Ta Là Chí Tôn

Chương 521: Mắt ta không có đảo




- Linh Tê... Vị Vân công tử kia, ngươi phải nắm cho chắc đó... Ta thấy tình huống rất không ổn... Uy hiếp của vị Thượng Quan cô nương kia đối với ngươi rất lớn, thực sự là kình địch...
Nguyệt Như Lan bọc lấy chăn mền, cùng Kế Linh Tê kề tai nói nhỏ.
- Loại chuyện này sao có thể bắt ta vội vàng được a...
Kế Linh Tê cũng bụng đầy ngột ngạt:
- Tên Vân Dương kia, căn bản là một khúc gỗ... Hoàn toàn không hiểu phong tình, không biết... Không hiểu... Không...
- Hơn nữa, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được vị Vân Tôn kia... Hỏi thăm hạ lạc của ca ca ngươi...
Trong mắt Nguyệt Như Lan lóe lên một tia chờ mong:
- Nói không chừng... Ca ca ngươi còn chưa có chết... Hắn là Cửu Tôn, sao có thể cứ tùy tiện như vậy mà chết được...
Kế Linh Tê dùng sức gật đầu.
- Nếu lần này có thể tìm tới hắn...
Nguyệt Như Lan cắn môi:
- Ta... Ta liền không đi đâu nữa, chỉ ở cùng hắn, cái gì nghi thức, hôn lễ, gia tộc... Đều không cần. Cứ vậy ở cùng hắn là tốt rồi.
- Hắn muốn làm Cửu Tôn, hắn muốn xuất lực về quốc gia, ta cũng ủng hộ hắn. Lúc nào hắn mệt mỏi, ta sẽ cùng hắn lưu lạc thiên nhai, tiêu dao tứ hải... Lúc nào hắn muốn an định, ta sẽ cùng hắn tìm một chỗ yên tĩnh, cùng nhau ẩn cư, nam cày nữ dệt..
Trong mắt Nguyệt Như Lan tràn đầy thần sắc ước mơ.
Kế Linh Tê thầm chua chua, ôm Nguyệt Như Lan thành kính nói:
- Ca ca ta nhất định không có chuyện gì, có tẩu tử tốt như vậy đang chờ hắn, hắn sao có thể có việc gì được... Hắn nhất định sẽ trở lại đoàn tụ với chúng ta... Có người chờ hắn, hắn không dám có chuyện gì hết!
- Đúng vậy a, hắn nhất định sẽ đoàn tụ với chúng ta...
Thanh âm Nguyệt Như Lan như đang cầu nguyện, tựa như đã khẳng định, nhưng, cũng có thẫn thờ vô tận...
...
Sáng sớm, Vân Dương cưỡi Hồng Hồng, một ngựa phóng trước mở đường.
Có chút cảm giác như muốn chạy trốn, tựa như muốn rời xa khỏi đại đội nhân mã.
Chỉ tiếc, mới chạy được mấy chục dặm, đã bị kẻ sau đuổi theo tóm gọn.
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, hai nữ sương lạnh ngăn ở phía trước.
- Thực là trùng hợp a.
Vân Dương cười khan một tiếng:
- Trong lúc binh hoang mã loạn thế này, thế mà lại có thể gặp được hai vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương như thế, thực là ông trời chiếu cố a...
Nguyệt Như Lan băng lạnh nhìn qua:
- Trợn mắt nói hươu nói vượn, mấy thứ xanh đen mà ngươi đắp lên mặt chúng ta còn chưa có rửa được! Xin hỏi, hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương mà công tử nói là thế nào? Cái này cũng coi là được ông trời chiếu cố?!
Vân Dương cười ha ha:
- Hai vị cô nương chung linh ưu tú, tựa như Thiên Nhân, lúc này chỉ là lúc tạm thời, cần gì tiếc nuối, hơn nữa coi như không cần xem mặt, chỉ cần nhìn thân ảnh, thanh tao tuyệt thế vô song, phong thần nghiêng nước nghiêng thành kia... Nào chỉ một chút dịch dung có thể che chắn được.
Kế Linh Tê liếc mát:
- Tốt cho một cái mồm mép lém lỉnh, còn lời nào thì mau mau nói nốt đi, tuyệt không nên ngừng, dù sao đường còn rất dài, mãi cho đến Thiên Đường thành, dù sao còn tới mấy vạn dặm đường, chúng ta vừa đi vừa nghe ngươi lấy lòng, tâm tình nhất định sẽ rất tốt, chờ đến khi chúng ta nghe mệt mỏi, lúc đó lại hỏi ngươi, cố găng a!
