Ta Là Chí Tôn

Chương 676: Không rét mà run




Phượng Huyền Ca làm như thế, oán giận như thế, lại chứng minh hắn không có vấn đề.
Hơn nữa, trước đó hắn thực sự lấy ra rất nhiều rượu ngon tuyệt thế, lấy lịch duyệt kiến thức của Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, bình sinh cũng không được thấy nhiều, nếu không phải Tửu Thần thì thực đúng là khó nói thông, còn Thiên Vấn Cố Trà Lương thì ngược lại, cho đến tận nay, vẫn chưa từng thể hiện ra bất cứ năng lực gì thể hiện hắn là Thiên Vấn trong truyền thuyết!
Một vị cao nhân không rõ tên, trước mặt có bẫy rập không tính được, tiến vào thì lại nói bị che giấu thiên cơ, tính không ra được. Đến bây giờ lại chỉ tìm tử xảo biện, không biết nhìn thẳng vào sự thật, như vậy hiềm nghi đối với người này, thực đúng là rất lớn!
- Chúng ta ở lại đây mấy ngày, vừa chữa thương, vừa hồi phục nguyên khí.
Lăng Tiêu Túy mỉm cười nói:
- Chờ khá hơn một chút, chúng ta lại trở về.
Phượng Huyền Ca nói:
- Trở về? Chúng ta có thể về đâu?
Lăng Tiêu Túy cười ha ha:
- Đương nhiên là về Thiên Đường thành a, chuyện bên đó còn chưa có làm xong, hơn nữa chúng ta còn để không ít đồ đạc ở đó a.
Thiên Vấn gật đầu:
- Không sai không sai, nhất định phải về Thiên Đường thành.
Độc Cô Sầu nở nụ cười nhàn nhạt, buồn bã nói:
- Có điều, biến cố lần này thực quá ngoài ý liệu, chúng ta hứng khởi mà đến, ý muốn triệt để đánh tan Tứ Quý lâu, không nghĩ tới, Tứ Quý lâu lại ẩn giấu nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy... Vừa rồi thực sự khiến lão phu cảm thấy chấn kinh.
Lăng Tiêu Túy cũng thở dài:
- Đội hình hội tụ nhiều cao thủ như thế, tuyệt không phải chỉ chuẩn bị trong thời gian ngắn là có thể làm được, xem ra lúc trước Tứ Quý lâu giao thủ với ta, căn bản chưa dùng hết toàn lực, hoặc có lẽ bởi một số nguyên nhân, mà không có ra tay hạ sát thủ.
Độc Cô Sầu cười ha ha nói:
- Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, Tứ Quý lâu cũng không phải không muốn hạ sát thủ với người, mà là nếu Tứ Quý lâu muốn đưa ngươi vào chỗ chế, thì trong mười tám người hôm nay kia, chí ít cũng bị ngươi kéo đi một nửa, Tứ Quý lâu phí bao tâm tư mới cất giấu nhiều cao thủ như vậy, tất là có tính toán lớn. Há có thể để hao phí trong tay ngươi?
Lăng Tiêu Túy nghĩ nghĩ một chút:
- Cũng có lý.
Độc Cô Sầu vô tình hay cố ý hỏi:
- Thiên Vấn, nghe giọng điệu nói chuyện của Niên tiên sinh cùng với ngươi, ta thấy hình như giữa các ngươi từng có gì đó, không biết ngươi có hay tin hay biết gì về những nhân thủ này củ Tứ Quý lâu không a? Về mặt này, ngươi hẳn sẽ không thể hoàn toàn không biết gì chứ?
Câu nói này, thực sự hơi có mức mất khống.
Cố Trà Lương sầu khổ:
- Ta bị Niên tiên sinh kia giam giữ rất nhiều năm, hiểu biết về Tứ Quý lâu cũng chỉ có hạn, về phần suy tính... Thực tế vừa rồi ta đã suy tính một phen. Có thể xác định đám người kia đã quay trở về. Lần nữa ẩn tàng trong ngọn núi cao kia. Còn tình huống cụ thể thế nào, bởi vì nơi đó có bố trí che đậy thiên cơ, nên ta cũng không thể tính được...
