Ta Là Chí Tôn

Chương 696: Chờ đợi




Thiên Đường thành chính là đô thành Ngọc Đường, nếu không có ngoại địch xâm lấn, cửa thành luôn mở rộng, cho phép bách tính ra vào tự do, cho nên lúc này dù có giới nghiêm thế nào, thì vẫn phải cho bách tính ra vào, nhiều lắm là hơi nghiêm hơn một chút!
Người giang hồ, luôn cảm thấy mình không giống người thường, tự giác cũng khác dân chúng bình thường, nhưng giang hồ lại không phải là dân chúng sao?
Cái gọi là lệnh cấm, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến đông đảo khách giang hồ vào Thiên Đường thành hơi chậm hơn một chút, chỉ thể thôi!
Thậm chí, lệnh cấm cũng chỉ có thể đối phó với bộ phận người giang hồ bình thường, còn những người tự cho là có tư cách cướp đoạt bảo đồ, ai mà không thể tới lui như chốn không người?
Bọn hắn còn mười ngàn loại phương pháo, không kinh động bất cứ thế lực nào mà xâm nhập vào Thiên Đường thành.
Nhóm người đầu tiên vào, chính là những người đến vì Tuyệt Sát lệnh khi trước, vốn định rời đi, nhưng chưa đi được xa.
Linh minh sát thủ chiến với Tứ Quý lâu, nhìn thì như đại thắng, kỳ thực cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, nêu sau khi đại chiến, lập tức e sợ Tứ Quý lâu triển khai phản công mà chạy, chia thành từng nhóm nhỏ, lui tới khu vực núi rừng trong phạm vi ngàn dặm quanh Thiên Đường thành, nghỉ ngơi lấy sức, tùy thời hành động.
Dù sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, sứ mệnh của Tuyệt Sát lệnh cũng chưa hoàn tất, há có thể cứ thế mà đi?
Bây giờ mới nghỉ được không đầy mấy ngày, oanh một tiếng, Thiên Đường thành đã lại có đại sự!
Chuyện lần này còn oanh động hơn cả Tuyệt Sát lệnh khi trước!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm cũng cảm thấy... Rõ ràng không muốn cho bọn hắn nghỉ ngơi mà!
Nhưng, bảo tàng như vậy, ngươi có thể không đến đoạt sao?
Binh quý thần tốc!
Kết quả là, đám sát thủ chen nhau mà trở lại chiếm giữ Thiên Đường thành.
Theo số sát thủ chen đến, tựa như cũng đốt lên một tín hiệu nào đó, vô số người trong giang hồ từ bốn phương tám hướng càng không cố kỵ xúm lại.
Cái gì? Không cho qua cửa thành?
Chúng ta không muốn chọc phiền phức, chúng ta không rảnh xung đột với triều đình các ngươi. Không cho chúng ta qua cửa thành, đợi đến tối bay vào còn không được sao?
Kết quả là.
Cứ đến ban đêm, Thiên Đường thành lại như biến thành một cái nồi lớn, mà đám cao thủ giang hồ lại như bánh trôi nước từ trên trời giáng xuống, phốc phốc phốc...
Kỳ thực nói là bánh trôi nước cũng không quá thỏa đáng, ngươi thấy bánh trôi nào mà lại đen tuyền như thế chưa?
Khu vực xung quanh Thiên Đường thành, vải vóc có màu đen tuyền đều đã bán sạch, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắc ý dạ hành tăng giá mấy chục lần!
...
Vou, Vân Dương chậm rãi chuyển một cái ghế, thản nhiên ngồi xuống dưới giàn hoa, tĩnh tọa đọc sách, gió nhẹ từ từ lướt qua, tử báo bay lên, tay áo tán loạn, vẻ thản nhiên bao trùm thiên địa.
Tóc hắn phiêu khởi trong gió, khuôn mặt như ngọc chế tràn đây ưu nhã phiêu dật.
- Ngươi không tiếc thực sao? Hay là trong lòng đau mà ngoại miệng cố gượng không nói?
Kế Linh Tê đi tới đi lui bên cạnh, ngồi đối diện, là Thượng Quan Linh Tú.
“...”
- Đây là bảo đồ da rồng của Cửu U Thập Thất Thiếu a, cứ vậy mà ném ra làm mồi nhử, thực đúng là phung phí của trời mà...
Kế Linh Tê biểu thị rất đau lòng, đau lòng thay Vân Dương.
“...”
- Nếu ngươi đạt được bảo đồ da rồng kia, như vậy có thể tìm được chỗ kia, tu luyện thần công trong đó, không chừng sớm có thể mở được... Cấm chế hồng quang... Dù sao đó cũng là truyền thừa mạnh nhất thiên địa, là truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu a.
