Ta Là Chí Tôn

Chương 501: Hồi quang phản chiếu!




- Lão Nguyên soái thế nào rồi? Có chuyển biến tốt đẹp sao?
Thanh âm Phó Báo Quốc cực điểm bất ổn, câu hỏi mang theo sự trông mong vào may mắn này hỏi ra, trái tim treo ngược của hắn lại trầm thêm một nấc.
Bởi hắn nhìn thấy, nhìn thấy những vết thương bắt mắt trên người Thu Kiếm Hàn.
Thương thế như vậy, chính là tổn thương tất chết, khó lòng giải nổi!
Một người trọng thương như thế, cho dù có tu vi thâm hậu cỡ nào, vẫn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Không có bất kỳ may mắn.
Sở dĩ hiện tại Lão Nguyên soái còn sống, còn một hơi, thế nhưng cũng chỉ là còn một hơi, nếu một hơi này cũng không còn nữa, cũng chính là lúc âm dương xa cách.
Thần sắc đám người Vân Hầu, Bạch Y Tuyết nặng nề tới cực điểm, trong mắt Thượng Quan Linh Tú đã lóe lệ quang.
Hai mắt nàng gắt gao nhìn Vân Dương.
Trong tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Phương Mặc Phi, cũng
chỉ có mình Thượng Quan Linh Tú biết thân phận chân chính của Vân Dương.
Thượng Quan Linh Tú đã sớm đem tất cả hy vọng, tất cả đều ký thác trên người hắn!
Trong suy nghĩ của Thượng Quan Linh Tú, trên đời này không có chuyện gì mà Cửu Tôn không làm được, thực giống như trận chiến chiến hôm nay, tàn quân đã gần như phải chết, thế mà Vân Dương đến, đem tử nghịch sinh, phá vỡ tử cảnh, thoát khỏi vòng vây!
Thế nhưng vào lúc này, cho dù ai cũng có thể nhìn thấy được vẻ khó xử trên mặt Vân Dương, Thượng Quan Linh Tú vẫn chờ một câu có thể cứu, như thế Lão Nguyên soái liền có một tia hy vọng, thế nhưng ngay cả Vân Dương cũng không có biện pháp, như vậy... Thực đúng là hết cách xoay chuyển!
Vân Dương trầm mặc ngồi quỳ, gương mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, đột nhiên phum một ngụm máu tươi.
Thương thế của hắn vốn còn chưa khỏi hẳn, đoạn đường này tốc hành mà đến vốn đã sai, sau đó lại cường thế nhập chiến, kịch liệt giao phong, nhất là lúc đại chiến với hai đại cao thủ Ma Y phái, càng khiến tình hình càng thêm bết bát, đã sớm đến tình trạng không thể gánh nổi thêm.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn luôn mong mỏi. Mong Lão Nguyên soái không có chuyện gì, mong Thiết Cốt quan không bị thất thủ.
Bây giờ, chuyện sau đã thành hiện thực, người trước lại chỉ còn một hơi, thậm chí tùy thời trút xuống, mắt thấy hai chuyện này đều sắp thành hiện thực.
Vân Dương há có thể không tâm lực lao lực quá độ, vừa rồi hắn muốn thử khai thông không gian, liên thông Lục Lục, đánh cược một tia sinh cơ cho Lão Nguyên soái, thế nhưng không gian thần thức như hoàn toàn biến mất, Lục Lục càng thêm không thể đáp lại.
Năng lượng kỳ dị vốn như hình với bóng, nay cũng đã biến mất không còn, không thể vận dụng.
Sinh mệnh chi lực.
Vẫn Tinh chi lực.
Quốc vận chi lực.
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đồ ác dương thiện chi lực.
Tất cả lực lượng, chỉ cần một loại nào có thể điều động, Vân Dương ắt có niềm tìn ổn định thương thế cho Thu Kiếm Hàn, tối thiểu nhất không để đến mức tùy thời có thể chết đi.
Thế nhưng... Tất cả những lực lượng nêu trên, toàn bộ đều bị phong tồn trong không gian thần thức, hoàn toàn không thể liên lạc, càng không nói tới điều động sử dụng.
Trái tim hắn như bị bóp nghẹn, bị ném vào trong vực sâu không đáy...
Chẳng lẽ, hắn lại phải chứng kiến người thân đi mất sao?!
Vừa nghĩ đến đây, hai mắt đột nhiên tối sầm lại, dưới trạng thái tinh thần bất ổn, thương mới bệnh cũ đồng thời phát động, nhịn không được mà miệng phun máu tươi, cả người kém chút liền ngất tại chỗ.
- Không có cách nào, ta cũng vô pháp khả thi...
Thanh âm yếu ớt của Vân Dương, như một thanh trọng trùy đánh vào trái tim mỗi người.
