. Thế mà gia hỏa này lại thoải mái cười to, tự biên tự diễn một hồi.
Cái thứ đồ chơi này, người ngoài mới lấy lòng một chút, đã bắt đầu nói khoác, hơn nữa còn nói rất lâu!
Chớ nói chi, con hàng này muốn lôi kéo Phương Mặc Phi - Người khen hắn không già kết bái làm huynh đệ…
Phương Mặc Phi cơ hồ muốn sụp đổ.
Nếu ta kết bái với ngươi, ngày mai chẳng phải sẽ tuyệt giao với Bạch Y Tuyết.
Đây còn là tình huống nhẹ nhất, nếu không đoán chừng cũng phải rút kiếm chửi nhau, ngươi muốn hại người, cũng không cần như thế được không?!
Vân Tiêu Dao cũng ngẫu nhiên tới hỏi tiến độ.
Bữa cơm này, thực sự quá ghê gớm.
Đây cũng là lần đầu Vân vương gia được biết, hai người trung niên ở trong nhà mình mấy hôm nay, lại là…
Lăng Tiêu Túy!
Độc Cô Sầu!
Nghe được hai cái tên này, Vân vương gia kém chút muốn sụp đổ.
Đây chính là thần thoại trong chốn giang hồ, còn là loại thần thoại không bao giờ quá hạn, hiện tại, cả hai đều ở trong tiểu viện nhà hắn!
Cho nên tối này, Vân vương gia quyết định tự mình qua mời rượu, ừm, nếu hai người kia có thể thuận tiện chỉ điểm cho Vân Dương một chút, đó mới là tốt nhất…
Vân vương gia căn bản không nghĩ đến, hiện tại, trong cái tiểu viện đóng chặt cửa của Vân Dương kia, Vân Dương đã bắt đầu luận bàn cùng Lăng Tiêu Túy…
Ừm, cái này cũng có thể tính là chỉ điểm a!

- Mời!
- Mời!
Đối mặt với Vân Dương hiện tại, Lăng Tiêu Túy cũng không dám mảy may coi thường.
Hiện tại, Vân Dương có tu vi không kém gì hắn, cho dù cẩn thận phân tích, hắn có thể hơn Vân Dương mấy tiểu giai vị, thế nhưng…
Vân Dương có quá nhiều bí ẩn, quá nhiều át chủ bài, khỏi cần phải nói, Lăng Tiêu Túy cũng không chút coi nhẹ bản thân: Nếu hiện tại đấy sinh tử, Vân Dương dùng hết mọi khả năng, lúc đó hươu chết vào tay ai cũng khó nói.
Nói không chừng… Lăng Tiêu Túy cảm thấy, rất rất có khả năng, người bị vùi dập sẽ là hắn!
May mắn đây chỉ là luận bàn.
Ừm, chỉ là luận bàn, tỷ thí đơn thuần!
Nhưng Lăng Tiêu Túy vẫn quyết định rút kiếm trước, nắm chặt trong tay, mỉm cười nói:
- Trước khi đối chiến, có thể để ta rút kiếm trước, thực sự là lần đầu tiên trong đời, cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm lớn, mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng lại không thể không thừa nhận.
Vân Dương nói:
- Ừm, đúng vậy, trước khi luận bàn mà có thể để ta không dám rút đao, đây cũng thực là lần đầu tiên.
Lăng Tiêu Túy im lặng.
Độc Cô Sầu cũng im lặng.
Luận bàn, ngươi không dám rút đao? Muốn đùa nghịch hả?
- Đao của ta…
Vân Dương cười khổ:
- Thực sự quá mức sắc bén, chỉ sợ không may đụng một cái, liền hủy mất kiếm của tiền bối, như vậy thì không hay lắm. Như vậy đi, chúng ta không dùng binh khí của mình, đều dùng Thanh Cương kiếm cùng Thanh Cương đao đi.
“…”
Lăng Tiêu Túy thề, lần này tuyệt đối là lần đầu hắn bị người ta xem thường như thế.
Trên đời này, ai dám nói có thể dùng một đao mà chặt đứt kiếm của Lăng Tiêu Túy?
Quả thực hoang đường, phát rồ, mộng tưởng.
Nhưng hiện tại, Vân Dương lại đường hoàng nói như thế, thậm chí còn có chút vẻ ngượng ngùng, chiếm tiện nghi lớn.
Đồng thời, Lăng Tiêu Túy thực cũng không dám nói một câu: Cứ dùng đao kiếm của mình đi, không cần cố kỵ.
Bởi vì hắn đã từng được chứng kiến đao của Vân Dương, sắc bén không gì sáng nổi! Kiếm của hắn dù cũng là cực phẩm, nhưng so với cây đao kia, còn kém hơn rất nhiều, nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng quần nhau, nếu thực sự va chạm, đoán chừng lập tức xong đời.
Nếu là đối đầu với Vân Dương ngày trước thì còn dễ nói, có thể lấy tu vi hùng hậu bảo vệ kiếm, trước khi kiếm bị hao tổn cũng có thể kịp thời thu tay, nhưng tu vi hiện tại của gia hỏa này mới tăng mạnh, nếu chẳng may không khống chế được cường độ, nói không chừng, bạn già của hắn đi theo hắn cả đời sẽ bị hủy dưới đao của Vân Dương.
Cho nên…
- Vậy chúng ta dùng binh khí phổ thông là được rồi.
Lăng Tiêu Túy nói vậy, khiến Độc Cô Sầu cũng giương mắt nhìn sang, trong ánh mắt, ẩn chứa phức tạp khó tả không nói nên lời.
Lăng Tiêu Túy bị nhìn, mặt cũng đỏ rần.
Lăng Tiêu Túy ngươi đối mặt với một tên tiểu mao đầu, thế mà lại không nắm chắc bảo vệ bảo kiếm của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.