Ta Là Chí Tôn

Chương 65: Tìm được




Thanh Vân phường vẫn náo nhiệt như vậy, tiếng nhạc du dương không ngừng vang vọng, người qua người lại đông như mắc cửi. Không ít người sau khi biết phòng đã hết, các cô nương đều bận rộn thì xếp hàng dưới đại sảnh để chờ đến lượt.
Đối với những người này, Thanh Vân phường cũng không bỏ mặc hoài không, tiểu nhị từ trong bếp mang lên trà thơm bánh ngọt hầu hạ.
Thanh Vân phường có Thập nhị Kim hoa, hôm nay đóa Kim hoa tọa trấn đại sảnh là Thanh Sơn Tuyết.
Nàng vận một bộ áo trắng, ngồi sau tấm rèm lụa, hình ảnh mơ hồ, tiếng đàn du dương, cứ như vậy mà làm cho lòng người say đắm.
Người ngồi trong sảnh, dù là đại hán giang hồ thô kệch, hay thư sinh, sĩ tử, đều diện lên bộ mặt hào hoa phong nhã, ôn nhu hữu lễ.
Một số người gương mặt dữ tợn cũng tỏ vẻ ôn hòa…
Phía mé, có mấy người ngồi thẳng tắp, mặc dù mặc y phục thường ngày, nhưng rất dễ có thể nhìn thấy khí thế quân nhân lộ rõ.
Dù là quân nhân, nhưng giờ khắc này cũng híp mắt nghe đàn, môt bộ như đang trầm mê trong tiếng nhạc.
Hôm nay cùng những ngày trước có chút khác biệt.
Sau tấm lụa mỏng, có thêm một cái bóng trắng nhỏ như nắm tay, nhảy tới nhảy lui, vô cùng hoạt bát.
Một khắc sau…
Tiếng đàn đột nhiên loạn nhịp.
- A…!
Phía sau màn tơ truyền tới một tiếng kinh hô.
Ngay sau đó, một đạo bóng trắng nho nhỏ nhảy ra từ phía sau tấm màn mòng, rõ là một đầu mèo trắng nhỏ. Lớn chừng quả đấm, thân khoác lên mình bộ lông xù, con mắt xanh thẳm, vô cùng đáng yêu.
Vừa nhày ra, nó ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lập tức chui vào dưới một cái gầm bàn.
- Đại Bạch!
Thanh âm kinh hoảng của Thanh Sơn Tuyết truyền đến từ sau tấm màn.
- Đại Bạch của ta chạy ra ngoài…
Hóa ra là sủng vật của Thanh Sợn Tuyết?
Ngay sau đó, liền thấy Thanh Sơn tuyết trực tiếp bước ra từ phía sau màn che, con mắt lộ rõ vẻ lo lắng quét một vòng, trên gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, là một mảnh sốt ruột.
Thanh Sơn Tuyết cứ đứng như vậy, người trong đại sảnh cũng đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Điềm đạm đáng yêu, thân hình yếu đuối, gương mặt quốc sắc thiên hương, vừa nhìn đã khiến người khác dấy lên cảm giác muốn bảo vệ.
- Mọi người có thể hay không giúp ta một chút, tìm Đại Bạch trở lại a… Đừng làm nó bị thương nha…
Thanh âm của Thanh Sơn Tuyết nhu nhu, con mắt ngượng ngùng nhìn vào giữa sân, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
- Cô nương yên tâm, ta sẽ giúp cô bắt trở lại.
Lập tức phía dưới như phát nổ.
Một con mèo mà thôi.
Chẳng nhẽ từng này người còn không bắt được a.
Một thị nữ từ trong đại sảnh đi qua, thân thể khom xuống dưới đáy bàn tìm tung tích mèo con, trong miệng không ngừng kêu gọi”
- Đại Bạch… Đại Bạch… Mau ra đây…
Đột nhiên, một bóng trắng lóe lên, một con mèo nhỏ chạy vột ra từ dưới một cái bàn, bên cạnh lập tức có người đưa tay ra bắt, nhưng mèo con linh hoạt liền tránh được.
