Ta Là Chí Tôn

Chương 620: Độc Cô Sầu đâu?!




Niên tiên sinh vừa nghĩ tới đây, lại nhìn Cố Trà Lương co quắp dưới nền tuyết, muốn động cũng không thể động, tiện tay vung lên một cái, một đạo kình khí lăng lệ kích lên người Cố Trà Lương, chỉ thấy Cố Trà Lương khẽ rên một tiếng, toàn bộ thân thể bay lên năm sáu trượng, trên cánh tay cũng theo đó mà xuất hiện một lỗ máu, máu tươi chảy ra, tiếp đó lại rớt xuống đấy.
Chín thành chín lực chú ý hiện tại của Niên tiên sinh vẫn dừng trên người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, đã thấy hai người đều giữ vẻ thờ ơ, một bộ biết chắc nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Niên tiên sinh cảm thấy hơi chút mất mặt, hừ một tiếng:
- Chuyện này can hệ trọng đại, không thể không cẩn thận một ai, ta sao có thể biết, các ngươi có phải cố tình diễn đề lừa ta hay không? Nếu không cẩn thận, bị các ngươi âm chết, há chẳng phải là oan uổng?
Lăng Tiêu Túy tức giận hừ một tiếng:
- Vừa rồi ta để ngươi kiểm tra, rõ ràng là ngươi không làm, liên tiếp làm phức tạp mọi chuyện, hiện tại lại âm dương quái khí nói lại bọn ta? Người khác có thể nhịn ngươi, nhưng Lăng Tiêu Túy ta không thèm nhịn ngươi!
Niên tiên sinh hừ một tiếng, quát:
- Các ngươi lui về sau mười trượng cho ta.
Cách thêm mười trượng, lấy tu vi của Niên tiên sinh, dù Lăng Tiêu Túy có giở trò, thì hắn cũng có thể kịp thời phản ứng, ít nhất cũng có thể thủ vững an toàn.
Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ngươi mau tranh thủ kiểm tra, nếu còn cố tình kéo dài, ta sẽ cho rằng ngươi đang cố tình trì hoãn thời gian, lúc đó, hai bên không chết không thôi.
Niên tiên sinh lạnh lùng nói:
- Chỉ cần Lăng Tiêu Túy ngươi không giở thủ đoạn, như vậy ta cũng sẽ không nuốt lời, ta chỉ cần Cố Trà Lương, tính mệnh tiểu quỷ kia với ta không có bất kỳ giá trị gì cả!
Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng, cùng Độc Cô Sầu đồng thời lui ra sau, thực sự lui đúng mười trượng.
Cùng lúc đó, Niên tiên sinh lần nữa vung ra một đạo kình khí, miên miên mật mật bao phủ trên người Cố Trà Lương.
Cứ vậy tra tìm một lần, nhất thời xác nhận kinh mạch toàn thân Cố Trà Lương đã bị khóa lại, ngay cả muốn lật mí mắt, hay nói một câu cũng không thể được.
Tựa như cừu non không sức phản kháng, chỉ có thể mặc người làm thịt.
Niên tiên sinh vẫn không yên lòng, tiến thêm một bước tra xét đan điền Cố Trà Lương, phát hiện cũng không có việc gì, lúc này mới yên lòng lại, thản nhiên nói:
- Ta đã xác nhận Lăng huynh giao dịch có thành ý, giờ ta đi với các ngươi một chuyến, có vay có trả, có mua có bán, như vậy mới coi như thanh toán xong xuôi, hợp tác vui vẻ.
Khẽ gảy ngón tay, một đạo lực lượng càng thêm khổng lồ bao phủ Cố Trà Lương, lần nữa lấy huyền công đặc thù dị thường dày đặc phong bế kinh mạch toàn thân Cố Trà Lương lần nữa, lúc này mới khôi phục năng lực nói chuyện cho Cố Trà Lương, cười nói:
- Cố huynh, không nghĩ tới nhanh vậy mà chúng ta đã được gặp lại đi.
