Ta Là Chí Tôn

Chương 489: Hỏa luyện Trung hồn




Chiến Ca đột nhiên run lên, hắn ẩn ẩn cảm thấy, một điều gì đó khó nói thành lời!
Lão sư của hắn chưa hẳn không quan sát, chỉ có điều, vẫn muốn thực hiện hành động kia, tiến hành tới cùng!
Sớm ngày thứ hai.
Sắc trời còn chưa sáng, bình minh của mùa đông luôn tới muộn.
Nhưng mà tiếng giết rung trời, đem màn đêm chấn thành nát vụn.
Thời khắc tổng tấn công của Đông Huyền đã tới, vào lúc này chính thức phát động!
Thiết Cốt quan, quân đội Ngọc Đường người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, nhanh chóng vọt tới đầu tường.
Lúc này, Thu Kiếm Hàn đã mệt mỏi đến không còn hình người.
Vị lão soái đã quá tuổi cổ lai hy này, trong thời gian gần đây vẫn luôn đứng trên đầu thành, đứng giữa khói đặc hun đốt, nhiều lúc bị khói hun đến ngất đi, dù sao vị trí này, mới là nơi liệt diễm nóng cháy nhất, cho dù có huyền công thâm hậu hộ thân, vẫn khó mà phụ tải.
Nhưng lão thà gánh trách nhiệm nặng đến không thể gánh nổi, cũng không rời đi đầu thành nửa bước.
- Trước mắt quân địch có bao nhiêu quân tiến công?!
Thanh âm của Thu Kiếm Hàn đã khàn khàn đến cực điểm. Một đôi mắt, như lóe ra quỷ hỏa quang mang.
- Mười vạn trở lên.
Vương Định Quốc mơ hồ nghe được chút động tĩnh, liền báo ra con số chính xác, đây là tố dưỡng phải có của tướng quân thân kinh bách chiến, không tính là cái gì.
- Vẫn quá ít...
Thu Kiếm Hàn thở dài một hơi:
- Có điều, cái nảy hẳn là giới hạn cao nhất của Hàn Sơn Hà, cũng là thu hoạch cuối cùng mà chúng ta có thể thu được!
Vương Định Quốc đứng nghiêm:
- Tất để bọn hắn có đến mà không có về!
- Đem số dầu hỏa còn lại dùng cả cho ta, không cần để lại dự trữ, đổ xuống toàn bộ cho ta!
Thu Kiếm Hàn ho kịch liệt một tiếng, phun ra một ngụm đờm máu, cáu kỉnh nói:
- Sau khi đổ dầu hỏa, tất cả lui khỏi tường thành! Dựa theo kế hoạch đã định, chuyển hướng cửa Tây quyết chiến!
- Rõ!
Từng thùng dầu hỏa theo thứ tự đổ xuống, càng có từng đội binh mã, trong từng tiếng rống ro, lao thẳng xuống đầu tường, dùng thân thể huyết nhục của mình, vọt vào trong biển dầu hỏa, giáp lá cà với địch nhân!
Có tầng băng dốc thoải, binh sĩ Ngọc Đường cũng thuận lợi, chí ít vào lúc này, có thể trực tiếp nhảy xuống mà không bị thụ thương!
Tổng cộng ba vạn tráng sĩ Ngọc Đường, tựa như điên mà lao ra, trong bầu không khí dầu hỏa chảy suôi, triển khai tử đấu với quân địch!
Tâm thái hiện tại của Ngọc Đường hoàn toàn khác Đông Huyền.
Binh sĩ Đông Huyền chỉ biết, địch nhân đã điên cuồng, là liều chết đánh cược lần cuối, chỉ cần đánh lui bọn hắn, chính là một mảnh tiền đồ tươi sáng, tiến lên không còn trở ngại.
Mà trong lòng binh sĩ Đông Huyền lại càng thêm rõ ràng, từ khi nhóm người bọn hắn lao xuống, sinh mệnh đã bắt đầu đếm ngược, một khi dầu hỏa kết thúc đổ xuống, sẽ là đại hỏa trùng thiên!