Vân Dương lộ vẻ tức giận ngậm chặt miệng.
Ta điên cuồng vỗ mông ngựa như thế mà các ngươi còn đòi thẩm vấn, cố gắng? Ta cố gắng cái gì... Vẫn là trực tiếp thẩm vấn đi a!
Dù sao cái gì ta cũng không biết, hỏi cái gì cũng không biết biết không?!
- Đầu tiên là những thứ trên mặt chúng ta... Ừm, cái thứ này dù sao chỉ cần một thời gian là có thể tự bóc ra, hỏi cũng chỉ mất thêm thời gian tra hởi...
Mắt phượng như thu thủy hàn đàm, Nguyệt Như Lan chăm chú nhìn Vân Dương.
Vân Dương ho khan một cái, bản năng quay đầu đi, không còn dám trực diện ánh mắt đốt người của người nào đó.
- Quay đầu lại đây, nhìn vào mắt ta, không được né tránh!
Nguyệt Như Lan nói.
Vân Dương ho khan, sờ sờ sống mũi:
- Lan tỷ... Ngươi... Bốn mắt đối mặt, cái này... Ta ngại...
Nguyệt Như Lan vừa tức giận vừa buồn cười, lớn tiếng nói:
- Ta có ý tốt, ngươi ngượng ngùng cái gì, mau mau quay đầu trở lại, nhìn thẳng cho ta!
Vân Dương buông tay, dứt khoát nói:
- Các ngươi muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi là được! Phàm là chuyện có thể nói, ta nhất định thẳng thắn nói rõ!
Nguyệt Như Lan nói:
- Tốt, Kế Lăng Phong, hiện tại đang ở đâu!
Vân Dương sững sờ:
- Cái gì?
Nguyệt Như Lan cả giận nói:
- Ngươi giả hồ đồ cái gì? Mau mau nói rõ Kế Lăng Phong ở đâu?!
Vân Dương nhất thời lộ vẻ oan uổng:
- Nguyệt tỷ, ngươi hỏi vậy rõ ràng là làm khó ta, ta đâu biết Kế Lăng Phong nào đó ở đâu, đây là lần đầu ta nghe cái tên này được chứ... Nếu hiện tại ở Thiên Đường thành, ta quen biết chút nhân thủ, nhiều ít có thể trợ giúp ngươi tìm, thế nhưng hiện tại muốn về còn cách vạn dặm, ngươi hỏi ta làm sao nói, ta nào biết hắn ở đâu a...
Nói xong một câu cuối cùng, Vân Dương thực sự có chút chua chua khó hiểu, đúng vậy a, ta thực sự muốn biết Bát ca hiện ở đâu, ta cũng thực không biết hắn ở đâu, ta thực sự rất muốn biết các huynh đệ của ta đang ở đâu a!
Nguyệt Như Lan tức giận hừ một tiếng:
- Muốn lươn lẹo với ta? Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?
Vân Dương lợn chết không sợ nước sôi, làm ra vẻ đức hạnh thành thực, có vẻ như bốc tận đáy lòng:
- Lan tỷ... Ta thực... Thực... Thực thực... Không biết a...
Kế Linh Tê một bên nói:
- Ngươi không biết thì đảo mắt làm cái gì? Hiện tại không chỉ có Lan tỷ không tin ngươi, mà ngay cả ta cũng không tin ngươi.
Vân Dương nghe vậy nhất thời sững sờ:
- A? Trong mắt ta đảo lúc nào?
Kế Linh Tê:
- Vừa mới đảo xong đó.
Vân Dương trợn to hai mắt nhìn Kế Linh Tê:
- Hiện tại còn đảo sao?
Kế Linh Tê:
- Hiện tại không đảo, ngươi trừng lớn như vậy làm gì, muốn khoe mắt to sao?!
Vân Dương:
- Vậy hiện giờ thì sao? Vừa rồi ngươi thấy mắt ta đảo loạn, rốt cục là đảo thế nào?!
Kế Linh Tê nói:
- Ước chừng chính là thế này...