Cố Trà Lương phẫn hận nhìn qua, lập tức lại bi thương khó thành lời, cười thảm một tiếng:
- Việc đã đến nước này, Cố mỗ không có gì để nói. Niên tiên sinh, chỉ hy vọng ngươi... Sau khi đưa lão phu đến nơi đó, có thể bớt thêm chút thời gian đến nói chuyện với lão phu, như vậy là được, ta không có yêu cầu xa vời.
Niên tiên sinh cười tủm tỉm:
- Đó là đương nhiên, Cố huynh, kỳ thực ngươi ta đều biết, ngươi vẫn chưa tới lúc chết. Sau này ta nhất định dành thời gian đến nói chuyện với ngươi, sẽ không để ngươi nghĩ quẩn tự vẫn.
Lời còn chưa dứt, đã tung ra một cước, một đạo kình phong nâng thân thể Cố Trà Lương lên, bay về một nơi mờ tối nào đó.
Dù cho tới bây giờ, Niên tiên sinh vẫn rất cẩn thận, đề phòng bất cứ khả năng ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Từ đầu tới giờ, hắn chưa từng tiếp xúc thân thể Cố Trà Lương, mà trực tiếp đưa Cố Trà Lương đến chỗ cần đến, đảm bảo bản thân có thể vạn toàn, không tồn tại bất cứ sơ suất lỗ thủng, đứng ổn trên thế bất bại!
Cơ hồ cùng lúc đó, một bóng người trong bóng tối lóe lên, một âm thanh hùng hậu nói:
- Tiếp nhận.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu cũng không nhiều lời, đạp không mà lên, khẩu khí lộ vè vội vàng xao động, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa? Người bên kia đã sắp đợi không kịp a.
Niên tiên sinh gật gật đầu, đột nhiên sinh một điểm khả nghi:
- Nếu nóng lòng giải cứu, sao các ngươi không đem tiểu quỷ kia tới đây luôn?
Lăng Tiêu Túy giận tím mặt, khẩu khí càng thêm điềm nhiên:
- Thế nào các ngươi không rõ sao? Chẳng lẽ không biết hiện đã đến ngày thứ ba? Thân thể hắn hiện thế nào chẳng nhẽ các ngươi không biết? Nếu không phải có Phượng Huyền Ca ở bên kéo dài sinh cơ, coi như các ngươi cứu hắn, lại có thể giữ được mấy phần thọ nguyên? Giờ ngươi hỏi như vậy, là muốn khoe khoang bí kỹ độc môn của ngươi không ai có thể giải sao?
Niên tiên sinh nghĩ lại, phát giác bản thân hơi chút quá đáng, lấy tình huống trúng chiêu của tiểu tử kia, so với những người trước còn nặng hơn mấy lần, hiện thọ nguyên chắc chắn không còn nhiều, mạng sống còn nguy hơn ngàn cân treo sợi tóc, dù có đại tu giả như Phượng Huyền Ca ở bên kéo sinh cơ, tình trạng cơ thể cũng không tốt được là bao, phân nửa hiện giờ đã mục nát chẳng khác cương thi.
Muốn đem đến nơi này, xác thực sẽ tạo thành rất nhiều nguy hiểm.
Khó trách Phượng Huyền Ca còn không có lộ diện.
Ừm, hóa ra là như vậy.
Niên tiên sinh cười ha ha một tiếng:
- Cẩn thận mới có thể chạy thuyền vạn năm, làm phiền Lăng huynh sốt ruột chờ chực, thực sự là lỗi của ta, đi đi đi, chúng ta đi luôn đi, Tứ Quý Luân Hồi chưởng dù quỷ quyệt, thế nhưng nếu có thể kịp thời thi cứu trong thời hạn, cũng sẽ chỉ hao mấy ngày thọ nguyên, cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Vừa nói, thân thể vừa bay lên.
Đến không tủng, đứng đối diện Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu chừng ba mươi trượng:
- Chúng ta đi thôi.
