Ta Là Chí Tôn

Chương 479: Không còn tiếc nuối, tướng môn lại hiện




Thân ảnh xuất hiện trong lúc mấu chốt, bảo vệ Phó Báo Quốc, tự nhiên chính là Bạch Y Tuyết.
Đương nhiên chỉ có thể là Bạch Y Tuyết!
Sau khi tiến vào Thiết Cốt quan, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái dựa vào cảm giác nguy hiểm nhiều năm tôi luyện, lập tức cảm nhận được bầu không khí hít thở không thông, lập tức yêu cầu Bạch Y Tuyết đến tương trợ Phó Báo Quốc, bảo đảm an toàn tính mệnh.
Lấy tu vi Thiên cảnh của Bạch Y Tuyết, muốn thay đổi chiến cuộc thì hiển nhiên không thể, nhưng nói đến bảo hộ một người, che chở một người để toàn thân trở ra, thực đúng không phải là chuyện khó, vì vậy lúc này mới có cảnh lao vút trong màn tiễn vũ, cường thế nhập chiến, cứu Phó Báo Quốc.
Hiện tại Bạch Y Tuyết hắn có thể chân chính xưng tụng vào hàng thập đại kiếm khách, hắn cùng Quân Mạc Ngôn... Ừm, vẫn là chưa thể so sánh, chênh lệch giữa hắn cùng Quân Mạc Ngôn, khục, vẫn là...
Có điều, Bạch Y Tuyết đạt đến Thiên cảnh Lục trọng, thực sự thỏa thỏa trong hàng ngũ đỉnh phong, mặc dù không phải đỉnh điểm, nhưng chân chính đã là đỉnh phong, tiêu chuẩn không hề kém ngũ đại Tôn giả!
Sau khi chiến đấu, Thu Kiếm Hàn tuần sát toàn bộ Thiết Cốt quan một lượt, dùng tính cách già mà không yếu của lão, trong lúc nhất thời vẫn không kìm được nước mắt rơi!
Toàn bộ Thiết Cốt quan, mấy chữ cảnh hoang tàn khắp nơi đã không hình dung nữa, hoặc có thể nói là không đủ để hình dung!
Thiết Cốt quan hiện tại, toàn bộ bị đánh nát, khắp nơi một cảnh tàn phá suy bại!
Vô số thương binh thoải mái nằm gáy o o ngay vệ đường, trên mặt không chút che giấu thần sắc mệt mỏi, vết thương trên người vẫn tiếp tục rướm máu, thế nhưng bọn hắn lại ngủ vô cùng an bình, thực không đành lòng gọi bọn hắn tỉnh lại, chữa thương cho bọn hắn.
Còn có những lão binh vẫn hành tẩu trên đường, nói là hành tẩu, nhưng cũng ai nấy cũng chỉ có thể lết cái chân, tựa như hai cái chân nặng đến ngàn cân, căn bản là không thể nhấc lên nổi, trên mặt ánh lên vẻ chết lặng khó nói nên lời.
Lúc này nếu để bọn hắn ngồi xuống, lập tức có thể ngáy o o, ngủ ba ngày cũng không chán mắt!
Kiến trúc toàn thành, cơ hồ không có mấy nơi có thể bảo tồn hoàn chỉnh!
Công thành chiến, bên công kích cơ hồ có thể dùng bất cứ thủ đoạn này, phòng ngự cũng thế. Mà phương thức phòng ngự tốt nhất của phe phòng ngự, chính là cổn mộc lôi thạch, nếu không ngày đó trước khi thiết kỵ xuất chiến, Phó Báo Quốc cũng không có nói:
- Yêu cầu thứ mười, mỗi lần tiếp tế, cùng nhau trở về, mang theo một khối gỗ, đổi tiếp tế cùng binh khí.
Thế nhưng cổn mộc lôi thạch để thủ thành mà chỉ dựa vào thiết kỵ bổ sung cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, bổ sung lớn nhất chỉ có thể làn bản thân Thiết Cốt quan, vật liệu xây dựng trong thành, đòn dông lập mái... Tất cả đều được đem ra dùng, một phen ác chiến qua đi, trong Thiết Cốt quan, thực sự không tìm thấy mấy gian nhà còn hoàn chỉnh!
