Ta Là Chí Tôn

Chương 658: Với ngươi, ta không có uy hiếp




Kế Linh Tê biết, người kiên cường như Thượng Quan Linh Tú, một khi đã động tình, như vậy cả đời sẽ không đổi.
Suy bụng ta ra bụng người, Thượng Quan Linh Tú có thể không tiếc danh tiết, bại lộ trước mặt mọi người, chủ động mời Vân Dương uống rượu, đối với Thượng Quan Linh Tú mà nói, điều này thực đã là khó khăn rất lớn, tiến thêm một bước mà nói, tâm tư đã hoàn toàn lộ rõ.
Trưởng bối Thượng Quan tướng môn đã dần dần già đi, mà con cháu đời sau còn chưa trưởng thành, trong lúc này, người làm trụ cột gia đình như Thượng Quan Linh Tú hiện tại, tuyệt sẽ không vì chuyện riêng của mình mà bỏ qua già trẻ cả nhà.
Mà theo tu vi của Vân Dương không ngừng tăng cao, đến lúc nào đó, sẽ tuyệt không chỉ dừng lại ở Ngọc Đường.
Nói không chừng một lúc nào đó, liền rời đi, biến mất.
Mà một khi Vân Dương rời đi, như vậy lúc gặp lại, đã không biết tới tận bao giờ, có khả năng, cả đời sẽ không còn được gặp lại, cũng có khả năng lúc gặp lại thì nang đã xế chiều lão phụ.
Nếu như vậy, chi bằng thừa dịp còn có thể gặp, có thể nói chuyện thì gặp nhiều hơn một chút, nói chuyện nhiều hơn một chút...
Nếu tương lai có một ngày... Như vậy, cũng có thể giữ lại hồi ức!
Dù sao đã từng có được, cũng hơn là cả đời không có gì!
Chờ đến lúc nằm trên giường hấp hối, cũng có thể hồi tưởng chuyện cũ, nàng cũng đã từng yêu, hai người còn từng ở chung một chỗ!
Kế Linh Tê dám chắc, suy đoán của nàng coi như không thể đúng mười phần, nhưng cũng phải có tám chín.
Bởi vì, nếu đổi tình cảnh hiện tại của Thượng Quan Linh Tú cho nàng, nàng cũng sẽ làm như thế, nhất định làm như thế!
Thậm chí còn rõ ràng, còn lớn mật hơn Thượng Quan Linh Tú mấy phần.
Thượng Quan Linh Tú cúi đầu, yên lặng hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu, nhìn Kế Linh Tê nói:
- Không sai, điều Linh Tê muội muội nói không sai một chữ, mõi câu mỗi chữ đều là suy nghĩ trong nội tâm của ta.
Nàng ngừng một chút, lại mới nói:
- Đây chính là điều ta suy nghĩ trong lòng, rất ngốc phải không?!
Kế Linh Tê kinh ngạc nhìn Thượng Quan Linh Tú, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao.
Thượng Quan Linh Tú bình tĩnh cười cười:
- Ngọc Đường đế quốc chúng ta, nữ tử bình thường mười sáu là thành hôn, rất nhiều người tầm mười bảy mười tám đã là mẹ trẻ con. Mà ta năm nay đã hai hai tuổi.
- Chờ đến khi sáu đứa cháu của ta lớn, để đứa lớn nhất có thể hiểu chuyenj nhân gian, có thể gánh một phần trách nhiệm, ít nhất, cũng phải đợi hắn đến mười bốn mười lăm tuổi.
- Nhưng năm nay, nó mới có chín tuổi.
- Nói cách khác...
Thượng Quan Linh Tú có chút thấp giọng:
- Ít nhất, ta còn cần đợi thêm năm năm nữa, mới có thể bắt đầu thử buông xuống, lúc đó, ta cũng đã hai bảy tuổi.
- Kỳ thực coi như đến lúc đó, ta cũng có thể hoàn toàn buông xuống được sao? Dù sao ta cũng còn phải dìu hắn một đoạn đường, chỉ đến khi hắn có thể chân chính gánh toàn bộ trách nhiệm, trở thành người kế thừa hợp cách, ta mới có thể chân chính buông tay, chân chính bỏ xuống gánh nặng.
- Thời gian đó, chí ít cũng phải có một năm, thế nhưng đến lúc đó, ta cũng đã hai tám tuổi.
