Ta Là Chí Tôn

Chương 507: Mười vạn đại quân, mười vạn tử sĩ!




Mười vạn đại quân, bất kể là tàn tật, đang nghỉ ngơi, hay đang làm nhiệm vụ, cơ hồ cùng lúc mở miệng đáp lời.
- Tại gia vi huynh đệ, chiến tràng thị đồng bào...
Khúc ca này do Phó Báo Quốc lĩnh xướng, đám người hợp xướng to lớn hùng tráng, hơn mười vạn đại quân cùng nhau hợp xướng, thanh thế như vậy há có thể không to lớn hùng tráng?!
Giờ khắc này, quan binh Ngọc Đường đều cảm giác được huyết dịch của mình đang thiêu đốt!
Toàn bộ thiên địa, đều đang run rẩy, đều bởi tiếng ca của quân binh Ngọc Đường mà triền đấu!
Tiếng ca truyền xa, thẳng tới vân tiên.
Khí thế thấy chết không sờn, quyết tâm chiến đấu tới một khắc cuối cùng này, kiên cố như thế, không thể lay động, không thể phá hủy, không thể xóa nhòa.
Thanh thế khổng lồ này, cho dù là doanh trại Đông Huyền ở phía đối diện cũng có thể nghe rõ mồn một.
Những hành động thường được tiến hành trước khi chiến đấu, cũng bởi đó mà không tự chủ được dừng lại.
Rất nhiều đại tướng Đông Huyền, tất cả đều trầm mặc đi đến chỗ cao, nhìn về khung cảnh đen như mực ở phương xa, tiếng ca rung trời kia truyền khắp đại địa, trong ánh mắt không thể khống chế mà lộ ra tôn kính.
Chiến Ca trầm mặc nhìn phương xa, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Chỉ có Hàn Sơn Hà vẫn yên tĩnh ở lại trong quân trướng của mình, không hề đi xem động tĩnh của Ngọc Đường truyền đến, vẻn vẹn đứng chắp tay trong quân trướng, thế nhưng trên khuôn mặt gầy gò, thần tình phức tạp biến hóa không ngừng. Thật lâu sau, rốt cục chắp tay bước ra lều vải, nhắm mắt theo đuôi bước lên đỉnh núi.
Chiến Ca đã sớm đứng ở đây, nhìn về trận doanh Ngọc Đường, liếc thấy Hàn Sơn Hà đến, lập tức quay người tiến lên đón:
- Lão sư, ngài...
Trong thanh âm của hắn chất chứa do dự, tôn kính nhưng càng nhiều hơn là mâu thuẫn, mâu thuẫn bắt nguồn từ sâu trong tâm lý.
- Xem ra, ngươi cũng ý thức được rồi a?!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói.
- Tiếng ca đối diện vẫn khuấy động trời cao, lúc này ngay cả bốn bề trận doanh Đông Huyền, cũng đều bởi tiếng ca mà ù ù vang lên không dứt.
Chiến Ca không quá lưu loát nói:
- Vâng, ta cảm thấy trận chiến ngày mai sẽ vô cùng thảm liệt, ta... Đối với trận chiến nắm chắc thắng lợi này, lại sinh ra chất vấn!
Trên khuôn mặt khô gầy của Hàn Sơn Hà lộ ra nụ cười khổ:
- Cảm giác của ngươi không sai, trận chiến ngày mai, định trước sẽ vô cùng thảm liệt, nhưng mà kết quả cũng đã định sẵn, Đông Huyền tất thắng, chẳng qua là thắng thảm mà thôi, lại là một trận thắng không bằng không thắng!
- Đối với quân đội như vậy, đời này của ta, lại cũng mới chỉ gặp được một lần.
Hàn Sơn Hà nói từng chữ:
- Mười vạn quân đội, mười vạn tử sĩ! Thật đáng sợ!
Chiến Ca nói:
- Một lần?
