Ta Là Chí Tôn

Chương 595: Quái tai?!




- Nghe nói a? Cái thế sát thủ, lão đầu áo màu mực?
- Nghe nói, nghe nói chính là Độc Cô Sầu tự mình xuất thủ, nếu không phải là lão nhân gia ông ta, ai có thể có thủ đoạn như vậy?
- A? Thật?
- Nhưng sao ta lại nghe nói là Quân Mạc Ngôn ra tay...
- Không đúng, ta nghe nói là thiên hạ đệ nhất lăng tiêu túy muốn bảo hộ Thiên Đường thành, phá lệ xuất thu a...
- Là ai thì cũng là một lão đầu áo đen...
...
- Nghe nói, Độc Cô Sầu chỉ dùng một chiêu đã chém giết yêu ma, quả là cường giả tuyệt thế, vô thượng uy nghi a!
- Đương nhiên là có nghe nói, rốt cục lại nghe được tin tức của tuyệt thế cao nhân này, ta thực sự rất hưng phấn a.
- Nghe nói không ai xác định được tin tức này, có điều như vậy cũng hợp tình hợp lý, cường giả cấp độ này, đã sớm phản phác quy chân, chỉ là rất nhiều cao thủ đều đã đưa ra một nhận định, bộ quần áo đen kia chính là chứng cứ rõ ràng, từ sau khi ái thê của Độc Cô Sầu qua đời, ông ấy vẫn luôn mặc bộ đồ như thế...
- Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói a.
- Độc Cô Sầu tưởng nhớ vong thê, mỗi ngày đều đứng trước một phần, lưng còng âu yếm nhìn xuống...
- Đúng vậy!
- Nhưng chứng cứ có sức thuyết phục nhất, vẫn là kiếm của hắn, đây chính là một cây kiếm kinh thiên động địa, danh xưng Độc Cô kiếm!
- Không sai!
- Thiên hạ đệ nhất cao thủ, danh bất hữ truyền a!
- Không đúng, lăng tiêu túy mới là thiên hạ đệ nhất, đâu phải là Độc Cô Sầu?
- Ta nói Độc Cô Sầu là thiên hạ đệ nhất thì sao, Độc Cô Sầu a, chỉ vì hồng nhan mà trễ bước vân tiêu, đây mới là thiên hạ đệ nhất trong lòng ta...
...
- Ngươi ngày ấy, chính là ngày mà mây đen quét sạch Thiên Đường thành, nhớ không?
- Nhớ, đương nhiên nhớ, thì sao?
- Vào lúc đó, ngươi có cảm nhận được một cỗ ý cảnh rất cô tịch hay không?
- Nghe ngươi nói vậy ta mới thấy... Hình như đúng là có thật!
- Ha ha ha ha... Cái này đương nhiên, ta nói cho ngươi biết, đó chính là do Độc Cô Sầu xuất thủ, dùng tâm tình thương tâm đứt ruột mà rút Độc Cô kiếm!
- A? Thương tâm đứt ruột Độc Cô kiếm? Kiếm như kỳ danh, chiêu như kỳ danh, danh xứng với thực, thì ra là thế, khó trách khó trách...
- Nhưng ta nghe nói là vân công tử...
- Thôi đi, thế mà ngươi cũng tin được... Mặc dù vân công tử có chút tu vi, nhưng... Hắc hắc hắc...
- Cũng đúng... Về mặt chơi gái phá sản thì đúng là vân công tử đệ nhất, thế nhưng nói đến đối chiến yêu mà... Hắc hắc hắc...
- Đúng vậy, hắc hắc...
...
Tin tức như thế, không biết vì đâu mà lan khắp Thiên Đường thành, cơ hồ tất cả mọi người đều cùng thảo luận.
Người bình thường, người giang hồ, sát thủ, môn phái, quan phương...
Độc Cô Sầu tái hiện!
Độc Cô Sầu đến rồi!
Độc Cô Sầu đến vì tuyệt sát lệnh!
Độc Cô Sầu đến Thiên Đường thành!
Độc Cô Sầu chém giết yêu ma!
Tựa như hết thảy đều là sự thực.
Ngay ngoài thành, một lão đầu áo xám tập tễnh bước vào Thiên Đường thành.
Lão lưng còng, mái tóc hoa râm, trên người trên mặt dính đầy gió sương tịch mịch, nhìn thế nào cũng thấy đây là một lão nhân gần đất xa trời.
Nếu như phải nói chắc, so lão nhân này với những lão nhân khác, chính là trên lưng hắn đeo một cái túi thật dài, người sáng suốt có thể thấy được, đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm?!
Cửa thành, quan binh quan sát lão đầu áo xám, trong mắt ánh lên vẻ sùng bái kính sợ.
Tựa như thấy được thần tiên.
- Lão nhân gia... Mau mau mời vào thành.
- Chứng minh? Cần gì chứng minh, ngài tới chính là đại sự a!
- Xin mời xin mời...
Con mắt đục ngầu của lão đầu áo xám cũng bởi chuyện ngoài dự kiến này mà trợn tròn.
Có chuyện gì vậy?
Rõ ràng bao năm nay lão không xuất hiện trên giang hồ, sao lại còn có nhiều người nhận ra lão như vậy?
