Ta Là Chí Tôn

Chương 554: Sâm La Tới Chơi!




Với thực lực tu vi của Vân Dương bây giờ, cộng thêm có đám Bạch Y Tuyết chi viện, dựa vào hiểu biết của Vân Dương về thực lực của Sâm La Đình, cộng thêm suy đoán trình độ chiến lực của hai tổ chức sát thủ lớn nổi tiếng khác, mặc dù khó giải quyết, nhưng vẫn không được Vân Dương quá quan tâm. Cho dù thật sự phải cứng rắn chiến đấu, chưa chắc phe mình sẽ rơi xuống hạ phong, nhất là hắn và Sâm La Đình giao hảo không cạn, rất có cơ hội đem ra tranh thủ.
Nhưng bây giờ, thế lực Tứ Quý Lâu cũng tham gia, ba tổ chức sát thủ lớn trở nên không quá quan trọng nữa.
- Sau này phải chú ý mật thiết động tĩnh của mấy Hoàng tử, ngoài ra quan trọng là phải nhìn chằm chằm phủ đệ và biệt viện của mấy vị lão đại kia, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng không được bỏ qua...
Vân Dương ra lệnh.
- Vâng!
Trong lòng Thủy Vô Âm hiểu rất rõ những điều này.
Nhiều sát thủ đỉnh cấp đến như ong vỡ tổ, mức độ uy hiếp vượt xa trước kia, những người kia đều đang ẩn mình trong bóng tối chờ cơ hội, bình thường sẽ không tiến vào trong những thành thị lớn thế này, bởi vì đối với sát thủ mà nói, vào thành thị cỡ này, tỷ lệ bại lộ sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn bây giờ lại xuất hiện tập thể... Bản thân chuyện này đã nói rõ vấn đề!
Nếu không có người ra mặt thuê họ mới lạ đó!
Vậy, ai đã thuê bọn họ?
Mục tiêu của bọn họ là ai?
Đáp án này cũng như con chí trên đầu thằng trọc, cực kỳ rõ ràng!
Đến tối, Vân Dương không ngừng nhận được tin tức Thủy Vô Âm truyền đến.
Cao thủ môn phái nào đó đột nhiên đến đây.
Dạ hành nhân đột nhiên tăng nhiều.
Có người cưỡi phi hành huyền thú đáp xuống ngoài thành, sau đó biến mất...
Có một kẻ độc nhãn tiến vào, có vẻ là ai đó...
Có người mang binh khí hình thù kỳ lạ, hẳn là ai đó...
Tin tức liên tục không ngừng khiến Vân Dương cảm giác phong vân hội tụ, đầu càng lúc càng lớn.
Đến nửa đêm...
Vân Dương còn ở thư phòng lẳng lặng chờ tin tức...
Một mảng sương mù dày đặc đột nhiên bao phủ cả tòa Vân phủ.
Ngoài cửa sổ, một tiếng gió gào rít, một giọng nói vang lên:
- Vân công tử, từ lúc chia tay không có chuyện gì chứ...
Vân Dương cười nhạt, đứng dậy mở cửa sổ ra.
Bên ngoài khói đen lượn lờ, một bóng người lộn vào trong rồi hiển lộ ra. Người đến đầu đội cao quan, gật đầu ra hiệu với Vân Dương:
- Vân công tử còn nhớ cố nhân chứ?
Nhất điện Tần Quảng Vương!
Quả nhiên cố nhân đã lâu!
Vân Dương thấy người tới thì trong lòng thở phào một hơi, nói:
- Tần Quảng Vương các hạ, lúc này nhìn thấy ngươi không việc gì đến đây ta cuối cùng cũng coi như cảm khái vì đã đặt được tâm sự trong lòng xuống.
Trên mặt Tần Quảng Vương lập tức lộ vẻ cay đắng nhớ lại chuyện cũ, bay vào phòng Vân Dương, bưng ấm trà trên bàn uống ừng ực một ấm nước, lắc đầu:
- Một lời khó nói hết!
Vân Dương bình tĩnh châm trà, nói:
- Thế sự vô thường, có lợi có hại, vương thượng giờ tu vi đột nhiên tăng mạnh, tinh tiến quá nhiều, Vân mỗ sau khi kinh ngạc thì rất lấy làm mừng cho ngươi.