Thượng Quan Linh Tú rốt cục không kiềm được nước mắt chảy xuôi.
Ngay cả Cửu Tôn đều cáo bất lực, Lão Nguyên soái... Không cứu được sao?!
Phó Báo Quốc bỗng nhiên cúi đầu, cơ mặt co lại, cả người mềm nhũn quỳ xuống đất, trán dập mạnh xuống, nước mắt im lặng chảy xuôi, trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng.
Phó Báo Quốc quỳ xuống, lều vải lập tức bị một bầu không khí bi thương bao trùm.
- Khục...
Một tiếng ho khan yếu ớt vang lên, đám ngươi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn theo tiếng, đã thấy Thu Kiếm Hàn nằm trên giường đột nhiên ho khan, lồng ngực chập trùng kịch liệt, lập tức, đôi mắt khép kín kia hơi chút tách ra.
Chỉ là tiếng hít thở của Lão Nguyên soái đã càng ngày càng gấp rút, tựa như ống bễ thôi động.
Đứng trước sinh tử, Thu Kiếm Hàn kỳ tích tỉnh lại.
Lão Nguyên soái từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn có chút mờ mịt, tựa như đang suy nghĩ điều gì, nhưng lập tức nhìn thấy mấy gương mặt trước mắt, ánh mắt lão yếu ớt lộ ra.
Bờ môi mấp máy, tựa như muốn nói điều gì.
Thượng Quan Linh Tú vội vàng đưa đầu ghé qua, chỉ nghe tiếng Thu Kiếm Hàn nhỏ như cánh muỗi, dường như dùng hết khí lực còn lại, mới phun ra một câu:
- ... Vân... Vân Dương... Tới... A?
Thượng Quan Linh Tú liên tục gật đầu, hai mắt đẫm lệ:
- Đến rồi đến rồi... Vừa tới... Hắn cứu chúng ta ra khỏi vòng vây...
Hai mắt Lão Nguyên soái đột nhiên sáng lên, tựa như lập tức tỉnh táo, thanh âm cũng thoáng hơn một chút:
- Đều... Đều ra ngoài... Vân... Dương... Ở lại...
Trên gương mặt tái nhợt của lão, lúc này như kỳ tích mà xuất hiện vài tia ửng hồng.
Đám người lập tức minh ngộ, Lão Nguyên soái lúc này đang hồi quang phản chiếu, Lão Nguyên soái... Quả nhiên không còn sống lâu được nữa!
...
Thượng Quan Linh Tú nghẹn ngào gật đầu, lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:
- Lão Nguyên soái nói tất cả chúng ta ra ngoài, chỉ để Vân Dương ở lại. Chúng ta đều ra ngoài thôi, nhanh!
Nàng biết thời gian cấp bách, thời gian của Lão Nguyên soái chỉ sợ không còn được bao lâu.
Hoàn toàn không có thời gian để đưa đẩy, Thượng Quan Linh Tú đẩy tất cả mọi người ra ngoài, cách căn lều vải đến chừng năm mươi trượng mới thôi.
Lão Nguyên soái lúc này đã tới điểm cuối cùng của sinh mạng, trước khi lâm chung, muốn nói chuyện với Vân Dương, nhất định là chuyện can hệ trọng đại, như vậy vô luận là ai, đều không nên nghe, càng không thể nghe!
Nếu có khả năng, thậm chí Thượng Quan Linh Tú còn muốn đuổi tất cả mọi người xuống núi, bảo đảm vạn toàn!
Khoảng cách năm mươi trượng, đối diện vẫn còn tiếng trống vang trời, còn có tiếng chém giết ẩn ẩn truyền đến, trong không gian ầm ầm như vậy mà nhỏ giọng nói chuyện, hẳn là Thần Tiên có lòng muốn nghe, cũng không đủ sức mà nghe đi chứ?
Thượng Quan Linh Tú thầm nghĩ, nhưng mà bi thương càng lúc càng sâu, nước mắt chảy xuống không ngừng. Trong lúc nhất thời chỉ thấy toàn thân vô lực, chỉ còn một mảnh tuyệt vọng.
Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái, chính là kình thiên đại trụ của Ngọc Đường!
Bây giờ, cây kình thiên đại trụ này, lại sắp phải ngã xuống...
Chiến sự trước mắt, tương lai của Ngọc Đường, lại phải làm thế nào, liệu sẽ đi về đâu?!
Vân Dương cố nén thống khổ trong lòng, nỗ lực sát tới, luôn miệng hỏi:
- Lão Nguyên soái, ta ở đây, ta ở đây.
Ánh mắt Thu Kiếm Hàn đã dần tan rã, mờ mịt nhìn Vân Dương, tỉ mỉ, nghiêm túc, dùng sức ngưng tụ thị lực, rốt cục rõ ràng, khóe miệng lộ ra ý cười thảm đạm, trầm thấp nói:
- Đều đi ra... Chứ...
