Ta Là Chí Tôn

Chương 630: Vân Dương trưởng thành




Thân thể Vân Dương khẽ run lên, thầm thở dài thật sâu.
Nếu lấy mạng lưới tình báo của Tứ Quý lâu làm nền, Ngô Ảnh chỉ cần ngồi trong nhà cũng có thể biết rõ chuyện thiên hạ, lại có vầng hào quang xưng là tính được mọi chuyện, vậy chuyện này thực sự có thể như thế.
- Cho nên phải nói, chuyện này nhất định phải xử lý cẩn thận, không được chủ quan dù chỉ một chút.
Câu nói này, đêm nay Tuyết Tôn Giả đã nói không dưới mười lần.
- Ta hiểu, hiện tại ta đã hiểu, thực sự hiểu.
Vân Dương nói:
- Nếu không nắm chắc hoàn toàn, ta tuyệt sẽ không xuất thủ đánh cỏ động rắn.
Hắn lập tức đứng lên:
- Ba vị cứ ở đây nghỉ ngơi, nơi này rất bí mật, ta có thể cam đoan, chỉ cần các vị không chủ động xuất thủ, cho dù đám sát thủ kia có lật cả Thiên Đường thành lên, cũng tuyệt không thể tìm được các vị, so với bọn hắn, Vân mỗ mới là địa đầu xà của cái Thiên Đường thành này!
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Cho nên, trước mắt ba vị cứ lấy bảo trọng làm đầu, tranh thủ chữa thương. Tương lai... Còn dài.
Ba người đồng thời gật đầu.
Nhìn hai bình đan dược Vân Dương để lại trước khi đi, cảm xúc ba người vẫn chập trùng thật lâu.
Vân công tử này, thực sự là bằng hữu đáng để kết giao!
Khỏi nói tới can đảm huyết tính, quang minh lỗi lạc, nghĩa khí sâu nặng, chỉ riêng cái cảm giác nhịp nhàng ăn khớp, cẩn thận hơi quan tâm, liền đủ để khiến người động dung, khắc sâu trong lòng.
- Chỉ tiếc ngay đầu chúng ta đã đối mặt, khúc mắc luôn khó giải.
Kiếm Tôn Giả thở dài:
- Nếu không... Bằng hữu như vậy, ta thực sự muốn thâm giao một phen.
Tuyết Tôn Giả hừ một tiếng:
- Vẫn là mau thu lại hy vọng xa vời này của ngươi đi, Vân công tử sớm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ chúng ta, chúng ta kết giao với hắn, chỉ gây thêm phiền toái cho hắn mà thôi.
- Tâm nguyện duy nhất hiện tại của ta, là có thể tận sức trả nhân tình cho công tử, sau đó lưu lại thiên nhai, hoặc thoái ẩn sơn lâm... Thực sự quá mệt nỏi.
Sương Tôn Giả cũng thở dài.
Ba người không nói thêm gì nữa, cùng nhau im lặng.
...
Vân Dương trở lại phủ của mình, cũng cau mày, nửa ngày không nói.
Chỉ từ trong miêu tả của ba vị Tôn giả, Vân Dương liền có thể tưởng tượng được, hai người một văn một võ này đáng sợ tới mức nào!
Chính như hắn nói, muốn đối phó với hai người này, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ khi hắn phải nắm chắc trăm phần trăm, tuyệt không có bất cứ sơ xuất làm điều kiện tiên quyết, còn phải đồng thời nhắm vào hai người cùng lúc, mới có thể hành động, nếu không coi như nắm được một người trong đó, người còn lại cũng sẽ lập tức biến mất!
Thậm chí Vân Dương có thể cam đoạn, nếu hai người này biến mất, dùng thực lực hiện tại của hắn, có tìm cả đời cũng chưa hẳn có thể tìm ra!
Vân Dương cau mày, minh tư khổ tưởn, chuẩn bị phương án an toàn tuyệt đối để hành động.
Mà điều khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ nhất hiện tại lại là... Bốn người Lăng Tiêu Túy không có ở đây.
Tựa như Lăng Tiêu Túy nói trước đó: Chỉ là chút chuyện trong Thiên Đường thành nho nhỏ này, còn cần bốn người chúng ta làm bảo tiêu cho ngươi?
Hiện tại chúng ta muốn hành động nhắm vào Niên tiên sinh, cao tầng Tứ Quý lâu cứ để chúng ta, những người còn lại đều tầm thường không đáng kể, không đáng để chúng ta động thủ!
Kết quả là tối qua đi, tới giờ còn chưa trở lại, mà hắn muốn đứng ngoài quan sát trận đại chiến trăm năm khó gặp này cũng đều không được cho đi theo.
Giờ này, thực không biết tình huống đã ra sao.
Hắn lại nghĩ... Sau trận chiến này, chỉ sợ khó mà nhờ bốn lão gia này nữa...
Cho nên, để nhắm vào hai nhân vật đáng sợ kia, chỉ có thể dựa vào lực lượng hiện có trong tay hắn!
Nhà dột còn gặp mưa, Bạch Y Tuyết còn không có ở đây, lại còn lại lưu lại nhân thủ bảo hộ Bảo Nhi, tính như vậy, binh tướng trong tay hắn thực sự quá ít, chiến lực như vậy sao có thể đảm bảo nắm được hai người kia.
- Nhân thủ thiếu nghiêm trọng a!
Vân Dương buồn bực thở dài.
...
Trạng thái trước mắt, không phải không thể lạc quan, mà phải nói là bi quan mới đúng.
