Ta Là Chí Tôn

Chương 689: Hiếm lạ, Hiếm lạ!




Người ngã bay vào là một lão già mang theo vết thương chằng chịt, toàn thân huyết nhục lâm ly, vừa mới
ngã xuống đã lập tức đứng lên, ôm lấy đùi Đông Thiên Lãnh, kêu lên:
- Công tử cứu mạng.
Đông Thiên Lãnh gầm thét một tiếng:
- Đừng đụng vào ta... Quần áo ta mới thay a...
Ngay lúc này, ba bốn bóng người từ xa lao đến:
- Chạy đi đâu!
Lão già quái khiếu một tiếng, lần nữa nhanh chóng bò lên, xuyên qua cửa sổ mà bay ra ngoài, đảo mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, thân pháp thực sự không tầm thường mà.
Mà ba bốn người truy theo kia vẫn bám không bỏ, nhao nhao nhảy qua cửa sổ.
Đông Thiên Lãnh đứng lên, hùng hùng hổ hổ:
- Mẹ nó, bản công tử không nhiễm hồng trần, hồng trần lại tự đến bám thân, ra ngoài uống rượu thôi mà còn bị dính máu... Quả thực quá...
Vừa nói vừa phủi phủi quần áo, càng buồn bực:
- Lão già khốn kiếp kia bôi đày máu lên người ta, thế này ta còn uống rượu thế nào được nữa? Bản công tử là người... A? Đây là cái gì?
Nói xong liền móc từ trong áo ra một mảnh rách rưới, tựa như thứ được làm bằng da lông?
- Con mẹ nó, cái này là cái gì?
Đông Thiên Lãnh giơ mảnh da lông lên, tinh thế quan sát:
- Mẹ nó, cái gì đây... A?! Cái này... Hẳn là bị chặt nát... Con mẹ nó, thế mà còn có hai mảnh, ta xem một chút... Con mẹ nó, hai mảnh này còn có thể dính liền?! Phía trên còn có... Đây là cái gì? A, cổ quái...
Cái giọng của Đông Thiên Lãnh lập tức khiến mấy người Xuân Vãn Phong chú ý, nhao nhao tiến lên:
- Là cái gì? Mau nói là cái gì?
Hộ vệ của tứ đại công tử cũng cảm thấy khác thường, lại nhất thời không kịp ngăn lại, Đông Thiên Lãnh nâng mảnh da rách lên tỉ mỉ xem xét, chuyện này đã bị rất nhiều người nhìn thấy, người người sắc mặt đều tái lại.
Công tử của ta a.
Ngài có thể có chút kinh nghiệm giang hồ được không???
Thứ này rõ ràng là của lão già vừa rồi, lão ta tự biết trốn không thoát, cho nên mới nhét vào ngực ngươi, ngươi cứ đi thì cũng thôi... Còn lấy ra làm gì?
Cao thủ có thể bị truy sát như thế, như vậy, đồ hắn đưa qua há có thể là thứ bình thường?
Lúc này, e là chọc phải đại phiền toái rồi!
- Công tử, mau thu lại!
Một gã hộ vệ trầm giọng quát khẽ:
- Thứ này...
- Thứ này thì sao? Xem các ngươi kia, chả có chút tiền đồ gì cả!
Đông Thiên Lãnh cười ha ha:
- Nhìn thế này, hẳn cũng chỉ là một hai tấm bản đồ bảo tàng mà thôi... Hỡn nữa còn không đầy đủ, chỉ có hai tấm, chỉ là một phần thôi. Lấy thân phận địa vị thực lực của bản công tử, tàng bảo đồ bình thường cũng không là gì? Cái khác không có, nhưng bản công tử lại có tiền có năng lực có bản lĩnh a!
Tam đại công tử còn lại cũng cười ha ha, cực kỳ càn rỡ:
- Nói không sai, bọn lão tử có tiền, có năng lực, đều là cao nhân a!
Ừm... Lấy thực lực hiện tại của tứ đại hoàn khố, điều này thực đúng cũng không phải thổi phồng, thực đúng là sự thực!
Đám hộ vệ lắc đầu giậm chân, mặt đầy lo lắng:
- Công tử... Tu vi hiện tại của ngươi tuy cao, nhưng nhãn lực lại không chút tăng trưởng... Thứ này rõ ràng là manh mối dẫn đến phiền phức ngập trời a...
Xích lại gần nói:
- Nếu là tàng bảo đồ bình thường, tại sao lại có cao thủ như vậy truy sát cướp đoạt... Mấy kẻ vừa rồi, đều là cao thủ Đạo cảnh... Tùy tiện một người cũng là nhân vật khó gặp trên giang hồ, ai nấy đều là tồn tại bá chủ một phương a...
Đông Thiên Lãnh sững sờ:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì, ngươi nói... Thứ này... Là đồ tốt hiếm có? Là thứ có thể gây ra đại phiền toái?
