Ta Là Chí Tôn

Chương 714: Đao đoạn hồng trần!




- Sau đó ta liền hỏi, bảo đồ gì mà khiến ngươi phải chú tâm như vậy? Chúng ta đều đã đạt tới đỉnh phong đương thời, còn có bảo vật gì đáng để quyến luyến như thế, Lão Độc Cô, bao năm trôi qua, ngươi thay đổi nhiều lắm!
- Còn nhớ ngày đó, khi ta nói vậy hắn còn chẳng thèm liếc tới, sau đó mới nhìn ta, đột nhiên cười: Ngươi biết cái gì? Nếu trên đời này có Thần Tiên, như vậy, nhất định sẽ là đứa út nhà ta! Thành tựu của hắn, nhất định không ai có thể sánh bằng, cái cổ lăng kim, uy lăng thiên hạ!
- Hắn còn nói, nếu ta đem bảo đồ này truyền lại cho nhi tử hắn, để nhi tử hắn tim tới đây, như vậy sẽ liền thành Tiên Nhân chân chính! Lúc ấy ta khẽ động lòng, hỏi, chẳng lẽ là bảo đồ truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu? Hắn cười ha ha, lại không nói gì, màn đêm cứ vậy buông xuống.
- Hắn ngủ, nhưng ta lại lăn qua lăn lại nghĩ cả đêm, có thể khiến Độc Cô Tịch Mịch coi trọng như vậy, sẽ phải là thứ gì? Mà điều khiến ta chân chính động niệm, chính là... Trong tay ta cũng có một tấm bảo đồ!
- Nếu như Lão Độc Cô cũng có loại bảo đồ này, như vậy sau khi kết hợp, há không phải sẽ thêm càng nhiều cơ hội tìm được bảo tàng, đây là cơ hội trời ban cho ta sao? Mười ngày tiếp đó, ngày ngày ta đều giày vò giữa động thủ và không động thủ, một bên là huynh đệ mấy chục năm... Một bên, lại là giấc mộng vô địch thiên hạ, là dụ hoặc thành tiên.
- Cuối cùng tới một ngày, trước ngày hôm đó, ta còn đang do dự, thế nhưng Độc Cô nói... Mục tiêu tại Tử U đã diệt gần hết, chờ ngày mai liền diệt Nguyên soái Tử U coi như một kích cuối cùng, sau đó sẽ đi quốc gia khác trả thù... Ta nói muốn đi cùng hắn, trợ giúp hắn. Nhưng hắn cự tuyệt.
Âu Dương Tiêu Sắt đau thương cười nhẹ một tiếng:
- Hắn cự tuyệt rất trực tiếp, ta lại vô ý cho rằng, hắn hoài nghi ta, bởi mấy ngày nay, ta từng nói bóng nói gió chuyện bảo đô với hắn... Có lễ sau lần từ biệt này, ngoại trừ bỏ lỡ bảo đồ, còn có thể sẽ cả đời không còn qua lại với lão hữu này nữa, như vậy... Nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, ngay chạng vạng tối ngày thứ hai, khi hắn muốn ra ngoài giết người... Ta cho hắn một bao Thần Tiên Hận...
- Hắn cũng không hoài nghi, hoặc phải nói là chưa từng hoài nghi ta, vẫn ăn uống như thường ngày, sau đó liền tự rời đi, đó cũng là lần duy nhất, mà chúng ta không liên thủ xuất kích...
- Sau đó, ngay trong lần ám sát đó, lại xảy ra chuyện... Tấm bảo đồ kia, là sau khi hắn bị bắt, ta hiện thân lấy đi... Cũng chỉ đối mặt một lát, nhưng trong nháy mắt đó, hắn không nói một lời, ánh mắt nhìn thẳng vào ta...
Âu Dương Tiêu Sắt đột nhiên nghẹn ngào:
- Hắn cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào ta... Không có cái gọi là không tưởng tượng nổi, cũng không có giật mình, không có ngoài ý muốn, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc gì... Thậm chí còn không có nổi giận. Chỉ nhìn chằm chằm vào ta như vậy... Mãi cho đến khi bị áp đi, đều không có bất kỳ phản kháng gì, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hướng ta rời đi...
Vân Dương khẽ co quắp, trong lúc nhất thời toàn thân run rẩy.
- ... Ta cầm được bảo đồ như ý nguyện, sau đó ở lại căn phòng mà hai người từng ở, ngơ ngác mấy ngày... Không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình nghĩ gì, hoàn toàn không hề có sự vui mừng khi thỏa ước thu bảo... Ta đột nhiên ý thức được, hắn, từ đầu đến cuối đều không hoài nghi ta, nhưng ta...