- Quá thảm! Thực sự quá thảm!
Thu Kiếm Hàn ngửa mặt lên trời thở dài, mắt thấy, ngực phẫn, tất cả đều thay đổi trong một cái thở dài.
Phó Báo Quốc sớm đã tinh bì lực tẫn, cũng không lập tức đi nghỉ ngơi, mà được người đỡ vào soái đường, hai cái đùi run lên, mặt mũi tái nhợt, không còn nửa điểm huyết sắc.
Hiện tại Phó Báo Quốc đáng nên tiếp tục điều dưỡng nghỉ ngơi, tốt nhất là ngủ đủ ba ngày ba đêm, nhưng hắn vẫn kiên trì, ít nhất phải kiên trì bàn giao lại cho Thu Lão Nguyên soái cho xong, mới có thể nói tới nghỉ ngơi!
Thu Kiếm Hàn thấy thảm trạng của Phó Báo Quốc, không nói hai lời trực tiếp đưa một cây lão sâm năm trăm năm cho người nấu canh, mới khiến sắc mặt mệt mỏi chằng chịt vết thương của Phó Báo Quốc dễ nhìn hơn một chút.
- Tình hình chiến đấu trước mắt thế nào? Ngươi mau nói cho nhanh, sau đó đi nghỉ ngơi đi!
Thu Kiếm Hàn hỏi.
Sắc mặt Phó Báo Quốc khó coi đến cực điểm, hắn biết Thu Lão Nguyên soái nhất định sẽ hỏi vấn đề này, lúc này cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, song khi thực sự hỏi đến vấn đề này, cỗ đau nhức thấu tim kia lại lần nữa đánh tới.
Thanh âm khàn khàn, Phó Báo Quốc nhắm chặt hai mắt.
- Lúc ti chức đến Thiết Cốt quan, mang theo mười vạn binh mã, một thân vệ. Thủ thành thủ ở Thiết Cốt quan trước đó có ba mươi vạn, tổng cộng bốn mươi vạn một ngàn năm trăm lẻ ba huynh đệ.
- Sau đó nhân viên hậu cầu đến tiếp tế quân nhu thêm mười vạn tám ngàn sáu trăm người.
- Lại sau đó, viện binh từ khắp nơi tới, bao gồm cả giang hồ nhân sĩ cùng bách tính tự phát tới. Hai tháng này lục tục có hơn sáu vạn người. Những người này bao gồm lực lượng vũ trang các địa phương, người trong môn phái, nghĩa sĩ giang hồ, tàn binh đã về, thanh niên trai tráng bách tính... Tính cả là sáu vạn ba ngàn một trăm bốn tám người.
- Cho đến bây giờ, có thêm mười lăm vạn huynh đệ Tây quân tới tiếp viện... Tổng bên ta có bảy mươi vạn ba ngàn hai trăm năm mốt người!
- Tính đến hiện tại...
Phó Báo Quốc đau thương như khóc.
- Mười lăm vạn thiết kỵ, trước mắt chỉ còn hơn chín vạn ba ngàn người. Ba vạn quân bí mật, còn chưa sử dụng, còn lực lượng thủ thành... Tất cả quân chủng, tính cả... Chỉ còn lại mười bảy vạn chín ngàn bốn trăm lẻ chín người! Trong đó tính là binh sĩ mang theo tổn thương, bệnh hoạn!
Phó Báo Quốc vừa nói, Thu Kiếm Hàn cùng chúng tướng ở bên đồng thời biến sắc!
- Bốn hai vạn người...?!
Thanh âm của Thu Kiếm Hàn cũng khàn lại.
- Không, là bốn hai vạn... Tám trăm bốn hai người!
Phó Báo Quốc ngây ngô, nước mắt theo thuận theo sống mũi chảy xuống.
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Trong chớp nhoáng này, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt, thở không ra hơi.