Đến lúc đó, bất kể là bọn hắn hay là địch, đều sẽ hóa thành một đống than cốc!
Lúc này, trận chiến này, bất kể là thắng hay bại, đều là kết cục chắc chắn phải chết!
Nhưng bọn hắn không chút sợ hãi!
- Đám nhãi con Đông Huyền, lên đường cùng lão tử đi! Ha ha ha...
Ba vạn tráng sĩ Ngọc Đường, từ khi nhảy xuống liền đã cường thế chưa từng có, nâng cao đại đao trường thương, triển khai thế phản công kịch liệt nhất, sinh sinh ép mười vạn đại quân Đông Huyền lui lại, khó mà tiến lên!
- Đại soái, binh mã Ngọc Đường đã nhảy xuống Thiết Cốt quan quyết chiến!
- Ừm? Đối phương tới bao nhiêu người?
- Khí thể hung hung, thế công mười vạn đại quân của ta đã bị chặn lại!
- Nói cách khác, chí ít có năm vạn người trở lên?
- Ừm, thậm chí... Còn nhiều hơn.
Hàn Sơn Hà trầm mặc, thong thả bước hai bước, rốt cục hạ lệnh:
- Tăng binh tám vạn, chiến thắng đã ở trước mắt!
Quân trận Đông Huyền, tiếng trống đang nhịp vang đột nhiên biến đổi, dùng một phương thức dồn dập vang lên.
Bó đuốc trong tay Hàn Sơn Hà chiếu rọi, sắc mặt âm tình bất định.
- Trước nay Thu Kiếm Hàn luôn thương lính như con, nếu không phải đến thời khắc cuối cùng... Chiến thuật cực đoan như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Như vậy nói cách khác...
Ba vạn thân thể máu thịt của Ngọc Đường, đúc thành một đạo Thiết Cốt quan mới, ngăn cản đại quân Đông Huyền!
Bọn hắn đã không để ý tới tính mệnh của bản thân, không để ý sinh tử mà điên cuồng xông về phía trước!
Trong lúc này, hết thảy đều không còn quan trọng, huynh đệ, phụ mẫu, thê nhi... Lần lượt lướt qua đầu, lóe lên một cái là biến mất sạch, hai mắt đỏ hồng như mãnh hổ xuống núi!
Một thanh âm hùng tráng chấn động vang lên, có người nhảy lên không trung, nghiêm nghị quát lớn!
- Ngọc Đường tráng sĩ tại, ai dám phạm sơn hà!
- Ai dám phạm sơn hà!
Ba vạn tráng sĩ trăm miệng một lời hét lớn, đồng thời tiến lên ba bước!
- Đời này không hận sinh Ngọc Đường!
Thanh âm lăng lệ kia lại hét lớn!
- Đời này không hận sinh Ngọc Đường!
Ba vạn tráng sĩ cùng hét.
- Bằng ta thiết cốt đúc hùng quan!
Lăng lệ hét lớn.
- Bằng ta thiết cốt đúc hùng quan!
Lần nữa lại tiến lên ba bước!
- Kiếp sau xin chiến tiếp!
- Kiếp sau xin chiến tiếp!
- Thịt nát xương tan báo quốc ân!
- Thịt nát xương tan báo quốc ân!
Ba vạn tướng sĩ, đột nhiên như soi tru ngửa mặt gào thét, tất cả đều phấn đấu quên mình mà xông lên, sinh sinh đâm vào quân trận Đông Huyền, vừa hô to, vừa triển khai liều mạng quyết đấu!
- Hôm nay phó quốc nạn!
- Nào tiếc tấm thân này!
- Nếu lại có kiếp sau!
- Vẫn là Ngọc Đường tử!
Đao quang lấp lóe, máu tươi trùng thiên, vô số tráng sĩ trong bóng tối xông vào trận địch, giết địch, ngã xuống, vòng đi vòng lại, tựa như không ngừng không nghỉ, không chết không thôi!
Chính bởi những người này không sợ nguy hiểm, vô số thi cốt máu tươi của binh sĩ Đông Huyền ùng ục đổ xuống mặt đất.
