Ta Là Chí Tôn

Chương 566: Sinh tử chiến?!




Băng tôn giả đứng lên, trong nháy mắt khôi phục lại khí thế lúc trước, ánh mắt như lôi điện nhìn chằm chằm Hồng Trảm, lạnh lùng nói:
- Hồng Trảm, còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nếu để gia gia tự mình động thủ, chẳng những bản thân ngươi phải chết không toàn thây, trên dưới Huyết Đường đao cũng sẽ bị tiêu diệt.
Hồng Trảm đã tức phát điên.
- Ngươi là ai?
Hồng Trảm nổi giận bừng bừng, sát ý chưa từng có.
Hồng Trảm tản ra sát ý không chút giả bộ. Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Dám chỉ mặt gọi tên Hồng Trảm ta không chút kiêng kỵ. Cho dù ngươi là Lăng Tiêu Túy, Niên tiên sinh của Tứ Quý Lâu, ngươi cũng không được phép. Nhưng tóm lại, ngươi khẳng định không phải bọn họ.
- Ta là gia gia của ngươi.
Băng tôn giả hét lớn một tiếng, vung tay lên, hai đạo băng nhận như thác nước chụp xuống, dùng chi thế núi tuyết sụp đổ mà phóng ra.
Nhưng mục tiêu công kích của Băng tôn giả không phải là Hồng Trảm mà là một người khác cách Hồng Trảm mấy trượng.
Đối phương cũng là người đã trải qua sinh tử chiến, mặc dù bị tập kích nhưng vẫn có thể kịp thời ứng biến. Sau khi hét lớn một tiếng, người này không lùi mà tiến tới, đi ngược dòng nước xông lên, huyết đao trong tay xen lẫn tiếng gió bén nhọn, toàn lực phản công.
Chỉ tiếc đối thủ phản công của y là Băng tôn giả, một trong Ngũ đại Tôn giả của Tứ Quý Lâu. Y có ứng biến nhanh chóng, toàn lực ứng phó, cũng không phải là đối thủ của Băng tôn giả.
Oành.
Băng nhận đầu tiên đánh vỡ phản công của Huyết đao, không còn cản trở, lập tức nện xuống dưới.
Dưới cái nhìn chú mục của mọi người, cơ thể người kia trong khoảnh khắc bị phá thành mảnh nhỏ, xương cốt toàn thân bị chặt thành từng khối tán loạn trên mặt đất.
Biến thành một đống thịt nát.
Có lăng trì lóc thịt, cùng lắm cũng chỉ như vầy.
Hiện trường đột nhiên chìm vào một không khí quỷ dị, lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hồng Trảm tay cầm chuôi đao, ánh mắt như lưỡi đao đính trên mặt Băng tôn giả, thản nhiên nói:
- Các hạ là Băng tôn giả của Tứ Quý Lâu?
Băng Nhận Phong Bạo chính là chiêu bài của Băng tôn giả.
Chiêu bài của cao thủ đã xuất hiện, là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ đương thời, nếu Hồng Trảm còn không nhận ra Băng tôn giả là ai, ông ta không cần lăn lộn trên giang hồ nữa.
Băng tôn giả phóng người lên, quanh thân vẫn dính đầy băng sương, cười quái dị nhìn Hồng Trảm:
- Hồng Trảm, ta nghe nói ngươi là cao thủ ít có trên giang hồ, xếp hạng thứ sáu trong bảng xếp hạng sát thủ. Hôm nay may mắn gặp dịp, cũng muốn lĩnh giáo một chút, để ta xem xem người trên bảng xếp hạng sát thủ có mạnh hơn Tôn giả của Tứ Quý Lâu hay không.
Ngân đao của Hồng Trảm vung lên, ngân quang sáng ngời đột nhiên xuất hiện, giống như ngân hà trên bầu trời rơi xuống, coong một tiếng, một đao chém nát băng nhận của Băng tôn giả, quát:
- Đây là ý của Niên tiên sinh sao?
Ông ta nắm chuẩn xác một đao kia, không những bức lui được Băng tôn giả mà còn thể hiện thực lực hoàn mỹ của mình, nhưng không làm Băng tôn giả bị thương, hiển nhiên chỉ muốn Băng tôn giả biết khó mà lui.