Lập tức…
Xùy một tiếng…
Con mèo nhỏ kia bất ngờ vọt tới, bấu vào mông thị nữ vẫn đang cúi người kia…
Ngay sau đó…
Xoẹt… một mảnh vải tùy theo móng vuốt của mèo nhỏ mà rơi xuống, lộ ra da thịt phấn nộn, tất cả mọi người trong đại sảnh liền trố mắt lên nhìn.
- A…
Gương mặt thị nữ kia lập tức trở nên đỏ bừng, một tay nhanh chóng đưa ra che phía sau, thẹn thùng vô hạn:
- Đại Bạch, ngươi thật xấu…
Vội vàng dùng vạt váy che phía sau lại, đỏ mặt chạy vào trong…
Trong sảnh lập tức rộ lên một mảnh tiếng cười.
- Đại Bạch tốt!
Có người lớn tiếng khen hay, càng có người huýt sáo không ngừng.
Con mèo nhỏ kia linh hoạt xuyên qua trong đám người, lại chạy qua một thị nữ, lại nhảy lên đưa móng vuốt ra trảo một trảo…
Xoẹt một tiếng!
Phần vải che mông lại bị xé hỏng.
Lập tức vô số ảm thanh ủng hộ, khen hay, tiếng huýt sáo vang lên thành một đoàn. Những quân tử lão luyện thành thục, cũng tỏa sáng hai con mắt, có điều trong trong miệng vẫn nói:
- Thật chẳng còn ra cái thể thống gì nữa…
Ánh mắt trung thực nhìn trộm theo phần xuân quang lộ trong gió…
Thị nữ này liền che mặt chạy…
Phía sau lại vang lên một mảnh tiếng huýt sáo…
Mấy thị nữ đều đang bắt mèo, nhưng tất cả khách quan đều không còn tích cực nữa. Bỏi vì họ nhìn ra, tựa hồ con mèo này chuyên môn… thích trảo váy phụ nữ?
Quả là một con mèo lưu manh điển hình a!
Bất quá… ta thích oa ha ha ha… chờ nó cào nát thêm mấy cái, hắc hắc hắc…
Mọi người đều ngầm hiểu với nhau, bắt đầu đuổi mèo, chuyên môn đuổi hướng mấy thị nữ.
Con mèo nhỏ dị thường linh hoạt, trên nhảy dưới tránh, xảo trá tàn nhẫn, mấy thị nữ không ngừng kêu to duyên dáng, căn bản không thể bắt được nó.
Đột nhiên…
Xoẹt một tiếng, một tên mập mạp cũng bị mèo nhỏ cào rách quần, một cái mông lớn tròn trịa lộ ra ngoài, các nam nhân giữa sân thấy vậy đều cười lướn:
- Ha ha ha, thật trắng a… Lý viên ngoại… ha ha ha ha…
Vị gọi là Lý viên ngoại này cũng nở nụ cười, dù sao nam nhân sao với nữ nhân cũng mở hơn một chút, lão cười mắng:
- Tiểu sắc miêu đáng giận này!
Đưa áo choàng che lại phần mông bạo lộ, lui hai bước ngồi xuống ghế. Vậy mà cũng không rời đi.
Xoẹt xoẹt..
Liên tiếp không ngừng có người bị mèo con cào nát…
Giữa san đã loạn càng thêm loạn. Mọi người cười nói không nhừng, tiếng huýt só vang lên chói tai. Nào còn bộ dạng một Thanh Vân phường tao nhã thanh tịnh lịch sự.
Thanh Sơn Tuyết ở trên bục, tựa hồ cũng ngây dại.
Vân Túy Nguyệt từ lầu hai xuất hiện, cả giận nói:
- Chuyện gì xảy ra? Còn không mau bắt lấy con mèo con này?! Tuyết nhi, sớm nói ngươi không cần mang mèo theo ngươi lại không nghe, nhìn xem đại sảnh hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, còn ra thể thống gì!