Kế Linh Tê vừa hô đáng tiếc, lại có chút thẹn thùng.
Vân Dương nhướng mí mắt, dời mắt khỏi cuốn sách, trừng trừng nhìn Kế Linh Tê:
- ... Mở cấm chế hồng quang, có thể làm gì?
- Có thể...
Kế Linh Tê vô thức nói hai chữ, đột nhiên đỏ từ mặt xuống cổ, gào thét một tiếng:
- Vân Dương, tới luận bàn!
- Ha ha ha ha...
Bên cạnh, Thượng Quan Linh Tú thực sự không nhịn được mà cười.
Câu nói này của Vân Dương thực sự...
Kế Linh Tê nghe tiếng cười của Thượng Quan Linh Tú, rốt cục không còn quan tấm tới khiêu chiến nữa, dậm chân chạy thẳng vào phòng, ầm một tiếng, cửa đóng sầm lại, không còn chút động tĩnh.
Vân Dương khẽ ngẩng đầu lên:
- Ta cũng không nói gì a, sao lại đột nhiên chỉ nói mà không luyện...
Thượng Quan Linh Tú liếc mắt, đuổi theo Kế Linh Tê.
Không nói?
Được, không nói hay lắm!
Nói đi phải nói lại, chuyện này cũng thực không thể trách Vân Dương, tâm tư của hắn hiện cũng không đặt trong đối thoại, cơ hồ đều chỉ thuận miệng trả lời.
Tuyệt đại tâm tư của hắn, toàn bộ đều đặt trên tin tức mà Cửu Thiên lệnh truyền tới.
Người nào đó vào thành, người của môn phái nào đó vào thành, môn phái nào đó còn cách Thiên Đường thành bao dặm, đang tăng tốc chạy tới...
Hiện tại, chỉ cần màn đêm vừa buông xuống, lập tức hóa thành nhạc viên của nhân sĩ giang hồ.
- Người áo đen chạy tới chạy lui, tựa như đi chợ, không thèm tránh mắt người đời.
Chỉ bốn ngày ngắn ngủi, hai phần bảo đồ da rồng từng qua tay Đông Thiên Lãnh khi trước đã đổi chủ bốn lần, mà cũng bốn lần đổi chủ này, trực tiếp gián tiếp tạo thành huyết án của không dưới trăm vị nhân sĩ giang hồ!
Mỗi một nhân sĩ giang hồ chết thảm, đều được xác nhận thân phận, đều là hạng người thanh danh hiển hách.
Trong đó còn có tới ba bốn vị, nghe nói đều đã ẩn lui núi rừng, đều là nhân vật tầm cỡ đỉnh phong đương thời.
- ... Trước mắt, mật đồ đã rời khỏi tay Nhất Kiếm Hoành Thiên Thanh Từ Sơn, Thanh Từ Sơn đã chết trong tay Hồng Trảm. Nhưng mật đồ lại rơi vào tay Thành Hạc Vân. Hiện tại Thành Hạc Vân cùng mấy huynh đệ của hắn đang trở thành mục tiêu công kích.
- Thành Hạc Vân đã bị chặn giết, bốn huynh đệ chết ba, chỉ có lão nhị Thành Mộng Vân giấu mật đồ trong lòng, may mắn đào tẩu, thân mang trọng thương.
- ... Xác nhận Thành Mộng Vân bỏ mình, mật đồ rơi vào tay một kiếm khách áo đen, nhìn thủ đoạn xuất thủ, đoán chừng chính là Độc Cước đạo tặc Tề Mộng La đã rửa tay gác kiếm từ lâu.
...
Tin tức truyền tới truyền lui, tầng tầng lớp lớp, nối liền không dứt.
Vân Dương vẫn cau mày xem xét, thủy chung không phát hiện bất cứ điều đặc biệt.
Hắn đang đợi, đợi một tin tức mà vẫn luôn muốn thấy.
- ... Mật đồ đã rơi vào tay Huyết Đao đường, hiện tại, Hồng Trảm cùng Hận Biệt Ly hợp binh, lại có vố số sát thủ từ tứ phương đến giúp, đang bị vây ở thành đông... Môn hạ Ma Y phái ẩn cư đã lâu, đã hiện thân tại địa giới cách cửa Nam ba trăm dặm.
Tin tức mà hắn chờ rốt cục cũng đến.
- Ma Y phái!
Khóe miệng Vân Dương lộ ý cười tàn khốc:
- Đến rồi sao!
Tử bào lóe lên, tức thì trở lại phòng mình.
Sau một khắc, cũng đã biến mất quỷ dị khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.