Có chút mộng du a!
- Xin hỏi ngài là Độc Cô lão tiền bối a?
Sĩ quan gác thành cung kính hỏi.
- Hả?
Lão đầu áo xám nghe vậy càng thêm kinh ngạc, thực sự nhận ra lão?
Không phải nhận lầm người?
- Không có gì không có gì... Ha ha ha... Độc Cô lão tiền bối, xin mời...
Sĩ quan gác thành khẽ vuốt một hôi trán, trái tim phanh phanh đập mạnh, trong chốc lát liền thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thừa nhận, thừa nhận!
Thực sự là...
Lão thiên a, vậy mà ta được tận mắt thấy thần thoại!
Lão đầu áo xám mơ mơ vào thành, vừa vào đã thấy vô số người ven đường dùng ánh mắt kính sợ nhìn sang, càng thêm kinh nghi bất định...
Trong đó còn có một số người giang hồ, vừa mới nhìn thấy lão, sắc mặt đã biến thành trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu...
Mãi cho đến khi vào trong thành, tìm khách sạn nghỉ ngơi, kết quả trực tiếp được dẫn đến phòng tốt nhất, hơn nữa chưởn quỹ còn tuyên bố không cần tiền, muốn ở bao lâu cũng được. Còn người ở trước của gian phòng đó, cũng không nói hai lời, tay chân lanh lẹ rời đi, lại còn cung kính như với lão tổ tông mà mời lão vào...
Lão đầu áo xám càng lúc càng kinh ngạc, cái này, có vẻ như quá không bình thường a!
Hiếu kỳ lặng lẽ vận khởi thần thông, lắng nghe người xung quanh nói chuyện, lập tức hiểu ra toàn bộ câu chuyện trong đó.
Độc Cô Sầu xuất thủ ở đây?
Một chiêu chém giết yêu ma họa thế?
Cứu rỗi sinh linh toàn thahf!
Cái này...
Lão đầu áo xám càng thêm khó hiểu.
- Ta... Ta cũng không xuất thủ qua a...
Mặc dù lão không ở giang hồ, thế nhưng giang hồ vẫn lưu truyền thuyết của lão, đây là chuyện bình thường, thế nhưng...
Rõ ràng lão không xuất thủ, giang hồ lại tự áp đặt thanh danh cho lão, cái này thực sự có chút hơi quá a?!
...
Vị lão đầy áo xám mới vào thành này, không thể nghi ngờ chính là Độc Cô Sầu bản gốc.
Hắn đến đây, đương nhiên cũng bởi vì tuyệt sát lệnh đã lâu không hiện lại đột nhiên hoành không xuất thế, sát khí trong lòng khiến Độc Cô Sầu cảm thấy thân tâm mình lần nữa rung chuyển.
Cũng chính vào lúc ấy, lão đột nhiên nhận thức một chuyện, bản thân lão được thế nhân tôn xưng vô địch, thế nhưng nói đến tên tuổi, truyền kỳ... Có vẻ như so với tôn trường không năm đó, lão còn cần đi một đoạn rất xa!
Chí ít, lão không thể làm được chuyện, đã mất nhiều năm như vậy, vậy mà chỉ bằng một tia sát khí di thế cất giấu trong tuyệt sát lệnh, liền truyền khắp thiên huyền đại lục, khiến cho toàn bộ sát thủ trên đại lục chấn động, chen chúc mà tới!
Chính bởi vì vậy, tâm tư đã yên lặng từ lâu của lão lại lần nữa gợn động, xuống núi.
- Ta vốn cho rằng đã đạt tới đỉnh điểm, trước mắt đã không còn đường đi, cho nên ta ở đây, cùng ngươi, cùng chờ đợi điểm cuối của mình, chờ ngày đó đến, ta sẽ đem mình chôn dưới gốc cây, cùng ngươi chân chính vĩnh viễn cùng một chỗ.
- Nhưng bây giờ ta mới biết được, trên thế giới này vẫn còn một loại cảnh giới. Hóa ta, trước mặt ta vẫn còn đường.
- Cho nên ta muốn đi xem một chút, ta chưa biết con đường phía trước sẽ có phong cảnh thế nào.
- Yên tâm, vô luận có bước được hay không, ba năm sau, ta đều sẽ trở về cùng ngươi.
Độc Cô Sầu đứng trước mộ phần, lưu lại mấy câu nói, đem bảo kiếm đã phủ bụi năm trăm năm đeo lại trên lưng, rời khỏi sơn cốc thần bí.
Đoạn đường này đi tới, mãi cho đến trước Thiên Đường thành, tâm cảnh lão vấn như giếng cổ không sóng, không chút rung động.
Bởi vì trên đời này, vốn cũng không có chuyện gì có thể khiến Độc Cô Sầu lão động rung nhiễu tâm, tâm hồ sinh sóng.
Nhưng mà, ngay khi lão mới bước vào địa giới Thiên Đường thành, lão đã bắt đầu phải kinh ngạc...
Nhìn thấy nghe thấy mọi thứ, có vẻ như so với nhận biết của lão lại hoàn toàn khác biệt!
Thế giới này... Hoàn toàn khác nhau...
Quái tai!
Kỳ chi quái tai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.