Ta Là Chí Tôn

Chương 579: Tuyên cổ hãn hữu~~




Vân Dương chật vật đứng lên:
- A... Không... Ngươi nói vậy... Là muốn làm gì?
Kế Linh Tê lạnh như băng, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Nếu không có gì, mời ngươi trở về nghỉ ngơi, bây giờ sắc trời cũng đã trễ, ngươi còn ở phòng của ta, cô nam quả nữ, có chỗ không tiện!
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ta cùng muội muội mình ở trong phòng thì có gì mà không...
Kế Linh Tê muốn phát điên:
- Ta nói là ta muốn nghỉ ngơi, đến cùng ngươi có ra ngoài hay không?!
Nàng cắn răng, sắc mặt tái xanh, tròng mắt như muốn phun lửa.
Vân Dương lập tức ngẩn cả người, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết từ khi bước vào phòng, càng lúc càng cảm thấy bản thân như hòa thượng ngốc sờ không thấy não, hắn cũng không làm gì đắc tội với Kế Linh Tê a... Lời nói của hắn, cũng không có gì đặc biệt a... Từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn thuận theo Kế Linh Tê mà...
Rốt cục, có chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên trở mặt? Ngươi muốn nghỉ ngơi thì cứ nói ra là được, cần gì phải tức giận như vậy?
Vân Dương ngơ ngác, hai mắt tràn đầy khó hiểu, mãi cho đến lúc bước ra ngoài, vẫn cố gắng quay đầu lại nói:
- Linh Tê, nghỉ ngơi cho tốt a, có chuyện gì nhất định phải nói với... Ca... Vân Dương ta đấy...
Người nào đó hiểu nhiên không biết phải xưng hô thế nào cho phải, trực tiếp dùng thẳng tên của mình!
Thực sự, quá quá mức mà!
Ầm!
Sau một tiếng ầm vang, trong ánh mắt của Vân Dương, cửa phòng đóng lại đầy bạo lực, suýt chút nữa đập thẳng cánh cửa vào mũi người nào đó.
Kế Linh Tê đứng sau cánh cửa, thân thể mềm mại chẫm rãi trượt xuống, ngồi xuống đất, hai tai che mặt, trầm thấp thở dài.
Một tay nện lên sàn nhà, lại lẩm bẩm:
- Trên đời sao lại có người như thế a... Thực sự là...
- Không phải nói nam nhân đều là quỷ đói háo sắc sao... Sao trên đời lại còn có thứ hàng như vậy... Thực sự quá hiếm thấy...
- Nói hắn là đầu gỗ, thực sự đúng là vũ nhục đầu gỗ...
Nhớ tới mấy xưng hô mà Vân Dương muốn nàng gọi, ca ca, đệ đệ, cuối cùng ngay cả đầu gỗ với tên ngốc cũng đều đồng ý, Kế Linh Tê cũng không nhịn nổi mà cười khúc khích, thì thào oán hận:
- Thực sự đúng là tên đầu gỗ, đồ ngốc, ai...
Lại nghĩ tới tình cảnh của mình, không khỏi lại thấy tinh thần chán nản, hối tiếc buồn bã.
Lúc có Lan tỷ, nghe Lan tỷ nói tâm sự của nàng cho Vân Dương, Kế Linh Tê còn càm thấy thẹn thùng, còn thường xuyên ngăn cản.
Nhưng bây giờ mới biết được... Đối mặt với tên ngốc này, nếu bên người không có một người làm mối như vậy, quả thực đúng là không được!
Gọi ngươi là gì? Ngươi nói gọi ngươi là gì?
Vừa rồi ta nói rõ như vậy, ta không muốn gọi ngươi là ca ca, cũng không muốn gọi ngươi là đệ đệ, là một nam nhân, ngươi thế nào cũng nên hiểu được chứ?
Chẳng lẽ còn để một cô nương như ta trực tiếp đối diện nói với ngươi: “Ta muốn làm lão bà của ngươi, gọi ngươi là... Cái kia!”
Phải nói như vậy sao?
Nhưng mà người ta đầu óc đã vón cục như thế, ngươi nói ngươi còn có thể làm gì?
Nếu như không phải Kế Linh Tê có thể hiểu được, Vân Dương tuyệt đối không phải đang làm bộ làm tịch mà thực sự chính là đầu óc chậm chạp, chỉ sợ đã nghĩ rằng Vân Dương hoàn toàn không có ý gì với nàng, nếu không nào đến nỗi này!
Chỉ có tên ngu ngốc như thế, người như vậy phải thế nào mới có thể câu thông?!
- Hiếm thấy!
Kế Linh Tê che mặt, lòng đầy câm lặng, không làm gì được.
...
- Hiếm thấy a!
Vân Dương vừa mới quay người, đã thấy lão cha tiện nghi của mình, Vân Hầu, a không, bây giờ phải là Tiêu Dao Vương Vương gia!
Vân Tiêu Dao chắp hai tay sau lưng, dùng một ánh mắt đầy kỳ dị chăm chú nhìn Vân Dương, trên dưới dò xét, tựa như đang nhìn một món trân bảo sắp tuyệt chủng.
Vân Dương cúi đầu nhìn lại bản thân, có vẻ như quần áo cũng không có lỗ thủng nào a, kinh ngạc hỏi:
- Thế nào? Ngài nhìn vậy là có ý gì?!
Vân Tiêu Dao lắc đầu, thở dài:
- Có ý gì? Ta đang ngắm trân bảo hiếm thấy a! Ta cố ý tới đây xem, trên đời này, từ khi khai thiên tích địa đến nay, cái thứ tuyệt vô cận hữu, hiếm thấy như thế đến cùng có được cân cốt thanh kỳ thế nào, quả thực là thiên phú dị bẩm!