Uy danh của Tứ Quý Lâu thật sự quá mức chấn nhiếp lòng người, trong khoảng thời gian này đã có vết xe đổ của Sâm La Đình, cho dù với thực lực như Hồng Trảm, cũng không tùy tiện kết một đại thù không thể địch nổi như vậy.
Băng tôn giả cười hắc hắc, đột nhiên mắng to:
- Hồng Trảm, ngươi sợ rồi sao? Ngươi mà cũng biết sợ? Cái gọi là nổi danh giang hồ chính là nói quá sự thật. Cái gọi là thâm bất khả trắc bất quá chỉ là chuyện tiếu lâm trong thiên hạ mà thôi.
Hồng Trảm hít một hơi thật sâu. Cho dù ông ta là tượng đất, cũng phải có ba phần hỏa khí, huống chi ông ta là nhân vật hắc đạo giậm chân một cái, thiên hạ cũng rung động.
Nếu mà còn nuốt được cục tức này, làm thế nào phục chúng chứ? Hồng Trảm điềm nhiên nói:
- Băng tôn giả, ngươi giết ta, ngươi cũng biết nợ máu phải trả bằng máu, báo ứng xác đáng.
Băng tôn giả giơ thẳng băng nhận lên trời, cười ha hả:
- Ngươi dám giết ta không? Cho dù ta giết hết người bên cạnh ngươi thì như thế nào? Ngươi dám phản kích sao? Nếu ngươi giết ta, toàn bộ Huyết Đao đường sẽ chôn cùng với ta.
- Huống chi, chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ bé của ngươi, còn chưa đủ tư cách khoe mẽ trước mặt ta.
Băng tôn giả bay lên, cả người như đằng vân giá vũ, chỉ công không thủ, đột ngột quấn năm người của Huyết Đao đường bao gồm luôn Hồng Trảm vào phạm vi công kích, chiêu thức tàn nhẫn, chiêu nào cũng muốn giết chết người ta.
Keng keng keng.
Hồng Trảm đứng mũi chịu sào xuất ra ba đao liên tục, chính diện ngăn cản ba lần công kích của Băng tôn giả. Trong chớp mắt giao thủ, cao thấp đã sớm đoán ra được. Hồng Trảm đã liên tiếp hạ thủ lưu tình, nếu Băng tôn giả hiểu chuyện, cũng nên biết tiến thoái, thức thời mà dừng tay lại, để cục diện không đến mức không chết không thôi.
Nên biết rằng, tu giả tu vi càng cao thâm thì lại càng tiếc mệnh. Cho dù có thành công giết chết Băng tôn giả, Tứ Quý Lâu cũng sẽ vì cái chết của Băng tôn giả mà truy cứu Huyết Đao đường. Vì thế, Hồng Trảm vẫn cố gắng kềm chế nộ khí, không thực hiện phản công.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Trảm lại nghe thấy tiếng kêu bi phẫn của thuộc hạ bên cạnh:
- Đường chủ, chẳng lẽ ngài còn muốn nhẫn nhịn nữa sao?
Hồng Trảm đột nhiên run lên, ánh mắt đảo qua, thấy tròng mắt của bốn thuộc hạ mình đã đỏ lên.
Hồng Trảm làm sao mà không biết biểu hiện mềm yếu của mình hôm nay đã khiến cho các huynh đệ bất mãn. Nếu không có động tác nào, chỉ sợ tâm của các huynh đệ sẽ lạnh lại.
Một khi việc này truyền đi, lực ngưng tụ của Huyết Đao đường sẽ giảm bớt, không còn được như trước kia.
Hồng Trảm đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu ông ta đứng trên lập trường của thuộc hạ, cảm thấy có suy nghĩ nhiều nữa thì cũng là đạo lý này.
Đối với mặt Vân Dương, giết người của ngươi, ngươi không làm gì cũng thôi đi. Dù sao thân phận của Vân Dương quá đặc biệt, là Thế tử của Vương gia, tai họa ngầm thật sự quá nhiều. Cộng thêm đối phương chiếm lý, về công về tư đều không thể xuất thủ.