Thanh Sơn Tuyết lã chã trực khóc:
- Nguyệt tỷ… xin lỗi, ta cũng không nghĩ đến…
Ngay sau tiếng thúc dục của Vân Túy Nguyệt, động tác cảu mọi người cũng nhanh hơn. Nhưng độ linh hoạt của mèo nhỏ làm người ta không thể tin được, vốn dĩ đã dồn nó tới chân tường, nào ngờ nó xoay người nhảy vọt một cái, nhoáng cái đã thấy nó lao ra khỏi vòng vây.
Lại có mấy nam nhân, cùng hai người thị nữ gặp tai vạ…
Tiếng cười mắng ngày càng nhiều.
Nhưng cũng không có ai tức giận, hiển nhiên tất cả mọi người đem chuyện ngoài ý muốn này xem như một hồi vui chơi…
Sau một khắc…
Mấy tên gia hỏa tựa hồ là sĩ quan kia đồng thời đứng lên, hai trong số đó thân hình khôi ngô cao lớn, mãn kiểm cầu nhiêm…
Mèo nhỏ nhảy tới nhảy lui nhanh như thiểm điện, đột nhiên… xoẹt xoẹt hai tiếng đem quần vải của hai tên kia xé xuống một lỗ lớn…
Tiếng cười lớn, thanh âm hờn dỗi vang lên không dứt..
Xoẹt xoẹt…
Mấy người khác cũng không có may mắn tránh khỏi.
Trong đại sảnh, vô số người mang theo nửa cái mông trắng chạy tới chạy lui, đương nhiên đa số là nam nhân, chỉ lộ một chút như vậy, bọn họ cũng không quan tâm.
Thậm chí là có lộ hết, mấy lão cũng không thèm quan tâm!
Xoẹt!
Một tên râu quai nón đại hán cuối cùng vừa mới đứng lên, áo choàng phía sau mông cũng bị xé một cái hố.
- Thảo!
Người này theo bản năng mắng một tiếng, lật tức khiến người khác vô cùng bất mãn. Con mèo này tốt nhường nào, hiểu lòng nam nhân nhường nào a… vậy mà ngươi còn mắng nó!
Quả thực không biết tốt xấu a!
Ở một hướng khác, ánh mắt của Vân Dương và Vân Túy Nguyệt đồng thời sáng lên.
Ngay trên mông trái đại hán này, có một vết sẹo hình trăng khuyết.
Tìm được rồi!
Ánh mắt Vân Dương phát lạnh.
- Người này là ai?
Vân Dương nhje giọng hỏi.
- Triệu Bỉnh Long!
Thanh âm Vân Túy Nguyệt so với Vân Dương càng thêm rét lạnh:
- Quanh năm tác chiến tại Chính Tây, chức vị cao nhất từng đạt đã đến phó soái đại quân Chinh Tây. Được xưng Triệu Tây Bắc!
- Triệu Bỉnh Long, Triệu Tây Bắc!
Tư liệu người này lần lượt xuất hiện trong đầu Vân Dương, hắn nở nụ cười nhàn nhạt:
- Không trách lạ mặt như vậy, hóa ra là tướng lĩnh Tây Bắc…
- Người này dũng mãnh thiện chiến, tu vi cũng đạt mức tứ phẩm. Hơn nữa tâm cơ xảo trá, tại phương tây cũng coi như chiến công vang dội, lừng lẫy một phương. Hơn nữa, kiêu binh hãn tướng dưới trướng vô kể, tính cách hắn rất cẩn thận, tử sĩ bên người vô số. Thân binh của hắn càng đươc xưng là 36 Lang kỵ Tây Bắc, uy danh hiển hách.
Vân Dương nhớ tới phần ghi chép về Triệu Tây Bắc trên án tông quân đội.
