Ta Là Chí Tôn

Chương 654: Cao thủ ám khí đâu rồi?




Đối với thực lực của Vân Dương, Nhất Điện Tần Quảng Vương cũng cảm thấy mơ hồ, so với những người khác, hắn cũng không biết nhiều hơn là bao a?! Nghe được Sở Giang Vương khen ngợi, thực sự có chút ngơ ngác.
- Chuyện hôm nay, thực đúng là giúp ta mở rộng tầm mắt, thực sự là chậc chậc chậc...
Tống Đế Vương cùng Ngũ Quan Vương ở bên chậc lưỡi, gật gù đắc ý.
Mấy vị Điện Vương khác cũng giữ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, như có điều suy nghĩ, cảm thấy hàng trăm tâm tư gột rửa chập trùng.
Chỉ tính riêng kết quả hôm nay, thì chuyện này chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là một bên bị ám sát, cố gắng thủ vững, chờ đợi cứu viện.
Dưới tình thế gian khổ, tiếp tục anh dũng chèo chống, rốt cục có thể đưa tay đẩy mây, đón lấy ánh trăng, kiên trì chờ được viện quân tới, thế là chuyển bại thành thắng, tiến tới tập địch phản sát, một mẻ hốt gọn, đây không phải là chuyện hết sức bình thường sao?!
Mặc dù không thường xuyên gặp, thế nhưng vẫn là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều trong các tiểu thuyết, rất bình thường!
Nhưng chuyện này, đặt trong mắt đám cao giai tu giả như Thập Điện Diêm Quân, lại trở thành chuyện không thể tưởng tượng được, tràn đầy vô số điểm đáng ngờ, rất nhiều chuyện không thể lý giải, cũng trái lẽ thường!
Thói quen của sát thủ, tự nhiên là muốn phân tích trận chiến, nhất là một trận chiến kỳ quái như vậy. Ánh mắt của mọi người, cùng nhìn về Bình Đẳng Vương.
Bình Đẳng Vương nhàn nhạt nói:
- Đối phương xuất động mười sáu vị đỉnh cấp sát thủ, trong đám này, kẻ yếu nhất cũng mạnh hơn kim bài sát thủ của chúng ta, chiến lực tổng hợp cực kinh người, cho dù muốn nhằm vào bất cứ ai trong chúng ta cũng dư xài, ta nói chính là thực lực sau khi đột phá của chúng ta.
- Nhưng chính đội hình như thế, kết quả cuối cùng vẫn lại đại bại trước Vân Dương, chúng ta bắt được mười người, chỉ có một người may mắn bỏ chạy mà thôi.
- Mà trước đó, có năm người chết, trong đó hai người còn bị một đao chém đôi, tin rằng mọi người đều có thể thấy được, hai người này bị một đao diệt gọn, không chút dư thừa.
Đám người gật đầu.
- Còn có một người chết bởi trúng một cước, bụng dưới có một vất chân thông thấu, lực đạo của một cước kia không những đá xuyên ra sau, càng đánh nát kinh lạc xương cố khí quan trong bụng, một cước đoạn hồn, hoàn toàn không có may mắn.
- Một người khác, bề ngoài nhìn như vô hại, kỳ thực lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, đao trong tay hắn cũng trải đầy vết rách, hẳn là bị Vân Dương cường thế phản kích, không những ngăn trở binh khí, mà càng truyền lực qua binh, hủy hết nội tạng, người trúng chiêu sao có thể không chết.
- Về phần người cuối cùng, cũng bởi một đao mà chết, chỉ là vết thương chí mạng của hắn là một đao phong hầu, có một điều quái dị, chính là đao bình thường thì chém ngang, nhưng đao ở đây lại chém theo chiều dọc, từ dưới lên trên, lưỡi đao thoáng qua còn chút run rẩy, dẫn đến vết thương vặn vẹo kỳ dị, dấu hiệu này cũng nói rõ, lúc Vân Dương giết người này thì bản thân cũng bị công kích, tuy nhiên cũng không vì thụ thương mà thu công, cố nén hướng đi không đổi, một đao cường sát người này.
Mọi người đếu biết năng lực phân tích của Bình Đẳng Vương mạnh đến ngoại hạng, đều lẳng lặng lắng nghe, không có ai cất lời tra hỏi.
- Sau khi kết luận về cái chết của những người này, ta lại càng thêm cảm thấy kỳ quái.
Bình Đẳng Vương nói:
- Từ trên dấu vết có thể thấy, Vân Dương ra tay là một chiêu tuyệt sát, lúc đầu một hơi giết hai người, mặc dù đắc thủ, nhưng Huyền khí của bản thân cũng khó tránh khỏi chuyện hao tổn, hơn nữa hắn còn phải mang theo một người, càng thêm khó mà linh hoạt, cho nên khi hắn đối đầu với người thứ ba, đã dùng chút thủ đoạn, một cước đạp chết đối phương, lại mượn lực mà di chuyển đến vị trí khác.