- Nắm đó, lúc đối chiến với Thượng Quan Lăng Tiêu, bên ta thiết đặt mai phục, mua được nội ứng, đem đại quân của đối phương vây kín, nhốt Thượng Quan Lăng Tiêu ở Quỷ Khấp cốc ngoài Thiết Cốt quan bảy trăm dặm... Bên ta xuất động mười lăm vạn đại quân, đem hai vạn quân của Thượng Quan Lăng Tiêu vây chặt như nêm. Trận chiến kia, kết quả đã sớm định.
Hàn Sơn Hà tràn đầy hồi ức.
- Kết quả trận chiến kia thế nào?
Chiến Ca tôn kính hỏi.
- Mười lăm vạn đại quân phe ta, do ta tự mình phụ trách chỉ huy. Đối chiến với hai vạn binh mã của Thượng Quan, càng sớm đã bố trí bẫy rập, Cung Tiễn thủ sớm đã chuẩn bị xong, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, ba mặt đều bị ta chiếm, phần thắng đương nhiên không phải lo, tuyệt không có chuyện thất thủ...
Hàn Sơn Hà bùi ngùi nói:
- Kết quả trận chiến kia, đúng là hai vạn binh mã của Thượng Quan Lăng Tiêu chết không còn một mống, toàn quân bị diệt!
- Thậm chí lúc quét dọn chiến trường, hai vạn binh mã của Thượng Quan Lăng Tiêu, có thể toàn thi không đến năm trăm cỗ.
Hàn Sơn Hà trùng điệp nói.
Chiến Ca đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, trong lòng nhất thời rùng mình, gấp giọng hỏi:
- Vậy chúng ta thì sao?
Hắn rất hiểu thói quen của lão sư mình, nói như thế, đem ưu thế thậm chí kết quả cuối cùng nói ra, như vậy chính là để chuẩn bị làm nền cho tổn thất của mình, chắc chắn phải là con số ngoài sức tưởng tượng!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Mười lăm vạn đại quân, cuối cùng trở về... Bảy vạn sán ngàn ba trăm!
Chiến Ca nhất thời cảm thấy trái tim nhảy lên một cái, hô hấp khó khăn, tròng mắt như muốn bắn ra tia lửa.
Địa lợi, nội ứng các kiểu, thế mà thương vong gần như gấp bốn lần!
- Cái này sao có thể? Bên ta chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, sao có thể thương vong nghiêm trọng đến thế? Làm gì có lý nào như vậy? Lý nào như vậy?!
Chiến Ca vốn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng con số này vừa nói ra, Chiến Ca vẫn phải bật thốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Vì cái gì không thể? Trận chiến ngày đó, ta ngay ở hiện trường, tự mình chỉ huy trận chiến, tận mắt nhìn thấy, tự tay cảm nhận, hôm nay nghĩ lại, còn như thấy rõ mồn một, khắc tâm nhập hồn!
Hàn Sơn Hà nói:
- Ngươi biết không, binh sĩ của đối phương trúng mấy chục đao, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, kỳ thực chính là chờ sĩ tốt Đông Huyền bước qua, đột nhiên bạo khởi, lấy một chút khí lực cuối cùng, cắn đoạn yết hầu mục tiêu, cuối cùng trong quá trình quét dọn, có tới ba mươi tên binh sĩ của ta cứ vậy mà chết oan...
- Ngươi biết không, sau trận chiến kia, trong số hơn bảy vạn binh mà Đông Huyền ta trở lại, chỉ có hai trăm người bị thương nhẹ, số còn lại cơ bản không một vết thương, không, phải nói là tất cả những người còn sống sót, không có một ai chịu trọng thương!
Chiến Ca cũng là người thiện việc binh, trong nháy mắt đã hiểu hàm nghĩa trong lời Hàn Sơn Hà nói, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Trận chiến đó phải tàn khốc tới cỡ nào?!
Vậy mà, ngay cả bị thương nhẹ cũng không nhiều.
Trọng thương càng không có một người.
Phàm là người hơi thương nặng một chút, chính là đã chết hết?!