Vân Dương nói:
- Đã ra cả rồi.
Thu Kiếm Hàn lại không yên lòng:
- Ngươi... Đi xem... Xem... Nói họ... Bọn họ... Cách xa... Thêm một chút...
Vân Dương khẽ động, một bước xa đã ra ngoài cửa trại, nhìn ra ngoài đã thấy mọi người ra xa ngoài năm chục trượng, tuyệt đối không thể nghe được động tĩnh bên này.
Sau khi xác nhận xong, Vân Dương lại một bước tới trước giường:
- Lão Nguyên soái, đều đã cách rất xa...
- Ừm...
Ánh mắt Thu Kiếm Hàn bỗng trở nên sắc bén, lão thở dốc kịch liệt một lát, đột nhiên thấp giọng, trầm thấp nói:
- Lão phu... Lần này... Không thể thành... Trước khi đi... Vẫn còn tâm nguyện... Chưa hết...
Vân Dương vội vàng nói:
- Lão Nguyên soái cứ việc nói, Vân Dương dù phải xông pha khói lửa, thiên đao vạn quả cũng hoàn thành tâm nguyện cho người!
Thu Kiếm Hàn lẩm bẩm thấp giọng:
- Không cần như vậy... Lão phu chỉ có một vấn đề... Muốn hỏi thăm cho rõ... Nếu không hỏi... Rõ... Lão phu... Chết không nhắm mắt.
Vân Dương nói:
- Lão Nguyên soái xin cứ hỏi, ta biết gì nhất định sẽ nói nấy!
Thu Kiếm Hàn lại ho khan một chặp, cơ hồ thở cũng không thành công, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công một mực được Vân Dương vận chuyển, miễn cưỡng giúp lão thông khẩu khí này, nhưng thần sắc đã càng thêm uể oải.
Vân Dương tập trung tinh thần, chuyên tâm lắng nghe, lúc này mới miễn cưỡng nghe được:
- ... Vân Dương... Ngươi... Có phải hay không... Có phải hay không...
Ánh mắt lão đột nhiên sáng lên, nhìn Vân Dương thở hổn hển hỏi:
- Có phải hay không... Vân... Tôn?
Có phải hay không Vân Tôn?
Câu này có thể nói là bí mật lớn nhất của Vân Dương hắn!
Xưa nay hắn chưa từng chủ động nói cho bất cứ kẻ nào!
Nhưng hiện tại, nhìn vào con mắt của Lão Nguyên soái, Vân Dương không chút chần chờ, lặng yên tiến bên lỗ tai lão, thấp giọng nói:
- Lão Nguyên soái, ngươi đoán không sai... Ta chính là Vân Tôn, tồn tại còn lại duy nhất của Cửu Tôn!
Trên mặt Thu Kiếm Hàn ánh lên một vùng ửng đỏ, ánh mắt cũng càng sáng thêm, đầy vui vẻ nhìn Vân Dương, càng nhìn càng ưa thích, như trút được gánh nặng mà nói:
- Cửu Tôn chưa tuyệt... Lão phu... Cuối cùng có thể yên tâm... Trời... Rời vẫn... Vẫn phù hộ... Ngọc Đường ta...
Cánh tay lão khẽ động, rốt cục nắm lấy tay Vân Dương, không biết khí lực từ đâu tới, chăm chú bắt lấy, không chút nháy mắt nhìn Vân Dương:
- Lão phu... Lão phu không có... Đoán sai... Nhưng, bí mật này... Ngươi... Nhất định phải... Vĩnh viễn... Vĩnh viễn giữ vững... Không thể... Để bất luận kẻ nào... Biết... Không được...
- Vâng!
Nước mắt chảy lã chã, Vân Dương như thấy trái tim mình vỡ thành tám mảnh, đau đớn đến thở không ra hơi!
Lại một lần, lại một lần phải đối mặt với sinh tử chia cách, chẳng lẽ số phận hắn, lại chính là như thế sao?!
- Cái này... Bí mật vững... Ngọc Đường... Có thể tồn... Nếu không thể... Thì...
- Ta biết, ta tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào biết thân phận của ta!
Vân Dương dùng sức cam đoan.
Hơi thở của Thu Kiếm Hàn càng lúc càng yếu ớt, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý cười thỏa mãn, tay lão vẫn nắm chặt lấy tay Vân Dương, ánh mắt vẫn tràn đầy hào quang yêu mến, chú mục nhìn Vân Dương, trầm thấp nói:
- Đứa nhỏ tốt... Đứa nhỏ tốt...
Vân Dương rốt cục nhịn không nổi, đột nhiên oa lên một tiếng, lớn tiếng khóc ròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.