Ta Là Chí Tôn

Chương 645: Trở tay không kịp




Bốn phương tám hướng đều có người áo đen bủa vây tới!
Người đột kích không chút cố kỵ, trực tiếp mạnh mẽ đâm tới, đến mức người thường trên đường cũng nhao nhao bị đụng bay...
Nhưng mà bọn hắn lại hoàn toàn không chút quan tâm, bởi vì trong mắt họ lúc này chỉ có Vân Dương, chỉ có tiền, phàm những thứ xuất hiện trên đường của bọn hắn, đều chỉ là chướng ngại, có chết cũng không có gì đáng tiếc.
Sát khí tràn ngập, ngưng tụ, bành trướng chưa từng có.
Trên trời, dưới đất, giữa không trung...
Bốn phương tám hướng, vô số sát thủ nhằm vào Vân Dương mà đến, thực sự có thể nói kết thành thiên la địa võng, không một kẽ hở!
Hơn nữa, đám người đột kích đều là sát thủ nhất lưu, tu vi không ai kém cỏi!
Thân trong hiểm cảnh, Vân Dương tập trung hai trăm phần trăm sự chú ý, một tay nắm chặt lấy tay Thượng Quan Linh Tú, tay kia vung vẩy Bách Luyện Cương Đao, phanh phanh phanh...
Quỹ tích trường đao không ngừng biến đổi, bổ, chống, dính, cách, cản, băng...
Đem tất cả binh khí, mũi tên đột kích đánh rớt xuống.
Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng không ngừng biến đổi phương vị, không ngừng tránh công kích đánh tới, đồng thời mượn lực lao ra.
Trong lòng còn thầm suy nghĩ: Là ai?
Trong lúc xoay tròn, lại nhìn thoáng qua phòng chữ Thiên đã sớm bị đánh nát, đám thủ hạ thị vệ của tam hoàng tử sớm đã chết thảm nơi đó, không ai may mắn trốn thoát.
Đối với đám người làm vô số việc ác cho tam hoàng tử này, Vân Dương đã sớm có ý muốn giết, nhưng cũng không định động thủ ngay, không nghĩ tới, đám người này còn không sống được đến lúc mất mạng trong tay hắn, thực đúng là Thiên Đạo tự có luân hồi, ông trời chả bỏ qua cho ai.
Có điều... viên đá mài đao này, từ giờ trở đi cũng trở nên vô dụng...
trải qua chuyện hôm nay, đừng nói là mài đao, tam hoàng tử không phát điên, tàn tật đã là đại cát!
Vân Dương thở dài có chút tiếc hận.
Hắn thực không muốn phế đối phương ai, thực sự muốn giữ lại lực lượng, vận khí của ngươi...
Nhưng cũng lúc này, một thanh âm tê tâm liệt phế như muốn khóc điên cuồng vang lên:
- mau... mau cứu tam hoàng tử... mau a... mau~~ mau báo tin... Vân công tử đang bị công kích a... mau mau mau...
Thanh âm kia bắt nguồn từ ông chủ Phiêu Hương lâu.
Lúc này đây, ông chủ mập mạp này thực sự có suy nghĩ muốn chết, trời đất như sụp xuống, toàn thân trên dưới, tính cả nội tâm đều lạnh buốt.
Sau biến cố lần này, vô luận thế nào, Phiêu Hương lâu cũng chỉ có một kết cục.
Trước đó Vân Dương độc ác hạ thủ, đánh chết tùy tùng của tam hoàng tử, mặc dù có chút ảnh hưởng, thế nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân. Tình cảnh Thần Tiên đánh nhau, cao tầng động thủ này, hắn là người đứng xem, cùng lắm là đóng chút tiền phạt, thế là xong.
Nhưng biến cố hiện tại, thực sự quá kinh dị, trực tiếp biến thành hung sát giang hồ!
Đầu tiên là trọn mười mấy tên hộ vệ tùy tùng của tam hoàng tử chết thảm, bản thân tam hoàng tử dù chưa chết, nhưng coi như không chết thì giờ cũng đã hấp hối, có thể chống qua đợt biến cố này hay không vẫn còn là biến số, không có nửa phần lạc quan!
Đồng thời, thế tử của Tiêu Dao vương, Vân Dương lại bị sát thủ tập kích, lâm vào thế vây công tuyệt đối, tình thế lúc nào cũng có thể nguy hiểm!
Một người là nhi tử của Hoàng đế.