Độc Cô Sầu cười ha ha:
- Nói cách khác, chỉ cần bọn hắn còn ở trên ngọn núi kia, ngươi tính không ra được gì, đúng không?
Cố Trà Lương thở dài, gật đầu:
- Đúng vậy.
Hắn biết không ổn, thế nhưng vô luận nghĩ thế nào cũng không ra, trên đời này lại có chỗ như thế.
Độc Cô Sầu cười cười, trong nụ cười lại mang mấy phần ý vị đùa cợt.
Lăng Tiêu Túy nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tứ Quý lâu, quả là nội tình thâm hậu, chúng ta đã khinh thường Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu trong truyền thuyết a!
Phượng Huyền Ca đứng một bên, hừ một tiếng, tiến đến trước mặt Cố Trà Lương, nói:
- Thiên Vấn, mong ngươi thử tính toán một chút, xem lão phu bao giờ sẽ chết?
Cố Trà Lương nhe răng trợn mắt:
- Phượng Huyền Ca, đang lúc nguy hiểm trước mắt, ngươi lại ở đây nói móc nói mỉa, chẳng lẽ không không còn gì để làm nữa sao?
Độc Cô Sầu nói:
- Tửu Thần chỉ hỏi thôi mà, nào có gì mà nói móc, chúng ta vốn đều quan tâm chuyện sinh tử của mình, bây giờ đang trong tình thế nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện biến hóa, lúc này lại có Thiên Toán ngươi ở đây, không tận dụng tính toán đại nạn, thì còn chờ đến khi nào, ngươi tranh thủ tính giúp Phượng Huyền Ca một chút, ta thấy sinh mệnh bản nguyên của hắn đã hao tổn khá nghiêm trọng, lại còn bị trọng thương, e là đã không thể sống được thêm mấy năm nữa a.
Phượng Huyền Ca cười mắng:
- Độc Cô Sầu, lão hổn đản nhà ngươi còn lớn hơn cả ta! Sao ngươi không nói ngươi cũng không sống được mấy năm đi?
Độc Cô Sầu cười ha ha, lại thúc dục:
- Mau tính mau tính a, từng nghe thuật tính toán của Thiên Vấn ngươi thiên hạ vô song, lại chưa từng có duyên chứng kiến, thực là việc đáng tiếc, nếu hôm nay còn không được thấy, chúng ta tuyệt không buông tha ngươi!
Cố Trà Lương không thể làm gì, cầu cứu nhìn Lăng Tiêu Túy.
Lăng Tiêu Túy nhìn hắn một hồi, nói:
- Nếu như không thuận tiện, hoặc là có điềm xấu, tốt nhất là đứng nói ra.
Cố Trà Lương cười ha ha:
- Đã như vậy, để ta tính một chút.
Hắn ngưng thần nhìn Phượng Huyền Ca, dò xét từ trên xuống dưới.
Phượng Huyền Ca vấn khinh thường mỉm cười, mắt liếc Cố Trà Lương.
Cố Trà Lương càng xem càng mê võng, sau một lúc liền lắc đầu, tựa như đang hơi choáng váng, tiếp đó liền nhíu chặt lông mày.
“Cái này không đúng lắm!”
Cố Trà Lương thầm kêu to gọi nhỏ, nghi hoặc trùng trùng, nhưng trên mặt lại không mảy may biểu lộ, vẻn vẹn chỉ như đang có điều suy nghĩ.
Người như Cố Trà Lương, xưa nay có một thói quen, đó chính là khi tiếp xúc với bất kỳ người nào, mặc kệ là có tác dụng hay không thì đều xem tướng cho đối phương một chút. Sau khi xem thì cũng sẽ giấu ở trong lòng.
Nếu như đối phương có hỏi, mà hắn lại vui vẻ thì có thẻ chỉ điểm một hai câu, nói là chỉ điểm sai lầm cũng được, mà nói là cố lộng huyền hư thì cũng không ai có thể khẳng định.