- Trận chiến đó, chính là trận chiến cuối cùng của Thượng Quan Lăng Tiêu, đồng thời cũng là lần cuối cùng mà lão phu giao thủ với Thượng Quan tướng môn.
Hàn Sơn Hà hít một hơi thật sâu:
- Từ đó về sau, sự tôn kính của lão phu dành cho Thượng Quan tướng môn lớn hơn bất luận kẻ nào. Thậm chí không muốn gặp lại bất kỳ người thừa kế nào của Thượng Quan tướng môn!
Hắn quay đầu, nhìn Chiến Ca:
- Chiến Ca, quân địch mà ngày mai ngươi phải đối mặt, rất có thể sẽ chính là một Thượng Quan Lăng Tiêu khác. Thậm chí, Phó Báo Quốc hiện tại, so với Thượng Quan Lăng Tiêu nắm đó còn càng cường đại hơn, càng đáng sợ hơn! Mấu chốt nhất, tổng binh dưới tay hắn, so với Thượng Quan Lăng Tiêu năm đó gấp năm lần!
- Hơn nữa, sĩ khí ủng hộ của hắn hiện tại, so với Thượng Quan Lăng Tiêu năm đó cũng càng hơn!
- Có được sĩ khí này... Cho dù có thương vong thế nào đi nữa, cũng sẽ không chịu yếu bớt. Ngoại trừ toàn quân bị diệt, toàn bộ chết hết, liền không có cái gọi là thắng lợi.
Trong ánh mắt Hàn Sơn Hà, như đốt lên một đám lửa:
- Một câu cuối cùng, nếu ngươi thắng, cả đời ngươi sẽ không quên được Phó Báo Quốc, hắn sẽ trở thành nhân vật trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ngươi!
- Nếu ngươi bại...
Hàn Sơn Hà nhắm hai mắt lại:
- Chính là vạn kiếp bất phục!
- Ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng?
Chiến Ca chỉ thấy trái tim mình run rẩy một trận, trong mắt bỗng bắn ra thần quang sắc bén:
- Ta, đã chuẩn bị xong!
Bản thân hắn xuất lĩnh trăm vạn đại quân, nếu còn thua trước mười vạn tàn binh của Phó Báo Quốc... Như vậy nào còn cần cái gì vạn kiếp bất phục, hắn trực tiếp tự kết liễu tại chỗ, nào còn mặt mũi sống trên đời?!
- Kẻ làm tướng, trong cuộc đời nên có một lần cần đối mặt như thế, nhất định phải vượt qua cuộc chiến này, chỉ có như vậy, mới có thể thực sự đi đến ngai vị tuyệt thế thống soái!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Đây là cơ hội của ngươi, cũng là kiếp của ngươi!
Tiếng ca đối diện vẫn chưa dừng, chẳng những chưa dừng, mà càng ngày càng cao, càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng sự tàn khốc trong con ngươi của Chiến Ca, cũng càng lúc càng sắc bén, hắn hít một hơi thật sâu:
- Lão sư, ngài yên tâm! Trận chiến ngày mai, ta nhất định có thể thắng!
Hàn Sơn Hà gật gật đầu.
Chợt Chiến Ca khiêm tốn thỉnh giáo:
- Chiến sự trước kia, ta đều có thể giúp ngươi quyết định, nhưng duy chỉ có trận ngày mai, ngươi phải tự hoàn thành.
- Hết thảy những đề nghị tương quan của ta, vô luận là lợi hay hại, đều sẽ trở thành trở ngại, trở thành ràng buộc cho ngươi.
Hàn Sơn Hà từ từ nói:
- Ta chỉ có một câu sau cùng cần nói.
Chiến Ca lẫm nhiên nói:
- Lão sư mời nói, đệ tử cẩn thụ giáo.
Hàn Sơn Hà nói từng chữ:
- Đối mặt với quân đội như vậy, sĩ khí như vậy, thống soái như vậy... Ngươi nếu không có quyết tử chi tâm, không bằng sớm hạ lệnh lui binh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.