Vân Dương thở dài, tâm tư nhanh chóng trở lại. Làm sao để có thể dùng lực lượng hữu hạn, đánh giết hai đại cao thủ tuyệt thế?
- Thiếu cái gì a?
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên.
Vân Dương ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Kế Linh Tê toàn thân áo trắng, tựa như tiên tử từ cung trăng đột nhiên đi xuống, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt hắn, đôi mắt phượng như thu thủy nhìn lại.
Trái tim Vân Dương nhất thời phanh phanh nhảy dựng.
Từ sau hôm đó, cũng không biết làm sao, nói chung mỗi lần nhìn thấy Kế Linh Tê, hắn luôn cảm thấy tại sao nha đầu này lại đẹp như vậy. Hơn nữa vẻ đẹp này, lại còn mang theo ma lực như nhiếp nhân tâm phách.
Cửu Tử Trú Nhan cao mà hắn cho nàng sử dụng vẫn còn nguyên hiệu lực, nhưng nhìn qua, chỉ cảm thấy người trước mắt đẹp tới khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp không thể tô vẽ được.
Đó là một cảm giác ưu nhã thanh tao từ tận đáy lòng, quả như tiên cơ ngọc cốt, trên thân thể không ngừng xuất hiện tiên khí lượn lờ, siêu phàm thoát tục...
Cho dù lấy định lực của Vân Dương, vẫn cảm thấy bản thân không thể khống chế nổi, muốn làm một chút chuyện không tốt.
Lúc này lại thấy nha đầu đưa mắt nhìn qua, Vân Dương thầm kêu một tiếng: Muốn mạng ta a...
Động không thể động, lại mê người đến thế...
- Không thiếu gì cả.
Vân Dương nhíu mày theo bản năng, trong thời điểm này, đối mặt với dụ hoặc khó chống đỡ như vậy, không khỏi khiến hắn có chút tâm hoảng ý loạn, vô ý thức nói:
- Nha đầu ngươi sao không chịu nghỉ ngơi đi, lại chạy đến đây làm gì?
Nếu còn không dùng thế đại ca mà hỏi, thực có khả năng khiến hắn bị cô nàng này mê hoặc.
Kế Linh Tê liếc mắt một cái:
- Nhàm chán nên ra tìm ngươi nói chuyện a. Sao, chút đãi ngộ ấy cũng không được sao?
Vân Dương ngữ trọng tâm trường:
- Linh Tê a, ngươi cũng biết hiện giang hồ hỗn loạn, lúc nào cũng có thể xuất hiện bẫy rập mai phục, vô luận tu vi cơ nào cũng có nguy hiểm vẫn lạc. Ngươi còn nhỏ, chưa nhìn thấy giang hồ hiểm ác, ngoan, mau trở về luyện công đi.
Sau khi nghe giọng người lớn của Vân Dương, Kế Linh Tê nở nụ cười âm hiểm, chậm rãi ngồi xuống đối diện, mỉm cười nói:
- Không cần cậy mạnh như thế, có tâm sự thì nói với ta a, biết đâu ta có thể giúp ngươi nghĩ cách, một người kế ngắn, hai người kế dài, ta giúp ngươi tham mưu một chút, dù sao cũng tốt hơn mình ngươi xoay sở.
Động tác ngồi xuống một cách tự nhiên này của Kế Linh Tê, tựa như mang theo một hương vị tiên khí khó hiểu, từ trên người nàng không ngừng hiện lên.
Ánh mắt Vân Dương khẽ động, hầu kết nhấp nhô, khó nhọc nói:
- Ta cảm thấy, tuổi ta hiện tại đã không nhỏ.
Tròng mắt Kế Linh Tê hơi híp lại:
- Cái gì? Lời này của ngươi có ý gì?
Vân Dương ho khan một cái:
- Ta cảm thấy, ta nên tìm thê tử... Hoặc, một nữ nhân...
Vừa nói xong câu này, Vân Dương hận không thể vả miệng mình mười chisnc ái.
Tại sao có thể tự nhiên mà nói câu này a!?
Coi như có nghĩ trong lòng, cũng không nên nói ra mới đúng!
Vân Dương thầm nói trong lòng.
Mấy ngày nay, không biết có chuyện gì xảy ra, tóm lại là lực hấp dẫn của Kế Linh Tê đối với hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó kháng cự! toàn diện công hãm tâm cảnh tâm như chỉ thủy của hắn!
Mỗi lần nhìn thấy, tâm linh đều rung động, mất hồn mất vía, thậm chí là nhớ thương khó mà quên nổi.
Rất muốn... ôm một cái... lại hôn một cái... sau đó...
Nhưng!
Nhưng!
Không được!
Không được a!
Chỉ cần nghĩ đến cái giá để ôm một cái... đánh bay ra ngoài, ngũ tạng quấy đảo, thất khiếu chảy máu, thân thụ trọng thương... Vân Dương vẫn phải cố kiềm chế ham muốn trong lòng.
Thế nhưng cùng với đó, Vân Dương không thể không thừa nhận một sự thật đang xảy ra, hắn động xuân tâm rồi, thực sự động xuân tâm.
Liên tiếp mấy đêm gần đây, ngẫu nhiên còn xuất hiện... mộng... khụ khụ...
Thậm chí có một buổi sáng sớm, hắn ngơ ngác phát hiện, trong chăn xuất hiện một bãi sền sệt lớn tướng...
Căn cứ vào những điểm trên, hắn nhận thức rõ một diều, hắn đã trưởng thành, hẳn nên tìm nữ nhân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.