- Người này tuy chiến công hiển hách, uy danh vang dội, bất quá tính các rất háo sắc, nghe nói trong nhà có tới ba mấy vị tiểu thiếp. Không dừng ở đó, quanh năm suốt tháng tầm hoa vấn liễu ở bên ngoài, hắn từng nhiều lần yêu cầu chuộc thân giúp Tuyết nhi, nhưng Tuyết nhi không đồng ý, ta cũng không đáp ứng.
Vân Túy Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Ta luôn cảm thấy, người này có chút âm… Hơn nữa, tính cách có mới nới cũ, vì vậy không tán thành để Tuyết nhi đi theo hắn.
Vân Dương gật gật đầu:
- Nguyệt tỷ, ta đã tìm được đáp án. Ba ngày qua đã quấy rầy tỷ nhiều.
Tính cách háo sắc, râu quai nón xám trắng, hình thể cường tráng, háo sắc như mệnh, sau một lại có vết sẹo hình trăng khuyết.
Chính là hắn!
Không sai.
Hết thảy điều kiện, hắn đều đáp ứng.
Vân Túy Nguyệt nói:
- Sao có thể nói vậy. Ta thực mong nếu có cơ hội, tự tay giết sạch đám cầm thú như vậy!
Vân Dương nặng nề nói:
- Nguyệt tỷ, có cơ hội, nhất định có cơ hội!
Lúc này, chợt có người đến bẩm báo:
- Nguyệt tỷ, Triệu tướng quân muốn gặp mặt Nguyệt tỷ cùng trao đổi một chút chuyện.
Sắc mặt Vân Túy Nguyệt lạnh xuống:
- Không thấy chỗ ta đang có khách sao?
Thị nữ thưa dạ lui ra.
Chỉ chốc sau, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh lo lắng ngăn cản:
- Tướng quân… Tướng quân ngài không thể đi vào…
Lập tức một thanh âm thô hào truyền đến:
- Nguyệt cô nương có khách quý đến mức nào? Chẳng nhẽ không nể mặt Triệu mỗ chăng?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một tên đại hán vạm vỡ đứng trước cửa ra vào, hai mắt hắn như điện, quét mắt vào trong phòng.
Vị này chính là Triệu tướng quân, Triệu Bỉnh Long, Triệu Tây Bắc!
Mắt hắn vừa thấy Vân Túy Nguyệt liền lóe sáng một cái, lộ ra một tia tham lam, nhưng khi vừa thấy Vân Dương, đôi mắt liền híp lại, hàn quang lóe lên!
Vân Dương nhíu nhíu mày.
Hắn vốn định chờ đến đêm mới thu thập vị Triệu tướng quân này, không nghĩ tới, gia hỏa này còn nóng vội hơn mình, tự dấn thân đến cửa.
- Vị này là ai? Sao lạ mặt vậy a.
Triệu Bỉnh Long âm trầm nói, nghênh ngang bước tới giữa gian phòng, cũng không chào hỏi xin phép, kéo ghế liền ngồi.
Khuôn mặt Vân Túy Nguyệt tức giận đến trắng bệch:
- Triệu tướng quân, tại sao vô lễ như thế?
Triệu Bỉnh Long cười ha ha một tiếng:
- Nguyệt cô nương nói vậy thật kì quặc, Triệu mỗ thật vất vả mới trở về một lần, nhưng đợi liên tục bốn ngày trời cũng không được gặp mặt Nguyện cô nương thương lượng chút chuyện, há có thể không nóng vội.
Triệu Bỉnh Long sâm nhiên nói:
- Bản tướng quanh năm huyết chiến ngoài biên ải, trong doanh lại toàn mấy kẻ thô hào, vì vậy tính Triệu mỗ có chút nóng nảy vội vàng, chắc hẳn Nguyệt cô nương cũng có thể tha thứ.
Trong lời nói, lộ rõ ý uy hiếp.
“Lão tử giết người vô kể, thủ hạ hùng binh vô số, ai nấy đều là kẻ thô hào. Chẳng may bọn hắn có làm chuyện gì đó... Ta cũng không chịu trách nhiệm!
--------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.