Vừa nói nhãn châu vừa làm mẫu, đột nhiên tỉnh ngộ, càng giận tím mặt:
- Phi, ta có lòng tốt hòa giải giúp ngươi, ngươi lại cố tình đi ngắt lời ta! Bớt chuyển chủ đề, mau mau thành thực trả lời vấn đề của chúng ta mới là đúng đắn.
Vân Dương một bộ chắc chắn:
- Thế nhưng rõ ràng mắt ta không có đảo loạn, tuyệt đối không có đảo!
- Đảo!
Kế Linh Tê tức giận nói.
- Không có!
- Có, rõ ràng có!
- Ta nói không có là không có!
- Ta nói có chính là có, vừa rồi tròng mắt ngươi chí ít đảo bảy tám vòng!
- Nói mà không có bằng chứng là không được nha, ngươi lấy bằng chứng ra ta xem nào!
Kế Linh Tê lập tức ngây ngẩn cả người.
Vân Dương vẫn hùng hồn lý lẽ:
- Tròng mắt của ta mà ta còn không biết sao, ngược lại, ngươi bằng gì mà nói tròng mắt ta chuyển, ngươi lấy chứng cứ ra đi a! Ăn nói bừa bãi, dù là thuận miệng vô lại cũng phải có chứng cứ a!
Kế Linh Tê kém chút liền rút đao chém qua, bờ môi kiều diễm không ngừng run rẩy:
- Mắt ngươi... Mắt ngươi... Rõ ràng đã đảo... Chính là như thế...
Nguyệt Như Lan trợn trắng mắt nhìn trời.
Muội muội, chúng ta đang ép hỏi hắn... Được chứ!!
Sao hắn mới nói mấy câu, đã trực tiếp câu đầu óc ngươi xoay qua chỗ khác rồi? So tròng mắt có đảo hay không đảo làm cái gì?
Hiện tại là lúc so đo sao...
- Coi như ngươi không có đảo đi! Vừa rồi là Linh Tê nhìn nhầm, hiện tại mau mau tranh thủ trả lời vấn đề của ta.
Nguyệt Như Lan vội vàng hòa giải.
Thế nhưng liếc mắt nhìn qua thân thể mềm mại run rẩy của Kế Linh Tê, không khỏi không còn gì để nói.
- Vậy không được! Cái gì mà coi như?
Vân Dương không buông tha:
- Các ngươi hàm oan ta như thế, một câu là muốn xong chuyện? Trên đời này làm gì có chuyện nào ngon như thế, vừa rồi rõ ràng ta không có đảo mắt!
Nguyệt Như Lan: “...”
Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Ngươi mẹ nó còn không buông tha!
Muốn lật trời sao?!
- Ta đang nói nghiêm túc với ngươi, ta hỏi Kế Lăng Phong ở...
- Ta cũng nói nghiêm túc, rõ ràng mắt ta không có đảo, ta không có nói láo, ta nói thật!
- Ta đang hỏi ngươi...
- Ta không có đảo! Ta là người thành thật, các ngươi vô duyên vô cớ đổ...
- Đánh hắn!
Kế Linh Tê rốt cục không nhịn được nữa, trực tiếp nhào tới, quyền đấm cước đá. Lúc này nàng đã thấy rõ, bất luận tranh luận thế nào cũng vô dụng, chẳng bằng trực tiếp động thủ cho dứt khoát.
Thế nhưng lấy tu vi hiện tại của Vân Dương, đối phó với hai cô gái còn dễ hơn ăn sáng, thậm chí còn không cần động thủ, chỉ dựa vào Huyền khí hộ thân liền có thể phản chấn cho hai người ngã trái ngã phải.
Keng!
Nguyệt Như Lan xuất kiếm, hàn quang lấp lóe, sâm nhiên vạn trượng.
- Dùng binh khí, dùng binh khí hai người các ngươi cũng không đánh lại ta.
Vân Dương dương dương đắc ý, lập tức thảm biến, hoảng sợ nói:
- Ngươi ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì... Đừng xúc động!
Nguyệt Như Lan trực tiếp quét ngang trường kiếm, không chào hỏi Vân Dương mà trực tiếp đưa lên cổ mình.
Hai mắt kiên quyết nhìn Vân Dương:
- Ta biết chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng nếu ngươi né tránh hoàn thủ, ta trực tiếp tự vẫn tại chỗ, ngươi nói ta có dám hay không?!
Vân Dương: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.