Ta Là Chí Tôn

Chương 642: Sĩ khả sát, bất khả nhục!




Có ai mà không biết, hiện Tiêu Dao vương quyền khuynh triều chính, là người mà Hoàng đế Bệ hạ tín nhiệm nhất, coi trọng nhất.
Mà Vân Dương lại là con trai độc nhất của Tiêu Dao vương.
Chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của Vân Dương...
Hắn liền có thể đạt được thiện ý của Tiêu Dao vương, lúc đó chỉ cần Tiêu Dao vương nói giúp một câu trước mặt phụ hoàng, vị trí Thái tử này... Sẽ không còn là hy vọng xa vời nữa!
Vân Dương nhìn hai người phía sau tam hoàng tử, trong mắt lóe lên một tia sát cơ sâm nhiên, thản nhiên nói:
- Tam hoàng tử muốn gặp mặt đương nhiên có thể, có điều uống rượu thì không được.
Tam hoàng tử ngạc nhiên, hắn thân là hoàng tử, hạ tư cách đến đây xin gặp, thế mà ngay cả rượu cũng không cho uống?
Chỉ thấy Vân Dương như cười mà không phải cười:
- Thứ nhất, rượu này của ta rất quý, tam hoàng tử chưa hẳn uống nổi, thứ hai, ta chỉ uống rượu với bằng hữu, tam hoàng tử không phải bằng hữu của ta, trước đó, hiện tại, về sau đều không phải!
Câu nói này thực sự khó nghe tới mức độ nhất định.
Sắc mặt tam hoàng tử lập tức biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Hai người phía sau hắn cũng giận tím mặt, nghiêm nghị quát:
- Vân Dương, cuồng đồ lớn mật, dám vô lễ với tam hoàng tử điện hạ?
Tam hoàng tử khoát tay chặn lại, ngăn lại hai người, lập tức lạnh lẽo nặng nề nói:
- Ồ? Hóa ra rượu của Vân công tử lại không dễ uống đến vậy! Nhưng mà ta đúng là không tương giao nhiều với Vân công tử, không được coi là bằng hữu, vậy vế thứ hai ngươi nói rất đúng, có điềui không biết, tại Ngọc Đường này, còn có rượu gì Vân công tử uống được, mà bản hoàng tử lại không uống nổi?
Câu nói này, rõ ràng chính là muốn đào hố cho Vân Dương nhảy, muốn để Vân Dương lỡ lời.
Đất trong thiên hạ đều là vương thổ, đất ở xung quanh cũng là vương thần. Ngọc Đường đế quốc là của hoàng thất Ngọc Đường, chớ nói chi hiện nay Ngọc Đường thành công phá vỡ thế công của tứ quốc, uy danh đại chấn, chỉ cần Vân Dương khẽ trả lời vô ý, xem thường khinh nhờn tôn nghiêm hoàng thất, vậy cái mũ phạm thượng nhất định không tránh được!
Vân Dương liếc mắt, cười hắc hắc nói:
- Tam hoàng tử điện hạ, trên đời này có rất nhiều rất nhiều đồ tốt, chẳng những có nhiều thứ mà ngươi chưa từng gặp qua, mà còn có rất nhiều thứ mà cả đời này ngươi không thể có, mặc dù những thứ kia thực sự đều là đồ tốt.
Tam hoàng tử hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn Vân Dương:
- Vân Dương, ngươi có ý gì, không ngại thì để bản hoàng tử mở mắt một phen.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Tỷ như rượu này của ta... Ngươi đúng thực không uống nổi, càng không chịu nổi. Nhưng mà, dù ngươi không uống nổi rượu này... Nhưng ngươi vẫn còn một ưu điểm rất lớn.
Tam hoàng tử cười lạnh nói:
- Ồ? Không nghĩ tới, trong mắt Vân công tử, bản hoàng tử lại còn có ưu điểm?