- Con số này, trước mắt... Còn không ngừng gia tăng.
Phó Báo Quốc nói:
- Thuốc trị thương mà chúng ta dự trữ, sớm đã dùng xong, hiện tại mỗi ngày, mỗi canh giờ, thậm chí mỗi một hô hấp... Đều có thật nhiều binh sĩ vì trọng thương mà chết... Mất máu mà chết, còn nữa... Những người một hơi nỗ lực chèo chống đến hiện tại, hiện tại nguy ách giải trừ, bông lỏng một hơi, liền không thể duy trì được nữa.
Thu Kiếm Hàn đứng dậy, mặt mũi nặng nề:
- Chuyện này ta đã sớm chuẩn bị, lần này chúng ta đến đây có mang đủ thuốc, ròng rã một ngàn hai trăm xe ngựa, đồng thời còn đưa đến ba ngàn hai trăm vị danh y. Hiện tại đã bắt đầu hành động, tận lực cứu vớt người bị thương.
- Thượng Quan Linh Tú!
Thu Kiếm Hàn ra lệnh một tiếng.
- Có mạt tướng!
Thượng Quan Linh Tú khóe mắt rưng rưng bước tới.
- Ngươi ra kia treo cờ Thượng Quan tướng môn! Để cho các dũng sĩ của chúng ta nhìn thấy, tướng môn vẫn còn, nay lại đến Đông tuyến!
Thu Kiếm Hàn nặng nề nói.
- Rõ!
Thu Kiếm Hàn quay đầu, nhìn Tôn Tử Hổ, nhàn nhạt nói:
- Tôn Tử Hổ, nếu qua chiến dịch này ngươi còn có thể toàn mệnh trở về, vậy nói với Vương đại soái của ngươi một câu! Binh của hắn, thực sự tốt! Không có làm lão tử mất mặt! Danh tiếng tinh nhuệ Tây quân, danh bất hư truyền, bảo hộ quốc thổ, cũng không kém bất luận kẻ nào!
Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi bình thản, lại khiến cho nước mắt Tôn Tử Hổ chảy ra như hồng thủy, mãnh liệt trào ra, âm thanh nghẹn ngào:
- Đa tạ Lão Nguyên soái! Mạt tướng nhất định báo lại không sót một chữ!
- Ừm.
Thu Kiếm Hàn ừ một tiếng, xuất thần nghĩ nửa ngày, lo lắng nói:
- Nói thì cũng đã nói, dứt khoát nói thêm một câu nữa, nói cho Vương đại soái của ngươi, sau trận chiến này, bất kể lão phu sống hay chết, nói hắn hồi kinh, đến Thu gia dập đầu, còn có Tôn Tử nhà ngươi, cũng cùng tới cả đi.
- Rõ!
Chữ rõ này cơ hồ được Tôn Tử Hổ hét ra, trực tiếp quỳ trên mặt đất mà dập đầu hai cái:
- Tôn Tử ở đây thay đại soái dập đầu! Ngài nhất định có thể ở kinh thành mà nhận lấy cái dập đầu của hắn!
Thu Kiếm Hàn cười cười, nhẹ gật đầu.
Sớm nghe “Tôn Tử” này là người thông minh, đúng thực là có thể nghe huyền âm mà biết nhã ý, rất tốt rất tốt!
Người khác nhắc đến hai chữ “Tôn Tử”, Tôn Tử Hổ đều sẽ không cảm thấy vui vẻ, bao gồm cả người đã gọi hắn như thế mười năm ròng là Vương Vân Chú đại soái, song thế gian có một người gọi Tôn Tử Hổ hắn là Tôn Tử, Tôn Tử Hổ sẽ cảm thấy rất vinh sủng, hân hoan vô hạn!
Người này chính là Thu Kiếm Hàn, Thu Lão Nguyên soái!
Cũng không phải Tôn Tử Hổ nguyện ý làm Tôn Tử cho Thu soái, mà là còn có một nguồn gốc sâu xa khác, cao tầng Ngọc Đường cơ hồ không ai không biết, Nguyên soái Tây quân Vương Vân Chú, nguyên vốn là môn sinh đắc ý của Thu Kiếm Hàn Thu Lão Nguyên Soái.