Tần Quảng Vương trợn trắng mắt, nói:
- Còn không phải ngươi gây ra phiền phức lớn, khiến Tứ Quý Lâu bắt chúng ta cùng chết, không cách nào khác đành mạo hiểm nâng tu vi... Quá trình đó còn ghê hơn cả cửu tử nhất sinh. Vân công tử, kể ra thì tất cả những chuyện này đều do ngươi ban tặng đấy.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, châm trà:
- Đừng vội đừng vội, thời gian hôm nay của ta dành hết cho ngươi, không ngại đốt đuốc dạ đàm, nói rõ đầu đuôi câu chuyện chứ.
Tần Quảng Vương hừ một tiếng.
Nghe những gì Tần Quảng Vương kể, cuối cùng Vân Dương đã hiểu vì sao trong thời gian này Tứ Quý Lâu chưa từng có động tĩnh gì.
- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Lần đó... Lần đó đúng là bị ngươi hại chết...
Tần Quảng Vương Nhất Điện thở dài, cầm chén trà trong tay một hơi cạn sạch, vẫn mặt mày buồn bực nói.
- Ngươi không có mặt ở đó đích thân trải nghiệm làm sao có thể biết kẻ đến đột kích của Tứ Quý Lâu hôm đó giống y như điên vậy. Tứ đại tôn giả dẫn đội, mang theo cao thủ bí mật của Tứ Quý Lâu càn quét từng cứ điểm của Sâm La Đình trên khắp giang hồ... Chỉ cần phát hiện, không nói hai lời liền chiến đấu cực đoan không chết không thôi.
Tần Quảng Vương nhất điện trầm giọng nói:
- Ngươi biết không? Sát thủ kim bài của Sâm La Đình chúng ta... vốn tổng cộng 108 người. Uy danh của Sâm La Đình một phần tương đối lớn đều dựa vào sự cố gắng của những người này. Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi... đã có 104 người bị giết, chỉ có mấy người sống sót nhưng chẳng qua chỉ là may mắn sống sót, ai nấy đều trọng thương, không một ai toàn thân trở ra!
Khóe miệng Vân Dương co giật.
Mặc dù Vân Dương từng nghĩ, sau biến cố lần đó chắc chắn Sâm La Đình sẽ bị Tứ Quý Lâu trả thù nhưng hắn không ngờ tình trạng lại thê thảm như vậy!
Trên thực tế, Vân Dương vẫn luôn vơ vét những tình báo liên quan về cuộc đối chiến của Tứ Quý Lâu và Sâm La Đình, nhưng hai phe này đều là thực lực siêu cường, trước khi giữa họ chưa phân thắng bại thật sự, những tình báo về số liệu thương vong cụ thể của họ rất hiếm. Cho tới giờ khắc này Vân Dương mới thật sự biết được tình hình từ miệng Tần Quảng Vương. Hai phe đã đánh nhau thê thảm đến mức này!
Nếu như là ý định lúc đầu chỉ muốn lợi dụng Sâm La Đình, hai bên đánh nhau càng khốc liệt càng tốt, cứ sống mái với nhau cực đoan như vậy, cho dù cuối cùng Sâm La Đình có bị Tứ Quý Lâu tiêu diệt thì Tứ Quý Lâu cũng sẽ phải trả cái giá tương đối lớn. Kết quả như vậy với Cửu Tôn Phủ mà nói tuyệt đối có lợi!
Nhưng con người không thể chỉ nghĩ cho mình, nếu chỉ lo bảo toàn cho bản thân, chỉ cần Sâm La Đình vứt ra cái tin Vân Dương là Vân Tôn may mắn còn sống của Cửu Tôn Phủ thì đã đủ để san bằng mọi thù oán với Tứ Quý Lâu, thậm chí còn có thể kiếm được một khoản lớn, Tứ Quý Lâu chắc chắn cũng sẽ đi vào khuôn khổ. Nhưng người ta bằng lòng một mình gánh vác, đây là coi trọng, đây là thiện ý lớn nhất. Đối mặt với thiện ý như thế này, nếu Vân Dương không có qua có lại thì đúng là không coi trọng thỏa đáng rồi.
- Cũng không cần kinh ngạc như vậy đâu, không riêng gì chúng ta hao tổn, bên Tứ Quý Lâu kia cũng chẳng khá hơn là mấy đâu. Trong ngũ đại tôn giả, 48 cao thủ đỉnh cấp dưới tứ đại tôn chủ, cho tới lúc này cũng bị chúng ta xử lý hơn phân nửa, giờ cùng lắm còn lại không quá mười người. Băng Tôn giả trong tứ đại tôn giả đã bị chúng ta đánh gãy tâm mạch, tính mệnh không kéo dài được lâu nữa đâu...