Vân Dương nghiêm túc gật đầu, mỉm cười nói:
- Người nào cũng có điểm mạnh riêng, tam hoàng tử cũng thế... Bản lĩnh nuôi chó của tam hoàng tử thực không tồi, Vân mỗ tự cảm không bằng, cả đời có cố gắng cũng không so được với ngươi.
- Nuôi chó?
Tam hoàng tử hừ một tiếng, nheo mắt lại nói:
- Đến cùng ngươi muốn nói gì?
Hai người phía sau hắn, sắc mặt đã sớm đỏ bừng lên, trong mắt ánh lên thần sắc ác độc.
Vân Dương chậm rãi vươn người đứng lên, nhìn hai người sau lưng tam hoàng tử, thản nhiên nói:
- Ta nói còn chưa đủ rõ sao? Tam hoàng tử không thấy hai còn chó sau lưng ngươi đang giương nanh múa vuốt kia a, nuôi mấy con chó có lá gan to bằng trời như vậy, cũng thực sự hiếm thấy.
Hai người này mới rồi đứng ra chỉ trích Vân Dương, Vân Dương ngay cả liếc mắt cũng không thèm để ý, đến giờ mới nhắm thẳng vào hai người.
Hai người đi sau tam hoàng tử, chính là người vạch kế hoạch cùng người thi hành cái kế hoạch gọi là tế bần cứu khốn. Thậm chí đám lưu manh du côn đạo phỉ cũng là do hai người bọn hắn chỉ thị.
Một người mưu đồ, một người thực hiện, hai kẻ này chính là kẻ cầm đầu!
Lần này Vân Dương đến Phiêu Hương lâu, ý nghĩa chân chính trong đó chưa hẳn là tam hoàng tử, mà chính là muốn tìm hai tên này tính sổ.
Không chỉ là muốn giết chúng cho sướng, mà còn phải giết chúng trước mặt tam hoàng tử!
Đây chính là quyết tâm, là kiên trì của Vân Dương.
Một tên trung niên mặt trắng trong hai người đã sớm tức đến toàn thân run rẩy, nghiến lợi nói:
- Vân Dương, đừng tự cho mình là thế tử của Vân Vương mà khinh người quá đáng, dưới chân thiên tử, không phải cường quyền nhà ngươi có thể đổi trắng thay đen!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, không chút để ý tới tên trung niên nhảy ra, mà tiếp tục nói tiếp lời vừa rồi, nhìn tam hoàng tử nói:
- Tam hoàng tử điện hạ, ngươi biết mấy con chó này sao lại có lá gan lớn thế không, không đợi chủ nhân lên tiếng, lại đã giương nanh múa vuốt, sủa loạn bốn phía là sao?
Gân xanh trên trán tam hoàng tử trực nhảy, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Hắn không thể ngờ rằng, người của hắn bị Vân Dương khi dễm sau đó hắn lại rộng lượng đến hỏi thăm, tỏ rõ thiện ý, vốn định kết thiện duyên, biến chiến tranh thành tơ lụa...
Kết quả là Vân Dương hành động hoàn toàn không theo lẽ thường, không nể mặt thì thôi, còn không chút kiêng kỵ mắng hắn một chập!
Chẳng khác nào, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn!
Không chút lưu tình, không chút nể mặt.
- Không hề nghi ngờ, chỉ có chó dại mới có thể to gan như thế.
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Cũng chỉ có chó dại, mới dám cắn bừa, ai cũng dám cắn như thế, coi như đối mặt với lão hổ cũng dám nhảy ra kêu vài tiếng, bởi vì nó không sợ hãi.
- Thế nhưng nuôi mấy con chó dại này, phong hiểm thực sự quá lớn, không chừng lúc nào đó sẽ bị chính nó cắn chết.
Vân Dương căn bản không nhìn hai tên đang nhục nhã tới cực điểm kia, chỉ nhìn tam hoàng tử, nhẹ giọng, ôn hòa nói:
- Chó dại như vậy, sớm đánh chết mới tốt. Tam hoàng tử, ta cũng là nghĩ tốt cho ngươi, lời hay tuy khó nghe, nhưng lại hữu ích.