Nhưng nếu là Băng tôn giả, giết người của ngươi ngay trước mắt ngươi, thậm chí trong tình huống ngươi đã hạ thủ lưu tình vẫn muốn hùng hổ dọa người, tiếp tục bức giết, chẳng lẽ ngươi còn đứng im sao?
Nếu còn đứng im, bọn họ còn là Huyết Đao đường sao? Nên đổi tên đi là vừa.
Vừa nghĩ đến đây, sát khí khó tả nhất thời dâng lên trong người Hồng Trảm.
Đời này của ông ta, thật sự chưa từng biệt khuất như vậy, chưa từng bị động như vậy.
Bình tĩnh xem xét, Tứ Quý Lâu đích thật không thể trêu vào. Đã có vết xe đổ của Sâm La Đình trước mắt, nhưng thì thế nào? Chuyện đã đến nước này, cho dù không thể trêu vào, cũng nhất định phải trêu vào.
Nhất là Băng tôn giả đã ra tay hung ác đầu tiên, khẳng định phải bị giết chết.
Cho dù sau đó Huyết Đao đường có bị Tứ Quý Lâu truy cứu, Băng tôn giả đã chú định không thể sống được nữa.
- Giết.
Hồng Trảm quát to một tiếng.
Hồng Trảm đã động sát tâm với Băng tôn giả nhưng khóe mắt vẫn liếc sang nhìn Vân Dương, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Vân Dương nói lời sẽ giữ lấy lời, sẽ không nhân cơ hội này mà tấn công, càng thêm mong rằng hai người này tuyệt đối không cùng một bọn.
Hồng Trảm cũng biết tu vi của mình cao hơn Băng tôn giả. Trong trận giao thủ vừa rồi, ông ta đã phát hiện được trạng thái khác thường của Băng tôn giả, không còn trạng thái đỉnh phong như trong truyền thuyết, nhưng vẫn mang đến một sự uy hiếp lớn lao. Nhưng một khi có được cường giả Thiên cảnh như Vân Dương tương trợ, thắng bại cũng khó mà đoán được.
Nhưng một lát sau, ông ta lập tức yên lòng.
Vân Dương không hề động đậy.
Không giậu đổ bìm leo, đây chính là thiện ý.
Hồng Trảm nhất thời thả lỏng được tinh thần, xuất ra một đao như linh dương móc sừng, tự nhiên không vết tích.
Phụt.
Huyết quang bắn ra.
Một đao này trực tiếp chặt đứt cánh tay trái của Băng tôn giả.
Dễ dàng như vậy, bản thân là người xuất đao, Hồng Trảm cũng phải giật mình kêu lên.
Người trong nhà thì biết chuyện của nhà mình. Uy thế của một đao kia mặc dù rất lớn, nhưng lực sát thương lại có hạn, ba phần thật bảy phần hư, càng nhiều hơn là che giấu vô số hậu chiêu đằng sau. Bất luận Băng tôn giả né tránh hay là liều mạng, đều có biện pháp để tránh khỏi cục diện này.
Hồng Trảm đánh giá Băng tôn giả rất cao. Mặc dù chỉ là giao thủ ngắn ngủi, tương đối có hiểu biết về thực lực của Băng tôn giả, nhưng vẫn chưa dám xuất hết toàn lực. Một chiêu vừa nãy chỉ là thăm dò giới hạn thấp nhất của Băng tôn giả mà thôi, tuyệt đối không nghĩ đến Băng tôn giả sinh long hoạt hổ như vậy lại không tránh được.
Một đao chém đứt cánh tay ông ta.
Băng tôn giả rú lên một tiếng, trên dưới toàn thân đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù mông lung, rống to lên:
- Vân công tử, nể tình giao hảo trong quá khứ, ta nhờ ngươi một việc, hãy nói cho các huynh đệ ta biết, báo thù cho ta.
Nói xong, cả người bành trướng lên.
Đầu tiên, một đạo huyết quang từ trên người ông phóng ra, bay thẳng đến vị trí của Vân Dương, còn cơ thể ông ta lại bắn về phía đám người Hồng Trảm.
Sau đó…
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Tự bạo.
Băng tôn giả đã đem toàn bộ năng lượng linh hồn và sinh mệnh của mình dẫn đến cực hạn, sau đó nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.