Hiển nhiên, cho tới lúc này, Niên tiên sinh vẫn không chút bỏ để phòng, từ đầu tới cuối, luôn chủ động giữ khoảng cách an toàn.
Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng, kiếm quang lóe lên, bước trước dẫn đường, trong nháy mắt đã qua mấy trăm trượng, Độc Cô Sầu theo sát phía sau, cũng lộ vẻ không thể chờ thêm được, nhanh chóng di chuyển.
Niên tiên sinh cười ha ha, giữ khoảng cách nhất định, sau đó đuổi theo:
- Kỳ hạn chí mạng của Tứ Quý Luân Hồi chưởng là bốn ngày, còn thời gian, không cần vội như vậy.
Trong lúc nói chuyện, đã dần tiếp cận Lăng Tiêu Túy, cười nhạt nói:
- Lần này đi Thiên Đường thành, lấy tốc độ của chúng ta, chỉ cần...
Lăng Tiêu Túy vẫn đi đầu, tốc độ di chuyển không chút giảm xuống, thuận miệng nói:
- Mọi người đều là người trong giới tu hành, sao có thể không biết lợi hại trong đó, trúng độc chiêu của ngươi, thọ nguyên tiêu hao còn nhanh hơn ngồi hỏa tiễn, coi như có thể cứu được, thọ nguyên cũng khó mà hồi phục, cứu sớm một khắc, như vậy cũng là hạn chế một phần tổn hại, tránh để đêm dài lắm mộng.
Niên tiên sinh vẫn duy trì cảnh giác cao độ:
- Lời này cũng đúng, tiểu huynh đệ này có thể khiến Lăng huynh lo lắng như vậy, ta thực sự đắc tội không nổi. Từ nay về sao, người Tứ Quý lâu tuyệt sẽ không động tới người này.
Cái gọi là đánh một cây gậy, cho một quả táo, Niên tiên sinh ảm hiểu đạo này rất sâu, sao có thể không hiểu, bữa hôm này nhìn như Tứ Quý lâu chiếm thượng phong, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi đắc tội Lăng Tiêu Túy.
Mà cho dù Vân Dương được cứu, thọ nguyên hao tổn là không thể tránh, dứt khoát cũng chỉ có thể cam đoan một lời, đương nhiên, trong đó cũng ám uẩn uy hiếp, nếu ngày sau Lăng Tiêu Túy lại gây sự với Tứ Quý lâu, kẻ phải gánh hậu quả đầu tiên sẽ là tiểu huynh đệ mà ngươi lo lắng!
Hai người vừa nói chuyện, vừa bay nhanh về trước, chỉ trong nháy mắt, đã bay ra ngoài mấy ngàn trượng, hai người cứ như Tiên Nhân đằng vân giá vũ, một đường sóng vai phi nhanh trên không trung.
Lăng Tiêu Túy không ngừng thúc dục:
- Mau lên, nhanh hơn chút nữa!
Lúc này Lăng Tiêu Túy đã toàn lực triển khai thân pháp, đem tốc độ bản thân đề cao mới cực hạn.
Niên tiên sinh cười ha ha nói:
- Yên tâm yên tâm, Tứ Quý Luân Hồi chưởn tuy có ảnh hưởng, nhưng chỉ cần thi cứu thỏa đáng, sẽ không để lại tai họa ngầm, nhất là còn có Phượng Huyền Ca ở bên giúp đỡ kéo dài tính mạng... Cam đoan tuyệt đối không để tiểu huynh đệ của ngươi chịu nguy hiểm đến tính mạng.
Mặc dù nói như thế, nhưng vẫn cố gắng tăng tốc độ di chuyển.
Dưới gia tốc này, Niên tiên sinh chợt phát hiện dị thường, nhưng lại không nghĩ được là không đúng ở đâu, vô ý quay đầu lại, lại rợn da gà giật mình:
- Độc Cô Sầu đâu?
Độc Cô Sầu vốn một mực đi theo, lúc này lại biến mất lúc nào, mà ngay cả Niên tiên sinh cũng không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.