Sau lưng tam hoàng tử, đại hán râu quai nói đã sớm trừng lớn hai mắt, tia máu giăng kín, thở dốc vù vù, hét lớn một tiếng:
- Vân Dương, sĩ khả sát bất khả nhục! Ngươi...
Vân Dương bỗng quay đầu. Điềm nhiên nói:
- Sĩ khả sát? Thật sao?
Đại hán kia lập tức cảm nhận được một cỗ hung sát chi khí như đối mặt núi thây biển máu đập vào mặt, trong lúc nhất thời không thể thở nổi, một cảm giác cực hạn sợ hãi tràn ngập tân thần, không nhịn nổi mà lui sau một bước, sợ vãi linh hồn.
Phốc!
Vân Dương tiến lên một bước, tiến bước chân như đại chùy hung hăng nện vào tâm thần hai người đối diện, thản nhiên nói:
- Hóa ra sĩ có thể giết! Không tệ không tệ!
Đột nhiên duỗi tay, nhanh như thiểm điện bắt lấy cổ đại hán râu quai nói, thản nhiên nói:
- Khó trách lại dám sủa ing ỏi trước mặt ta, hóa ta còn có tu vi Thiên cảnh, không tệ không tệ, thực sự không tệ!
Cánh tay khẽ thu lại, trực tiếp bỏ cổ nâng người này khỏi mặt đất, ôn hòa nói:
- Đây chính là tự ngươi nói... Sĩ khả sát nha.. Ta tôn trọng ý kiến của ngươi, ta không nhục ngươi, chỉ giết ngươi thôi.
Lời còn chưa dứt, một tiếng bộp nhẹ nhàng vang lên, từ phần cổ trở lên trực tiếp biến mất.
Chỉ để lại một bộ thi thể không đầu.
Vân Dương tiện tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đập đầu đại hán kia ngập vào lồng ngực.
Tiến bộp nhỏ kia, chính là tiếng xương cổ xương sống vỡ nát lộn xộn gây nên.
Trung niên mặt trắng không khỏi sợ hãi, xoay người toan rời đi.
Vân Dương cười ha ha, nói:
- Hắn nói, sĩ khả sát, hai người các ngươi cùng tới đây, há lại để hắn đi một mình.
Lập tức đá ra một cước, rõ ràng còn cách cả trượng, thế nhưng một cước đã trực tiếp đá vào hậu tâm người kia.
Người kia kêu thảm một tiếng, thân thể thoáng như trúng tà, đứng nguyên tại chỗ, lạo lập tức trượt xuống như bùn nhão, nằm im trên đất, không còn hô hấp.
Tam hoàng tử trực tiếp nghẹn lại.
Trừng lớn hai mắt, nhìn Vân Dương, lại nhìn hai bộ thi thể trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt không thể tin nổi kèm theo sự sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế nổi mà run run, run giọng nói:
- Vân... Vân Dương... Ngươi... Ngươi cũng dám.., dám giết người trước mặt mọi người!
Vân Dương ấm áp nói:
- Tam hoàng tử điện hạ, ngươi hẳn cũng biết vì sao ta muốn giết bọn hắn a?
Tam hoàng tử hận cắn răng nói:
- Ngươi vô pháp vô thiên, bất chấp vương pháp, khi quân phạm thượng... Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta!
Vân Dương cười lạnh nhạt:
- Được được được, ta chờ là được, tam hoàng tử điện hạ nên hồi cung cáo trạng a. Ta tin ngươi sẽ biết vì sao ta giết bọn hắn...
Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt tam hoàng tử, vươn tay, vỗ vỗ vai tam hoàng tử, nhẹ giọng nói:
- Ngươi còn nhỏ, còn có một số việc...
Vân Dương dừng tay giữa không trung.
Bởi vì hắn thấy rõ, dưới chân tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một vũng nước động, có vẻ như còn đang không ngừng mở rộng.
Đồng thời có một cỗ mùi khai khó hiểu lan ra.
Hắn khẽ vươn tay, tam hoàng tử lại tưởng Vân Dương muốn giết mình, trực tiếp sợ tè ra quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.