Mà trên đầu thành, vẫn còn vô số Ngọc Đường đang giàn dụa nước mắt, nhưng ai nấy đều kiên định hành động, đổ từng thùng dầu hỏa xuống, mỗi một binh sĩ, đều như thấy huyết dịch đang thiêu đốt kịch liệt, bọn hắn vô cùng muốn được như ba vạn tráng sĩ đang liều mạng quyết chiến ở dưới kia. Thế nhưng bọn hắn không thể, trách nhiệm của bọn hắn là đổ dầu hỏa xuống, chỉ có thể hoàn thành trách nhiệm này, mới có thể nghĩ đến chuyện khác!
Tiếng trống trận bên Đông Huyền vẫn vang lên không dứt, lại có vô số tướng sĩ như thủy triều xông lên.
Hai bên ác chiến đến tận đây, ba vạn tráng sĩ Ngọc Đường lao xuống kia nay đã không còn thừa là mấy, cho dù có người còn sống, cũng là vết thương chằng chịt, thế nhưng không ai lui bước, một nam tử máu me đầy người ngửa mặt gào thét:
- Trước khi các gia gia chết, đám con cháu các ngươi ai có thể tiến lên một bước?!
- Ha ha ha...
Các tráng sĩ đang hãm sâu trong trận địch đồng thời cười to:
- Không sai, trước khi các gia gia chết, ai có thể tiến lên một bước?
...
- Lão Nguyên soái, dầu hỏa tồn trữ đã rót cả xuống dưới!
Nước mắt tùy ý chảy xuôi trên gương mặt Vương Định Quốc.
Thu Kiếm Hàn sừng sững trang nghiêm:
- Chờ một chút, chờ các tráng sĩ của ta toàn bộ chiến tử, bọn hắn không đáng chết trong biển lửa của chúng ta!
- Lão phu muốn toàn bộ bọn họ chiến tử sa trường, tuyệt không thể chết trong tay anh em đồng đội!
- Rõ!
Vương Định Quốc cùng Thu Kiếm Hàn cùng đứng trên đầu thành, chăm chú nhìn khung cảnh chém giết bên dưới, đập vào mắt, thực sự muốn toàn thân run rẩy, nghẹn không thành lời.
Tiếng oanh liệt càng lúc càng ít, dần dần không còn nghe được nữa...
Trên đầu thành, đã bắt đầu có binh sĩ Đông Huyền ló đầu lên!
Tròng mắt Thu Kiếm Hàn như bốc hỏa, đột nhiên toàn lực hét lớn:
- Châm lửa, tiễn các huynh đệ!
- Châm lửa!
Vương Định Quốc như điên như dại, trường cung trong tay hóa thành trăng tròn, hỏa tiễn vừa lên dây, đã gấp tật bắn ra.
- Châm lửa!
Vô số binh sĩ Ngọc Đường mang theo nước mắt dàn dụa, khàn giọng kêu to.
Cùng lúc đó, vô số hỏa tiễn chiến sáng cả mảnh trời Thiết Cốt quan!
- Tiễn đưa các huynh đệ!
Oanh!
Hỏa diễm trùng thiên, hừng hực dấy lên, sóng nhiệt ngập trời!
Trên mặt đấu, dầu hỏa vốn vẫn đang chảy xuôi như hóa thành từng đầu hỏa long dữ tợn, phóng lên tận trời, thế lửa kịch liệt chưa từng có!
Lần này Đông Huyền phái ra mười mấy vạn quân đội, đám trước nhất đã xông tới chân thành, mà bộ phận phía sau, còn đang trên dốc thoải, đang phi tốc tiến lên!
Ánh lửa vừa dấy lên, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà kéo dài tới ngoài biên giới!
Cái này cũng mang ý nghĩa, mười mấy vạn binh mã Đông Huyền phát động lần này, đồng thời hãm thân trong biển lửa, không một ai may mắn thoát khỏi!
Từng người như hóa thành hỏa nhân, trong biển lửa ngập trời, kêu thảm, giãy dụa không ngớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.