Mà hơn mười năm trước, Vươn Vân Chú vẫn chỉ là một phó tướng trong quân, chống lại quân lệnh quá hạn không về. Sau này mới biết được, gia hỏa này vụng trộm thành thân, thậm chí cô dâu của hắn còn là cướp được!
Quá hạn không về, lâm trận chọn rể, đều là tội lớn trong quân, Vương Vân Chú đồng thời phạm hai tội lớn, Thu Kiếm Hàn thân là lão sư, đương nhiên tức giận tím mặt, trừng phạt một trăm quân côn, lại sung làm tiểu binh Tây cương, càng trục xuất khỏi môn hộ, lệnh không được tự nhận là môn sinh Thu Kiếm Hàn!
Nếu bình thường mà nói, Vương Vân Chú chín thành chín là không còn ngày nổi danh, thời đó coi trọng nhất xuất thân, một người bị trục xuất khỏi sư môn, hơn nữa sư phụ lại còn là cao tầng quân đội, tuyệt đối sẽ không thể nói chuyện quấy động phong vân!
Lại không ai nghĩ tới, Vương Vân Chú đi Tây tuyến, sinh tử không màng, chỉ mười mấy năm thời gian, từng bước tích góp công huân, thế mà trở thành Tây quân chủ soái.
Mặc dù về sau Thu Kiếm Hàn biết được chân tướng, hôn thê của Vương Vân Chú bị một tên hoàn khố nhà giàu để ý, cưỡng ép cưới làm tiểu thiếp. Mà cha vợ hắn lúc đó lại tham mộ phú quý, bội bạc ước định mà đáp ứng người kia.
Đối mặt tình thế như thế, Vương Vân Chú sao có thể nhịn, dưới cơn nóng giận, trực tiếp đem người xông vào nhà cha vợ, đoạt lão bà rồi chạy trốn... Tối hôm đó liền bày yến hội bái đường thành thân vào động phòng...
Chuyện xảy ra dù có nguyên nhân, hơn nữa cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hiện thực, vẫn là trắng trợn cướp đoạt dân nữ... Cha vợ hắn căn cứ chuyện này mà báo quan.
Sau khi biết được chân tướng, dưới cơn nóng giận, Thu Kiếm Hàn trực tiếp diệt môn nhà công tử ca kia, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không cho phép Vương Vân Chú trở về.
Nước đổ khó hốt, trục xuất môn hộ không phải bình thường có thể thu hồi, sư phụ, không thể sai, sai cũng là đúng!
Về sau, chỉ cần Vương Vân Chú về kinh thành nhận lệnh, báo cáo... Đều sẽ đến trước cửa phủ Thu Kiếm Hàn quỳ hoài không dậy. Thế nhưng từ đầu tới cuối Thu Kiếm Hàn cũng chưa từng mở qua.
Chuyện này, có thể nói là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Vương Vân Chú!
Từ đó về sau, Vương Vân Chú đánh trận hung hãn không sợ chết, thương lính như con, lại nói tục không ngừng, mở miệng là lão tử... Cái này cũng là học của lão sư Thu Kiếm Hàn của hắn. Hoàn toàn có thể nói như vậy, cơ hồ đem Thu Kiếm Hàn lúc còn trẻ phục chế lại một lần!
Khi người ta thương nhớ ai đó, mà lại không thể gặp mặt hay nói chuyện với người đó, thì người ta thường bắt chước một số thói quen của người kia, như một cách để nguôi đi nỗi nhớ, tựa như hai người vẫn luôn ở bên vậy.
Theo từng năm thăng chức, mỗi lần Vương Vân Chú hồi kinh, đều thương lượng với thủ hạ tâm phúc: Các ngươi ngẫm cho lão tử, làm thế nào mới có thể để lão tử bước qua cửa nhà lão gia tử?