Thượng Quan Linh Tú cười đắng chát, nhìn Kế Linh Tê:
- Linh Tê, ngươi biết không, một nữ nhân hai tám tuổi còn chưa xuất giá... Ở Ngọc Đường đế quốc chúng ta... Chính là người đẹp hết thời. Đến lúc đó, coi như trong lòng ta có ý trung nhân, muốn tìm người thành thân, cũng là chuyện khó có thể.
- Người có tuổi tác xứng với ta, đã sớm có thể thiếp. Mà thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ta lại càng chướng mắt, dù sao cũng quá ngây thơ. Mà kỳ thực, những thiếu niên kia cũng không chịu lấy người già như ta... Tương lai, nếu có muốn thành thân, cũng chỉ có thể tìm những nam nhân ba mươi bốn mươi đang ở góa... Đây chính là lựa chọn duy nhất của ta.
Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nhưng nếu lựa chọn vậy, còn không bằng cứ cô đơn cả đời, ngươi cảm thấy thế nào?
Kế Linh Tê không kìm được mà gật đầu.
Đúng vậy, nếu như vậy, không bằng cứ cô đơn cả đời.
- Cho nên... Với người, ta hoàn toàn không có uy hiếp.
Thượng Quan Linh Tú cười đắng chát, trái tim nàng, sau câu nói này như nát thành mảnh nhỏ, vỡ thành từng mảnh, khó mà gắn lại, chua xót vô hạn không ngừng quấn quanh, lại nói:
- Ta thực sự thích Vân Dương, nhưng với ngươi, ta lại không hề có uy hiếp... Nửa điểm uy hiếp cũng không có.
Gương mặt xinh đẹp của Kế Linh Tê khẽ đỏ lên, lại thở dài một hơi.
Nàng vươn người giữ chặt tay Thượng Quan Linh Tú, nghiêm túc nói:
- Linh Tú tỷ, tỷ hiểu lầm dụng ý cuộc nói chuyện hôm nay rồi a, tỷ hãy nghe ta nói hết.
Thượng Quan Linh Tú bị Kế Linh Tê kéo tay, sững sờ nhìn qua.
Kế Linh Tê khó khăn nuốt mấy ngụm nước bọt, nói:
- Kỳ thực, ngươi ta đều biết, mặc dù các triều đại liên tục thay đổi, nhưng nam nhân xưa nay đều có tam thê tứ thiếp, nhưng, nữ tử giống như hai ta, xưa nay cũng thường không cam tâm tình nguyện... Cùng một nữ nhân khác phân hưởng nam nhân của mình.
Cho đến khi nói “Nam nhân của mình”, gương mặt vốn đã phiếm hồng của Kế Linh Tê lại càng đỏ rực. Dù sao vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, đột nhiên nói ra mấy chữ này, tự nhiên cũng cảm thấy ngượng ngùng, khó mà ức chế.
Thượng Quan Linh Tú sững sờ gật đầu, lúc này nàng thực sự không biết Kế Linh Tê muốn nói điều gì.
- Đối với chuyện này, ta cũng không muốn.
Kế Linh Tê nói.
- Nữ nhân đó dù có tốt, có ưu tú, có xuất sắc, ta cũng không muốn.
- Cho dù đại thế như thế, phong tục như thế, ta cũng không muốn.
- Nam nhân của ta, chỉ nên thuộc về một mình ta!
Kế Linh Tê kiên quyết.
Thượng Quan Linh Tú thấp giọng:
- Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu.
Trong nội tâm nàng, lại thầm nói: “Nếu đổi lại là ta, ta cũng không muốn, nhưng ta ngươi đều là nữ nhân, những lời này thực sự cần phải nói sao?”
Kế Linh Tê chập trùng thở dốc, nàng dùng sức nắm chặt tay Thượng Quan Linh Tú, nói:
- Nhưng... Hiện tại có một chuyện không trong khống chế...
Thượng Quan Linh Tú hơi mờ mịt:
- Không trong khống chết, tình huống nào không trong khống chế? Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trong mắt Kế Linh Tê ánh lên vẻ xấy hổ, nhưng lại to gan nói tiếp:
- Ta nói... Nếu... Nếu... Linh Tú tỷ ngươi... Có thể giao lại trách nhiệm cho người khác... Nếu... Nếu... Ta... Ta... Cái kia...
Kế Linh Tê càng muốn nói lại càng khó nói, rốt cục nhắm mắt lại khẽ cắn môi:
- Thực sự đến lúc đó... Chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.