Vân Dương cười hắc hắc, sờ sờ mặt của mình, mấy phần đắc chí nói:
- Người một nhà biết là được rồi, ngài lại cứ nói toạc ra ngoài miệng như thế, mặc dù là sự thật, nghe cũng rất thoải mái, nhưng dù sao cũng có chút hiềm nghi mèo khen mèo dài đuôi, không phải là ngài lại có việc gì muốn nhờ ta chứ!?
Cổ họng Vân Tiêu Dao vang lên mấy tiếng hự hự cổ quái, suýt nữa hộc nước, cố gắng nhịn cười, gật đầu mạnh mẽ:
- Đúng là người nhà biết chuyện nhà mình, ngươi thực sự đúng là hiếm có khó tìm, tuyệt đối là tuyên cổ hãn hữu!
Vân Dương cười ha ha:
- Ngài nói vậy cũng thực có chút hơi quá, mặc dù xưa nay ta cũng chưa từng coi nhẹ bản thân, tiến độ tu vi cũng không tính là chậm, nhưng nếu nói là tuyên cổ hãn hữu... Như vậy cũng thực có chút hơi quá? Từ xưa đến nay có nhiều cao thủ như vậy, biết bao nhiêu thần thoại truyền kỳ...
Lời còn chưa dứt, Vân Tiêu Dao đã trực tiếp rời đi, nháy cái đã không còn thấy bóng dáng.
Trong hoa viên phương xa, đã truyền đến tiếng cười không thể kiềm chế của Vân Tiêu Dao, tựa như ở bên đó có cái gì rất đáng cười vậy:
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nấc...
Vân Dương lắc đầu:
- Cái người này a, nói chuyện không đầu không đuôi, có khen người ta mà cũng không khen hết...
Vừa nói thầm, vừa bước về phòng, vừa đi lại vừa thầm suy tính:
- Nếu Tứ Quý lâu thực sự xuất thủ, như vậy sẽ xuất ra bao nhiêu thực lực? Sẽ khiến tình huống hiện tại biến hóa thế nào? Hơn nữa, nếu như Tứ Quý lâu không xuất thủ thì sao? Điểm này cũng không thể nói chắc chắn được a.
- Còn nữa... Nếu tên Âu Dương Tiêu Sắt kia không đến, vậy ta phải làm gì? Kế hoạch kia ta đã chuẩn bị từ lâu... Đến cùng lúc nào mới có thể thực hiện? Mặc dù nếu hiện tại mà triển khai... Sẽ có tác dụng quấy vũng nước này càng thêm đục ngầu, nhưng đối với mình mà nói, chưa hẳn đã có lợi?!
- Hay là tạm thời quan sát một chút, xem tình hình tiến triển thế nào, nếu xung đột giữa hai bên tiếp tục thăng cấp, như vậy cũng khó mà đục nước béo cò. Hay là đem trọng tâm dời sang số môn phái phản bội lời thề của tổ tông, tham dự tranh bá hai nước... Nghĩ cách thu thập số này cũng là một việc quan trọng... Cũng không thể nói mà lại không có hành động a.
- Nghĩ đến như vậy, chuyện trước mắt cần xử lý đúng thực không ít, chuyện nào chuyện này cũng đều cần chú tâm chú sức a!
Vân Dương ngửa mặt thở dài, cảm thấy bản thân có mọc ba đầu sáu tay cũng không làm hết việc!
- Về phía Thủy Vô Âm vẫn cần tiếp tục đốc thúc tiến độ... Đúng rồi, bốn tên Xuân Hạ Thu Đông kia làm cái gì không biết? Sao mấy hôm nay không thấy động tĩnh của bọn hắn?
- Bốn con hàng này đều là loại yêu tinh gây họa, không nên chọc ra phiền toái nào nha.
Vân Dương vừa nghĩ đến đây, trực tiếp xoay người bước về Đông viện.
Vân Dương vừa mới rời đi, trong bóng tối đã xuất hiện Bạch Y Tuyết cùng Phương Mặc Phi cùng đang che miệng.
Cười đến co quắp toàn thân.
- Vân Vương nói không sai, công tử nhà chúng ta thực sự đúng là tuyên cổ hãn hữu, có thể xưng là tiền vô cổ nhân, hậu lai vô giả, khinh thường cổ kim, nhân gian siêu quần xuất chúng! Bạch mỗ ta đời này chưa từng phục qua người nào, thế nhưng đối với công tử, mặt nào ta cũng phải quỳ rạp xuống đất!
Bạch Y Tuyết thổn thức nói, vừa nói vừa hung hăng ôm bụng.
Không có cách nào khác a, vừa rồi che miệng không dám cười ra tiếng, thực sự kìm nén đến đau bụng, nếu không xử lý, không chừng còn có thể xuất hiện nội thương.
Phương Mặc Phi cùng ôm bụng:
- Không phục không được, tuyệt đối là tuyên cổ đệ nhất nhân, độc bộ đương thời!
Bạch Y Tuyết thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Nếu có cô nương nào đối với ta như vậy... Chỉ sợ lúc này ta cũng đã được ôm con... Thế mà công tử nhà ta còn ca ca đệ đệ, cuối cùng để người ta gọi là đầu gỗ tên ngốc cũng ưng, cái này, con mẹ nó không phục thì đúng là có lỗi với lương tâm!
- Phốc!
Phương Mặc Phi ngửa mặt lên trời cười bắn mưa xuân, lần nữa lại cười ha ha, tiếp tục thật lâu không ngớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.