Một người là nhi tử của Tiêu Dao vương.
Hai người này, bất kể là ai ngã xuống tại đây, lúc đó chẳng những hắn, ngay cả người nhà của hắn cũng xong đời! phiêu Hương lâu... so với bị khám nhà diệt tộc, cái lâu này cũng chỉ là chuyện nhỏ a.
Họa diệt tộc, chưa bao giờ là cụm danh từ dễ nghe!
Ông trời ơi... số ta sao lại khổ vậy trời...
Ông chủ mập mạp thầm kêu khổ, lo lắng muốn chết, thế nhưng có muốn chết thì hắn cũng không dám chết, hắn cần phải đối mặt với cục diện rối rắm này, hòng cầu một cơ may, chờ đợi một cái vạn nhất!
Giữa không trung, một mảnh tử quang chợt hiện, Vân Dương hét dài một tiếng, thân thể cấp tốc chuyển động, đao quang cũng phân lưu mà bắn ra, nơi đao quang lướt qua, người đột kích lập tức bị chém thành từng khối thịt nát, nhưng mà vô số quang mang khác, cũng nhanh chóng tập hướng điểm rơi của Vân Dương, chỉ đợi Vân Dương đặt chân xuống đất, chính là lúc phải tiếp nhận vô số công kích phủ đầu.
Nhưng Vân Dương cũng không tiếp đất như dự định của đám sát thủ, ngang nhiên bổ một đao xuống đất, mượn lực phản chấn mà đẩy thân hình lên cao, tử bào tung bay, tựa như một đạo tử sắc lôi đình, bay lên đầu tường!
Phịch một tiếng, một người áo đen mai phục trên đầu tường đã bị Vân Dương chém rớt xuống tường, còn chưa tiếp đất, máu tươi đã bắn ra tung tóe, trong máu tươi ẩn vô số mảnh vụn nội tạng, cầm chắc một vé qua tử môn quan.
Trong nháy mắt va chạm với đao khí mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng đồng thời vỡ vụn, ngay cả thần thức linh hồn cũng bị chấn vỡ!
Một kích này, Vân Dương vì mượn một chỗ dừng chân, mà vận tới mười hai thành công lực!
Cho dù kinh diễm phá sát cục, càng thêm một kích thành công, nhưng hắn cũng không dám dừng lại dù chỉ một chút, lay động một cái.
Trong chớp nhoáng, đã có bốn đạo quang mang hợp thời bắn về phía thân thể còn chưa vững của Vân Dương, thế tất sát không chút chậm chễ.
Thân thể Vân Dương lộn một vòng, mang theo Thượng Quan Linh Tú trực tiếp ngã xuống đầu tường, tự nhiên cũng tránh được bốn đạo quang mang tập kích.
Vừa chạm xuống đất, Vân Dương thở dốc từng ngụm, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn, tình huống hiện tại dị thường ác liệt, xa xa không phải như biểu hiện ung dung kinh diễm của hắn.
Vân Dương cũng thực không nghĩ tới, đám sát thủ lần này lại mạnh đến thế!
Trong đó có ít nhất ba tên là siêu cấp cao thủ Cửu trọng thiên!
Thậm chí kẻ dẫn đầu trong đợt ám sát này còn chưa hiện thân, chắc chắn người này còn phải có tu vi cao hơn nữa.
Tên sát thủ mới bị hắn đánh chết, cũng có tu bi Thiên cảnh Bát trọng đỉnh!
Mấy gia hỏa này từ đâu xuất hiện?
Đối với chuyện này, Vân Dương thực sự không thể nghĩ đến, hoàn toàn ngoài ý liệu.
Lúc đầu Tuyệt Sát lệnh hiện, Vân Dương sớm có đoán trước về lượng sát thủ đỉnh phong tụ lại Thiên Đường thành, trên thực tế, giang hồ nhân sĩ vào ra Thiên Đường thành, hắn đều có ghi chép. Thậm chí phạm vi hoạt động của mỗi người, cũng đều rõ rõ ràng ràng, bất cứ ai cũng có người của hắn ngó chừng.
Vân Dương tự xưng là địa đầu xà, không chút chột dạ cũng chính vì có tiền vốn này!
Nhưng hiện tại, đám áo đen bịt mặt đột nhiên xuất hiện này, hắn lại không có chút tin tức nào hết!
Càng trong lúc này, đột nhiên xuất hiện đánh hắn trở tay không kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.