Nhưng mà mỗi lần đều có muôn vạn kế, lại không thể để hắn toại nguyện, cái này cũng khiến Vương Vân Chú từ đầu tới cuối đều có một chút tâm lý tự ti.
Sư môn khí đồ!
Chúng tướng Tây tuyến đều biết tâm bệnh của đại soái nhà mình.
Mà tâm phúc số một như Tôn Tử Hổ, đương nhiên càng thêm biết đầu nguồn.
Cho dù lúc hắn tự mình đối mặt Thu Lão Nguyên soái, Tôn Tử Hổ cũng không nghĩ đến, bản thân hắn mới vừa gặp Thu Lão Nguyên soái, còn chưa kịp nói gì, lão gia tử đã đồng ý cho đại soái trở về?!
Tâm tình hắn lúc này khuấy động đến cực điểm, hận không thể gào khóc một phen, phát tiết uất khí trong lòng.
Thu Kiếm Hàn thở dài.
Chỉ vì chút chuyện lúc trước như vậy, thanh đao xấu hổ khó thu vào vỏ, thế nào cũng không chịu thu lại mệnh lệnh đã ban. Mãi cho đến bây giờ, làm khổ bản thân, khổ đứa nhỏ Vân Chú, còn khổ người bên cạnh liên quan, đều là tội lỗi của lão a.
Tâm niệm Tôn Tử Hổ khẽ chuyển, vội vã không chịu nổi, lên tiếng cáo lui, ra ngoài viết thư, lập tức đem Phi Ưng truyền thư, đem tin tức nặng ký này truyền về.
Hắn có thể nghĩ đến, lúc đại soái nhìn thấy phong thư này, sẽ có tâm tình thế nào.
Mà hiện tại đang lúc binh huynh chiến nguy, chẳng may hắn chiến tử, như vậy chết thì cũng không, như vậy tin tức này nhất định phải lập tức truyền về, đây chính là biểu hiện kiệt xuất của Tây quân tranh thủ được phúc lợi cho đại soái a!
- Tên kia, khẳng định mừng đến phát khóc.
Tôn Tử Hổ nhớ tới bức thư vô cùng dài dòng của mình, lập tức cười hắc hắc hai tiếng, có tật giật mình nhìn chung quanh.
- Không biết đại soái khóc sẽ thế nào? Xấu thành dạng gì không biết, bây giờ suy nghĩ một chút cũng thấy vui vẻ, đời này của ta xem ra còn phải trông cậy vào việc này mà kiếm niềm vui, trận này quyết không thể chết, nhất định phải sống qua, lúc đó mới hy vọng nhìn thấy đại soái khóc nhè... Vừa rồi Thu soái có nói, để cho “Tôn Tử” ta cùng đi với đại soái, ta có thể cận thân mà nhìn đại soái khóc, vì trở thành nhân chứng, nhất định phải sống sót...
Tôn Tử Hổ mơ màng nửa ngày, tâm tư nam nhân cũng không dễ đoán, ai có thể nghĩ tới, nam nhân lưng hùm vai gấu như Tôn Tử Hổ, không ngờ lại có thể có tâm tư như thế!
...
Cờ xí Thượng Quan tướng môn chầm chậm dâng lên.
Đã rất nhiều năm, cờ tướng môn lại lần nữa treo cao!
Đám lão binh vừa tỉnh nhìn thấy cờ xí, không thẹn mà cùng đứng lên, dù thân thể vô lực, vẫn nỗ lực mượn lực, dùng chút sức lực ít ỏi, đứng thẳng người.
Trên cờ xí có thêu huyết sắc phi long kỵ, một cây trường thương như muốn đâm thủng bầu trời, vừa lên đã hấp dẫn tâm thần mọi người, toàn lực chú ý!
Đám lão binh lập tức trở nên nghiêm túc, chỉnh trang tư thế, duy trì thế đứng tiêu chuẩn nhất, lúc này mới trịnh trọng đưa tay chào!
Trong mắt, không kìm được mà lệ nóng doanh tròng!
- Cờ Thượng Quan tướng môn, rốt cục lại hiện lên trên chiến trường Ngọc Đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.