Âu Dương Tiêu Sắt đột nhiên lớn tiếng hô:
- Huynh đệ! Độc Cô! Ta xin lỗi ngươi! Ta xin lỗi ngươi! Ta xin lỗi ngươi!
Vừa gọi, vừa rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
- Ta chấp mê, vì một tấm da... Mà hại chết huynh đệ duy nhất cả đời...
Âu Dương Tiêu Sắt cười thảm một tiếng:
- Đến hôm nay, Vân Tôn... Ngươi biết không, ta bị ngươi làm cho sống không bằng chết, nhưng ta không hận ngươi... Ta thực sự không hận ngươi... Ta là kẻ bất nghĩa bán đứng huynh đệ...
Hắn nhìn vào hư không, ngưng định hồi lâu, đột nhiên cười ha ha, run tay một cái, tất cả đồ vật trong nhẫn không gian đổ hết ra ngoài, từ trong một cái túi, lấy ra hai tấm da tàn phá.
- Đây chính là hai mảnh da mà ta có, một tấm của ta, một tấm là của Lão Độc Cô. Cho ngươi, đều cho ngươi!
Âu Dương Tiêu Sắt cười thảm:
- Coi như là ta cho con của hắn, được chứ?!
Vân Dương nhìn hai tấm bảo đồ, ánh mắt vẫn thanh lãnh như cũ, không chút ý định cầm lên.
Ánh mắt Âu Dương Tiêu Sắt dần tan ra, trùng điệp thở dốc, hung hăng hít khí, đột nhiên cuồng loạn hét lớn:
- Vân Tôn! Lấy đao của ngươi ta!
Vân Dương quay đầu nhìn hắn.
Âu Dương Tiêu Sắt thảm liệt kêu to:
- Lấy đao của ngươi ra! Lấy đao của ngươi ra! Lấy đao của ngươi ra đây!
Vân Dương căn răng, hít một hơi thật sâu, cổ tay khẽ đảo, Thiên Ý Chi Đao bỗng xiết trong tay, hàn quang lấp lóe, lẩm bẩm nói:
- Nếu như thế, ta thỏa mãn ngươi!
Âu Dương Tiêu Sắt ngửa mặt lên trời rống to:
- Độc Cô, ngươi thấy được không? Con ngươi đang báo thù cho ngươi! Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười điên dại, cổ động chút dư lực sau cùng, thân hình đột nhiên nghiêng sang, hung hăng đưa cổ mình đâm vào trên lưỡi đao.
Phù một tiếng, một cái đầu lâu cứ vậy bay lên.
Không trung, tiếng cười vẫn vang vọng, nhưng cũng tràn đầy hương vị tang thương.
Thân thể tàn phế mất đi thủ cấp của Âu Dương Tiêu Sắt chậm rãi ngã xuống đất.
- Hô...
Vân Dương thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Lão cha, ta đã giúp người hỏi rõ, đối với kết quả này, không biết người có hài lòng hay không? Bất kể thế nào, Âu Dương Tiêu Sắt cũng đã đi xuống. Nếu người không hài lòng, vậy liền tìn hắn tính sổ đi.
- Ta cũng không để hắn hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, ta giữ lại hồn phách cho hắn, để hắn đi tìm người... Ta không biết, người có thấy được hay không, có nghe được hay không... Nhưng ta luôn cảm thấy, để cho các ngươi một cơ hội gặp mặt, để cho người... Sửa lại tiếc nuối này, trong mắt của ta, lỗi lầm của hắn đã dùng cách của hắn để trả, còn lại, người tự kết thúc, ta không nên nhúng ta!
Vân Dương lầm bầm nói:
- Lão cha, ta làm như vậy... Người có hài lòng?
Hắn nhắm mắt lại, thật lâu cũng không mở ra, hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Vân Dương như thấy được, trong hư vô mờ mịt, thân hình của Lão Độc Cô chậm rãi xuất hiện, vẫn hiền lành nhìn hắn, gật đầu mỉm cười.
Tựa như muốn nói: “... Con trai của ta, ngươi làm thế nào, ta cũng hài lòng...”
Vân Dương há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy cảm xúc nhất thời banh trướng, khó mà tự bình tĩnh lại.
- Đao đoạn hồng trần.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Lão cha, kỳ thực ta vấn muốn giữ hắn lại, không muốn một đao giết chết. Một đao này, chặt đứt, không chỉ là hồng trần của hắn a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.