Mấy tay giang hồ bên cạnh đã sớm nghe tiếng, con mắt sáng lên, lắng tai nghe lấy.
- Đúng vậy a, công tử, việc này tuyệt không thể coi thường...
Tên hộ vệ già cũng gấp gáp muốn chết.
Đông Thiên Lãnh khẽ đảo nhãn châu:
- Việc này nói ra cũng dễ xử lý thôi, lão hỗn đản kia muốn gắp lửa bỏ tay người? Vậy ta liền để lão trộm gà không được còn mất nắm thóc, tốn công vô ích.
- Mang lửa đến!
Đông Thiên Lãnh dương dương đắc ý:
- Chúng ta trực tiếp đốt nó đi, xem đến cùng là ai phải đau lòng, dám tính toán ông nội ngươi, coi như ngươi đen đủi!
Không thể không nói, dự định của Đông Thiên Lãnh thực có chút đạo lý.
Bất kể là thứ gì đi nữa, ta không biết, ta đốt nó! Đốt trước mắt bao người, ngươi có thể làm gì được ta?
Hoàn toàn không để ý tới lời khuyên can của người khác, Đông Thiên Lãnh khư khư cố chấp, không nói hai lời lập tức đốt lửa, ánh lửa hừng hực.
Đông Thiên Lãnh dùng đao gẩy hai miếng tàng bảo đồ, không chút do dự thả vào trong ngọn lửa...
Nửa ngày sau...
- Ồ? Cái này làm từ da gì vậy?
Đông Thiên Lãnh tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Con mẹ nó, thế mà còn không sợ lửa, thực đúng là hiếm có nha...
Đám thị vệ tứ đại gia tộc vừa mới thở nhẹ nhõm hơn một chút, lúc này lại càng thêm khó coi.
Tàng bảo đồ hiếm có, vậy cũng phải có đủ thực lực mới được, nếu không có đủ thực lực, như vậy tàng bảo đồ cũng chỉ là mầm họa, lúc này thiêu hủy thì đáng tiếc thật, thế nhưng không thể không nói, làm vậy có thể giải quyết được họa ngầm, vẫn là thượng sách!
Thế nhưng... Tàng bảo đồ làm từ da lông lại không sợ lửa!
Vậy mảnh da lông này phải xuất phát từ thứ gì?
Đám người khẽ nghĩ cũng tự biết, có vẻ như cũng chỉ có: Da lông của Thần thú trong truyền thuyết, mới có thể không sợ lửa!
Ví như da Rồng, da Kỳ Lân... Đều có thể phần hỏa mà không hủy.
Nhưng, tàng bảo đồ thế nào, mới có thể dùng da lông thần thú để chế tác?
Tên hộ vệ cầm đầu hốt hoảng, trái tim phanh phanh chỉ trực nhảy ra khỏi cổ:
- Công tử, đi mau!
Đông Thiên Lãnh cũng ý thức được đã chọc phải đại phiền toái:
- Không sao không sao, ta có bảo đao của Lão đại tặng, hiện tại mau lập tức diệt sạch mầm họa này mới thỏa đáng, giờ mang về sẽ chỉ càng thêm rước họa vào thân.
Nói rồi, đặt mảnh da lên bàn, rút đao chặt xuống.
Không thể không nói, được trải nghiệm sẽ có tác dụng rất nhiều, phương thức ứng đối của Đông Thiên Lãnh dù đơn giản đến thô bạo, nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói lại vẫn là thượng sách, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn thực sự có thể dùng đao để giải quyết hai khối da kia!
Phốc phốc phốc...
Đông Thiên Lãnh dùng hết toàn lực, liên tiếp chém xuống không dưới ba trăm đao.
Nhưng, cầm lên xem xét, thế mà không thể hình thành dù chỉ chút xíu vết đao!
Con mẹ nó, lại còn là tàng bảo đồ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm?!
Lần này, mọi người đều choáng váng.
Thứ này... Đến cùng phải ẩn giấu đại bí mật lớn đến chừng nào, vậy mà cần phải dùng da lông trân quý như vậy đến ghi chép?
Giờ khắc này, ánh mắt tứ đại công tử lại phát sáng lên.
Vì thứ tốt như này, chọc phải chút phiền phức... Có vẻ như cũng đáng a!
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười dài:
- Cần gì phải khổ tâm như thế, nếu công tử không muốn nhận phiền phức này, vậy thì chuyển cho ta đi.
Một đạo hắc ảnh xuất hiện như chớp giật, nắm lấy hai mảnh tàng bảo đồ, cười ha ha, lách mình bay ngược.
- Làm càn!
- Muốn chế!
- Thả ra!
Trong chốc lát, tứ đại công tử, mười sáu tên hộ vệ đồng loạt ra tay, phong ba bão táp chợt hiện giữa sảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.