Ta Là Chí Tôn

Chương 768: Cửu Tôn thành, Giang Sơn cố!




Đơn giản tính toán, cự nhân này chí ít cũng phải cao đến mấy trăm trượng, tất cả mọi người cùng cảm thấy cự nhân kia mở mắt, bầu trời lại như nhiều thêm hai vầng mặt trời, nhìn mà phát khiếp, không giận tự uy.
- Ta là Vân Tôn, ta rất tốt, bình yên vô sự!
Thanh âm của cự nhân như sấm mùa xuân, cuồn cuộn lướt qua đại địa.
- Cửu Tôn phủ, chính là thần vật thiên địa, hiện thế chính là để trấn áp vận khí Ngọc Đường, cuối cùng cũng không hợp ở nhân gian lâu. Bây giờ khí tướng tĩnh bình Ngọc Đường đã hiện, quốc vận vững chắc, không cần Cửu Tôn phủ trấn áp, cho nên hôm nay bản tôn lấy Cửu Tôn phủ đi, tránh cho đạo chích quấy phá, nên để lại mấy lời. Duy nguyện Ngọc Đường đế quốc, tĩnh bình Thiên Huyền, thiên thu vĩnh cố, quốc thái dân an!
Lời nói như thanh chấn khắp nơi, vừa nói ra, toàn thành đều biết.
Thậm chí, phạm vi địa giới mấy ngàn dặm, tất cả đều nghe được rõ ràng, xa xa không giới hạn.
Tất cả Ngọc Đường, đều đột nhiên khẽ động, lập tức lại yên lòng.
Thậm chí, đám người còn có một cảm giác: Đúng vậy a, thần vật như Cửu Tôn phủ, vốn không nên ở nhân gian quá lâu, Vân Tôn đại nhân lấy đi, thực quá có lý…
Về phần vì sao Vân Tôn đại nhân có thể lấy đi… nói thế không phải là nói nhảm sao?
Nhân vật như Vân Tôn đại nhân, sao lại không thể thu Cửu Tôn phủ?
Cửu Tôn phủ vốn là vật của Vân Tôn, lấy đi thì có gì cần dị nghị? Nếu trên đời này mà có người khác có thể lấy được Cửu Tôn phủ, đó mới là chuyện quái dị cần tra.
Một hồi phong ba đủ để dao động nền tảng lập quốc, ngay trong mấy câu của Vân Dương, nhanh chóng hóa giải chôn vùi.
Ảnh hưởng như vậy, coi như là bản thân Hoàng đế Bệ hạ, cũng tuyệt đối không làm được!
Nghe lời nói này, nhìn lên cự nhân trên trời, lại nhìn sắc mặt đám đại thần bên cạnh, lại nhìn dân chúng phát ra tiếng reo hò tự nội tâm…
Hoàng đế Bệ hạ khẽ thở dài, đột nhiên, mảnh tâm thái muốn tìm Vân Tôn cho mình sử dụng cũng tự biến mất không còn!
Nô dịch Vân Tôn?!
Dưới tình huống như vậy, với lực ảnh hưởng của Vân Tôn, muốn thay thế hắn cũng chỉ là chuyện lật bàn tay!
Muốn dựa vào đế vương tâm thuật, khống chế nhân vật như vậy, thực sự đúng là người si nói mộng.
- Từ hôm nay, Vân Tôn…
Hoàng đế Bệ hạ như được giải khúc mắc, nói khẽ:
- Muốn làm gì thì làm… chỉ cần không tổn hại giang sơn xã tắc… ai!
- Bệ hạ thánh minh!
Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên đồng thời hành lễ, biểu thị ủng hộ Hoàng đế Bệ hạ.
Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha, lắc đầu, thở dài:
- Gần đây Trẫm quá thuận lợi, cho nên nhất niệm thành bụi, hôm nay tỉnh ngộ, cuối cùng cũng chưa có muộn.
Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên nhìn nhau, đều như thả được khối đá lớn, thầm vui mừng khôn xiết.
Mãi cho đến hôm nay, hai người vẫn luôn lo lắng mâu thuẫn giữa Cửu Tôn cùng hoàng quyền.
Hoàng đế Bệ hạ anh mình thần võ, sát phạt quyết đoán, là hùng chủ không thể nghi ngờ, hơn nữa còn tuổi xuân đang độ, trẻ trung khỏe mạnh. Trong khi Cửu Tôn ở Ngọc Đường, lại chẳng khác nào thần minh.
Đây cơ hồ đã biến thành thần quyền cùng hoàng quyền tranh đoạt, hết lần này tới lần khác, thần này còn là tồn tại chân thực, bản lĩnh thông thiên triệt địa…
Một khi thực sự có mâu thuẫn, vô luận là phương nào đắc thắng, đều sẽ tạo thành tai họa ngập đầu cho Ngọc Đường, quốc không còn là quốc!
May mà hiện tại, đã không còn lo lắng này nữa.
- Cửu Tôn phủ biến mấy, Vân Tôn cũng ẩn trong biển người, muốn tìm ra, chẳng khác nào ý nghĩ hão huyền…
Hoàng đế Bệ hạ thở dài.
Hắn kinh ngạc nhìn nơi Cửu Tôn phủ từng tọa lạc, chỉ cảm thấy lòng thầm đau nhức.
Khi trước, Cửu Tôn phủ còn ở đó, chỉ cần nhìn thấy Cửu Tôn phủ, thực như nhìn thấy đại nhi tử ở bên người…
Nhưng giờ… Cửu Tôn đã không còn…
Hoàng đế Bệ hạ lập tức cảm thấy trống rỗng, trống rỗng khó chịu, sống lưng luôn thẳng của hắn, cũng không hiểu mà còng xuống.
- Hồi cung…
Hắn đứng đó kinh ngạc nửa ngày, rốt cục thổn thức nói.
- Lão Thu, ngươi cùng ta… đi Vân vương phủ một chuyến.
Hoàng đế Bệ hạ vô lực nói:
- Trẫm, muốn đi thăm Bảo Nhi, đã lâu Trẫm không thấy nó.
- Vâng!
Thu Kiếm Hàn lập tức đáp ứng.