- Sau đó, khi hắn đối đầu với người thứ tư, lại một lần nữa thúc dục Huyền khí tới cực hạn, nhất cử đánh giết đối phương. Lần này lại là một lần dùng toàn lực, phát huy lực sát thương tới mức mạnh nhất, nếu không tuyệt khó có thể làm vậy, thế nhưng mọi người đều biết, tu vi của Vân Dương vẻn vẹn mới là nửa bước Đạo cảnh. Mà người bị hắn một đao đánh chết kia lại có tu vi Thiên cảnh Bát trọng.
- Thực lực hai người không chênh lệch là bao, có thể tạo thành kết quả như vậy, chứng tỏ Vân Dương đã phải liều mạng.
- Tin rằng cũng bởi nhiều lần thúc đẩy đến cực hạn, nhiều lần hao tổn, đến mức khi chém giết đến người thứ năm, một đao chém ra, lực mới chưa đến, hoặc có thể là do đối phương vây kín trùng điệp, cho nên hắn chọn trả một cái giá nhất định, tận sức nhanh chóng đánh giết đối phương. Ta nói như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?
- Không có ý kiến, hoàn toàn đồng ý.
Chín vị Điện Vương còn lại cùng gật như gà môt thóc.
Thập Điện Diêm Quân, đều là nhân vật kiệt xuất trong giới sát thủ, đối với đạo công sát, đương nhiên đã quá quen rồi, cho nên không ai có dị nghị ý kiến, lập tức đạt thành nhận thức chung!
- Căn cứ vào những phán đoán của chúng ta, có thể tiến thêm một bước để suy luận, mặc dù Vân Dương giết được năm người của đối phương, phải trả một cái giá không nhỏ, chẳng những hai lần buộc phải liều mạng, còn bởi vậy mà ăn mấy đòn! Điểm này, mọi người có ý kiến gì không!
- Không có không có, ta cũng nghĩ như vậy!
- Cũng chính bởi vậy, sau khi Vân Dương giết năm người, cước bộ trở nên chậm chạp, đến mức bị đối phương vây đánh, khó thoát thân, đương nhiên hắn khó thoát thân còn là do Thượng Quan Linh Tú, có điều nguyên nhân chính vẫn là do thực lực của hắn chưa đủ, nếu như sau khi đánh giết năm người, hắn vẫn có thể duy trì trạng thái đỉnh phong, cho dù có phải mang theo Thượng Quan Linh Tú chạy, cũng có thể phá vây trước khi bị vây kín, chuyện này, mọi người có ý kiến gì không?
- Không không, vốn chính là như vậy!
- Ta lại hỏi thêm một câu, những suy luận trên của ta, mọi người có ý kiến gì không?
Bình Đẳng Vương lại hỏi.
Lần này chín vị Điện Vương cũng không có lập tức đáp lại, cùng suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới thận trọng ra hiệu, cũng không ai có lời dị nghị hay nghi vấn.
Bình Đẳng Vương thở dài một cái:
- Các ngươi không có nghi vấn, ý kiến gì, chỉ sợ có chút cảm giác chắc hẳn phải vậy, ta lại có rất nhiều nghi vấn không hiểu, cơ hồ nơi nơi đều là nghi vấn, chỗ chỗ đều thấy vấn đề, sao lại có thể hoàn toàn không có nghi vấn!
Đám người nghe vậy đều ngạc nhiên khó hiểu:
- Vấn đề? Ngươi phát hiện vấn đề gì?
Bình Đẳng Vương nói:
- Nghi vấn thứ nhất, tại hiện trường còn sót lại một chút vết tích, cũng chính là... Dấu vết từ lúc truy sát ở tửu điếm đến cuối cùng, chúng ta có thể đơn giản xác nhận, có bao nhiêu cao thủ dùng ám khí xuất thủ, ngoại trừ cao thủ ám khí ra, tối thiểu còn có hai ba vị sở trường sử dụng Thí Thần cung! Các ngươi không phát hiện điểm này sao?!
Đám người gật đầu:
- Có phát hiện, nhưng thế thì sao?
- Lúc Vân Dương còn ở tửu lâu, chí ít có tới ba tên Thí Thần Cung thủ đột kích... Thế nhưng khi hắn bị vây công, ba tên Thí Thần Cung thủ kia lại chạy đi đâu? Nếu bọn hắn tiếp tục xuất thủ, chí ít cũng có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định với cục diện mới đúng!
Bình Đẳng Vương lẳng lặng hỏi.
Đám người tưởng tượng, đột nhiên cùng trợn tròng mắt:
- ... Sítttt!
- Hiểu rồi sao? Rất rung động sao? Trong đám người vây công hắn, có năm tên chết, tên thứ sáu mất tay. Nhìn qua thì không có gì, nhưng huyền cơ chân chính còn ẩn phía sau, lúc sau khi đám người vây công Vân Dương, vốn nên là chiến trường của ám khí, thế nhưng những cao thủ ám khí, Thí Thần Cung thủ này lại không phát một mũi tên không bắn một cây ám khí! Vì sao? Đám cao thủ ám khí này đi đâu cả rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.