Trong thời gian này, tướng mạo ba người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu, Phượng Huyền Ca đã được Cố Trà Lương hắn xem không biết bao nhiều lần, có thể nói là đều đã quá quen.
Nhưng mà lần này nhìn lại tướng mạo của Phượng Huyền Ca, lại khiến Cố Trà Lương hắn giật mình kêu lên.
“Tướng mạo Phượng Huyền Ca thay đổi quá lớn...”
Cố Trà Lương thầm thấy bất ổn: “Tướng mạo trước đây của hắn dù còn có không ít thọ nguyên, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục năm tuế nguyệt, không đến trăm năm liền phải thân tử đạo diêu, nhưng hiện tại nhìn qua, khí tướng đã phi biến! Sinh cơ thịnh vượng như vậy, cho dù qua thêm mấy ngàn năm, cũng chưa chắc có thể chết a...”
“Rốt cục là có chuyện gì? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Hoặc là trước đó Phượng Huyền Ca vẫn giấu diếm? Nhưng hiện tại hắn đang chịu thương tích không nhẹ, nào thể giấu giếm?
“Tuyệt đối không có khả năng! Vô lý a!”
“Chẳng lẽ là người khác? Không, không thể, khí tức này, cảm ứng này... Tuyệt không thể biến thành người khác được!”
Cố Trà Lương kinh nghi bất định, dò xét tướng mạo Phượng Huyền Ca thật lâu, nửa ngày vẫn không nói một câu.
Phượng Huyền Ca hừ một tiếng:
- Thế nào, không phải là thấy ta sắp phải chết? Không may mắn nên không muốn nói?
Hắn vừa nói như thế, Cố Trà Lương cũng hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phượng Huyền Ca, đang muốn nói lại lập tức ngẩn người.
Bởi vì... Phượng Huyền Ca hiện tại, cái bộ dạng nồng đậm sinh cơ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Hoàn toàn trở thành một lão nhân đến lúc xế chiều.
Cho dù có người duy trì, thì chỉ trong vòng trăm năm, khẳn định cũng phải quy thiên!
Cố Trà Lương lập tức ngẩn cả người.
Cả đời này của hắn, chưa từng gặp qua tình huống quái dị như vậy!
Con mẹ nó thế mà còn có thể biến đổi, lại còn đổi tới đổi lui!
Nếu ta xem cho ngươi, nói không chính xác thì chẳng phải tự đập bảng hiệu Thiên Vấn của lão tử?
Cố Trà Lương liên tục lắc đầu:
- Tướng mạo ngươi quá mức quỷ dị, ta xem không hiểu, ta thừa nhận ta tài sơ học thiển?!
Ba người cùng xùy một tiếng.
Cố Trà Lương cũng hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý, thuận tiện nhìn thoáng qua Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy, lập tức lại giật nảy cả mình!
Chỉ thấy trên mặt Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy đều hiện ta một đoàn hắc khí, khí sắc kia so với Phượng Huyền Ca sắp chết còn khó coi hơn mấy phần, không khỏi giật nảy cả mình.
“Hai người này sao vậy? Tại sao hôm nay xem tướng mạo cho người lại thấy nhiều chuyện biến hóa như thế a? Nhìn tướng mạo hai người này, rõ ràng lại bị người tính kế mưu hại, nhưng lại không thể nhìn ra là ai đang tính toán, còn dùng cách nào để tính toán... Trước khi lên núi, ta cũng từng tính hung cát, nhưng lại không nhìn thấy tình huống này a...”
“Nếu trước đó đã bị người mưu hại, sao ta lại không nhìn ra a?!”
“Nhưng nếu là sau khi bị phục kích, thậm chí đến giờ mới bị người mưu hại, thế nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ người ngoài nào tiếp cận bọn hắn, vậy đến cùng là ai đang tính toán bọn hắn?”
Nghĩ như vậy, Cố Trà Lương đột nhiên không rét mà run!
Suy nghĩ một chút, có thể thấy điều này cực kỳ đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.