- Cao thủ cung phụng Tứ Quý Lâu được xưng ngang hàng ngũ đại tôn giả cũng bị chúng ta xử lý mất ba tên, không hổ là những nhân vật hung ác được đặt song song với ngũ đại tôn giả, thủ hạ đúng là khá giỏi.
Vân Dương nghe thấy vậy ân cần hỏi han:
- Có thể khiến Tứ Quý Lâu hao tổn đến vậy, chắc chắn ngoài tổn thất 108 vị sát thủ kim bài của Sâm La đình, chắc chắn Thập điện Diêm Quân các ngươi e cũng không còn hoàn hảo nhỉ?!
Câu hỏi này của Vân Dương lộ sự quan tâm thật lòng. Về ý nghĩa nào đó, sát thủ kim bài của Sâm La Đình hao tổn một lượng lớn khiến Vân Dương cảm thấy tiếc hận, cảm thấy rung động, nhưng nếu là Thập điện Diêm Quân ngang hàng với Tần Quảng Vương giảm quân số mới là tình trạng Vân Dương không muốn thấy nhất.
Mặc dù Vân Dương và Thập điện Diêm Quân của Sâm La Đình chỉ mới gặp nhau một lần, ngay cả đối thoại bình thường cũng không có nhưng ấn tượng giữa hai bên rất sâu. Vân Dương cũng có chút tình cảm đặc biệt với Thập điện Diêm Quân này, hơi giống như huynh để Cửu Tôn của mình. Tình huynh đệ này trước nay vốn là điểm yếu nhất trong đáy lòng Vân Dương. Nếu lúc này Tần Quảng Vương nói trong Thập điện Diêm Quân thật sự bị giảm quân số thì Vân Dương sẽ chẳng khác gì mấy lúc nghe thấy tin dữ của chín vị huynh đệ!
- Yên tâm, yên tâm, thập vương Sâm La Đình chúng ta là nhân vật gì chứ, đều còn đều còn, không thiếu một ai...
Trên mặt Tần Quảng Vương đầy vẻ kiêu ngạo nhưng vẻ tự đắc lập tức giảm đi:
- Ta nói với tiểu tử ngươi, ngươi đừng tùy tiện có ý định gì với chúng ta. Mười huynh đệ chúng ta mặc dù không chết nhưng cũng ai nấy trọng thương, trước mắt vẫn có chiến lực hoàn chỉnh chỉ có ta và hai huynh đệ khác thôi.
Tần Quảng Vương Nhất Điện bực mình thở dài:
- Sâm La Đình đã từng lừng lẫy thiên hạ xưng là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ sau chiến dịch này đã bị đánh phế, chiến lực tổng hợp không còn lại một phần mười...
Vân Dương tằng hắng một cái, kinh ngạc nói:
- Nói vậy là sao? Ban nãy rõ ràng ngươi còn nói Tứ Quý Lâu chết nhiều người như vậy, thập vương trung kiên của Sâm La Đình các ngươi ai nấy đều khỏe mạnh. Như vậy rõ ràng các ngươi chiếm thượng phong mà... Đừng có khóc than với ta, trước đó chúng ta không quen cho nên mới nảy sinh suy nghĩ có thể lợi dụng, ngu hay sao mà không lợi dụng, giờ thì tuyệt đối không như vậy nữa, nếu không bản thân ta cũng coi thường chính mình!
Tần Quảng Vương Nhất Điện cười khổ một tiếng:
- Thật sự không phải ta đang khóc than với ngươi... Sở dĩ mười huynh đệhúng ta có thể sống sót là vì trong trận này... đã bỏ ra cái giá rất lớn... Sư phụ chúng ta, trong trận chiến Diệt Tuyệt cốc, để chúng ta có thể còn sống đã một mình đối đầu với Thu Phong Hạ Lôi Đông Tuyết của Tứ Quý Lâu... Thiêu đốt tất cả tiềm lực, liều mạng lưỡng bại câu thương cùng đối phương, đối phương bị thương trở ra, còn sư phụ ta... kể từ đó bắt đầu hôn mê bất tỉnh... Cho tới bây giờ...
- Giờ Sâm La Đình coi như thật sự chỉ có mười tàn binh bại tướng huynh đệ chúng ta, còn cả bốn sát thủ kim bài... Thực lực bây giờ sao còn có thể đấu được một trận nữa... Thậm chí phóng mắt cả giang hồ này đã không còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa rồi!
Tần Quảng Vương Nhất Điện thở dài, trong đó có chút ít ý hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.