Lời Vân Tôn nói, nhanh chóng truyền ra ngoài.
Có ít người nghe được, lập tức thầm chấn động.
- Cửu Tôn thành, Giang Sơn cố. Thiên thu nghiệp, vạn thế cơ!
Câu nói này, sớm đã truyền khắp Thiên Huyền đại lục. Giờ, Vân Tôn lại chính miệng nói ra… điều đó… đại biểu cái gì?
Tất cả mọi người cùng trầm tư.

Sau khi nghe lời chia tay của Vân Tôn, mấy người Lăng Tiêu Túy cũng khẽ thở nhẹ, liền muốn rời đi, Độc Cô Sầu vẫn thổn thức:
- Trước kia còn nghĩ rằng Cửu Tôn là do dân chúng Ngọc Đường nghe nhầm đồn bậy, nhiều lắm cũng chỉ là mấy tay thần côn, biết chút kỳ môn dị thuật lừa thần gạt quỷ. Hôm nay thấy được Vân Tôn, mới biết truyền ngôn trước kia hóa ra không phải là phiến diện, thực sự chẳng khác nào thần minh… anh hùng như thế, không gặp một lần thì thực đáng tiếc.
Lăng Tiêu Túy vẫn còn chưa hoàn hồn:
- Đúng vậy a, đúng vậy a…
Liền nghe được một thanh âm trong trẻo bên cạnh:
- Lăng tiền bối, cái gì đúng vậy? Hiếm khi nghe ngài nói như thế, không biết ngài có vui lòng chia sẽ một hai.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, nhìn người nói chuyện, hai mắt Lăng Tiêu Túy không khỏi tỏa sáng, nở nụ cười từ đáy lòng:
- Là tiểu tử ngươi.
Người đứng cách đó không xa, một thân tử sam, phong thần như ngọc, tuấn lãng đến không giống người trong trần tục, đang phiêu nhiên như tiên, cười nói hướng hai người, không phải Vân Dương thì còn có thể là ai?
Độc Cô Sầu nghe thấy Lăng Tiêu Túy thở ra một hơi, đó là một hơi thở dài nhẹ nhõm.
Thế nhưng, tiểu tử trước mắt này, có điểm nào đáng để Lăng Tiêu Túy coi trọng như vậy a?!
- Ngươi không sao chứ?
Lăng Tiêu Túy chăm chú nhìn Vân Dương, mỉm cười hỏi.
Vân Dương cười cười:
- Bộ dạng hiện tại của ta giống có việc gì sao?! Không sao không sao, hiện tại rất tốt!
Lăng Tiêu Túy cười:
- Không sao là tốt, chúng ta trở về, về rồi chậm rãi nói.
Sau nụ cười này, Lăng Tiêu Túy lại khôi phục trạng thái bình thường, tựa như hết thảy chưa có gì xảy ra, tràn đầy vẻ như vạn vật đều không đáng để trong mắt, chỉ tiếc Độc Cô Sầu lại không nhìn hắn nữa!
Bởi tầm mắt của Độc Cô Sầu, lại đang tập trung vào tử sắc tiêu ngọc trong tay Vân Dương, tròng mắt lập tức dựng lên!
Thứ đó… rõ ràng chính là Tử Ngọc tiêu của Cố Trà Lương?
Chính là thứ, mà Cố Trà Lương có quỳ xuống cũng muốn cần Lăng Tiêu Túy đưa đến Cửu Tôn phủ, Tử Ngọc tiêu?
Cây Tử Ngọc tiêu giao cho Cố Trà Lương truyền thừa cùng nhắc nhở… mà bây giờ, lại xuất hiện trong tay Vân Dương!
Trong chốc lát, suy nghĩ của Độc Cô Sầu lập tức hỗn loạn, cả người có chút không xong!
Điều này, có phải nói rõ… chỉ cần hắn đi theo Vân tiểu tử trước mắt này, hắn liền có thể… nhìn thấy thê tử?
Nói cách khác… Vân Dương, chính là người mà Cố Trà Lương ám chỉ?
Người có tiền đồ vô hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.