Ta Là Chí Tôn

Chương 476: Thời khắc cuối cùng! (Thượng)




- Lấy tình huống trước mắt mà nói, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày!
Phó Báo Quốc nhắm chặt hai mắt, nhất thời chỉ thấy toàn thân vô lực, nếu không phải có ý chí nỗ lực chèo chống, cơ hồ đã ngã oạch xuống đất!
Đã có vài chục vạn cái nhân mạng nằm xuống ở đây, chẳng lẽ cuối cùng vẫn là không thủ được?
Vốn dĩ Phó Báo Quốc còn cho rằng, Thiết Cốt quan ở dưới tay hắn, chí ít còn có thể thủ vững thêm hai mươi ngày!
Trừ phi binh sĩ chết hết, nếu không Thiết Cốt quan tuyệt không thất thủ. Dù Hàn Sơn Hà có bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng cũng chỉ có thể quy quy củ củ mà ngươi thủ ta công!
Mà tiếp tục kiên trì, viện binh không ngừng đưa đến, nhất là Tây quân đến, khiến Phó Báo Quốc càng thêm nắm chắc.
Nhất là quân tình báo lại, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái cũng đang xuất lĩnh đại quân, chạy vội tới đây, nhiều nhất chỉ thêm một ngày, liền có thể đuổi tới Thiết Cốt quan!
Điều này khiến hy vọng trong lòng Phó Báo Quốc không ngừng bà"nh trướng, hắn tự tin, mình tuyệt đối có thể kiên trì đến khi Thu Lão Nguyên soái đến, cùng nhau hợp binh, chống lại Hàn Sơn Hà, sau đó Ngọc Đường chỉ cần kiên trì, chống đến khi Cửu Tôn đại nhân tới giúp, có thể đảm bảo Đông tuyến an ổn.
Lại hoặc là cứ vậy giằng co tiếp, so tiêu hao, đánh đến khi hai nước đều không thể tiếp tục được nữa, như vậy chiến tranh cũng tự động kết thúc!
Đông Huyền dù có cử quốc xâm phạm, nhưng Thiết Cốt quan cũng có Đông tuyến toàn viên, Tây tuyến tinh nhuệ, cùng viện quân của Thu Lão Nguyên soái, thực lực cũng không kém quá nhiều, nhất là còn có Thiết Cốt quan, hùng quan bất phá làm chỗ dựa, trận chiến công phòng luôn là một bên phòng thủ chiếm ưu thế, nếu cứ tiếp tục so hao tổn, lấy tỉ lệ thương vong trước mắt mà tính, thế nào cũng là Đông Huyền thu thiệt lớn!
Trận chiến này, phần thắng của Ngọc Đường từ một thành đã lên tới ba thành, gió thổi đã nghịch chuyển!
Nhưng...
Phó Báo Quốc phát hiện, suy nghĩ của hắn chỉ là đơn phương suy nghĩ, Hàn Sơn Hà không hổ là đệ nhất danh tướng được cả Thiên Huyền đại lục công nhận, không biết có phải ngay từ đầu, đối phương đã trù tính tới điểm này hay không, nếu thực sự như vậy, vậy thực quá đáng sợ!
Tường thành Thiết Cốt quan xuất hiện biến đổi kinh người như vậy, khiến Phó Báo Quốc mất hết can đảm!
Binh mã của Lão Nguyên soái sắp đến, chiến cuộc cũng sắp nghịch chuyển, nhưng đúng vào lúc quan trọng này, lại xuất hiện sơ hở, tường thành có vấn đề. Hết lần này tới lần khác lại vào đúng chỗ đó, ngay cả tu sửa cũng không có biện pháp!
- Chẳng lẽ trời muốn vong ta. Trời muốn vong Ngọc Đường ta?!
Phó Báo Quốc thở dài một tiếng.
...
- Cơ hội!
Cơ hồi mà Hàn Sơn Hà chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng tới!
- Toàn quân tiến lên! Quyết trong một ngày một đêm, chiếm xuống Thiết Cốt quan!
Hàn Sơn Hà phát tướng lệnh:
- Không tiếc bất cứ giá nào, hết thảy thương vong! Cho dù ba mươi vạn quân cùng diệt tuyệt, cũng nhất định chiếm được Thiết Cốt quan!
Đối với mệnh lệnh điên cuồng của Hàn Sơn Hà, tất cả tướng sĩ Đông Huyền đều lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, mệnh lệnh đã ra, bọn hắn đều nghiêm ngặt chấp hành.
Tất cả mọi người ra ngoài chuẩn bị, quyết ý mang theo chịu chết chi tâm, một trận quyết tuyệt.
Chiến Ca nhìn lão sư của mình:
- Lão sư, tình huống mà chúng ta muốn thấy nhất đã xuất hiện, tường thành của đối phương xuất hiện vấn đề, Thiết Cốt quan cơ bản đã thành vật trong tay. Nhưng lúc này cũng là lúc mà đối phương chống cự mãnh liệt nhất, nếu chúng ta toàn diện tiến công, nhất định sẽ tạo thành thương vong không đáng có... Cái này...
Trong lúc này, bỏ ra thương vong lớn như vậy, căn bản là không cần thiết!
Đối với chuyện này, Chiến Ca tràn đầy nghi hoặc.
- Binh quý thần tốc, nhất định phải phá Thiết Cốt quan trước khi Thu Kiếm Hàn tới, nếu không... Cơ hội tốt nhất, cứ vậy sẽ trôi đi!
Hàn Sơn Hà khẽ thở dài.
- Ít nhất có thể kéo thêm một tháng... Lợi hại a.
- Đại thế đã về bên ta, cho dù lão thất phu Thu Kiếm Hàn có tới, lại có thể nghịch chuyển thế cục sao?
Chiến Ca vẫn khó hiểu mà hỏi.
- Chiến Ca, ngươi cũng là người biết binh, chẳng lẽ còn không thấy rõ thế cục trước mắt? Chiến dịch này nếu không phải xuất hiện tình thế vi diệu, tường thành xuất hiện điểm yếu, chiến cuộc đã triệt để nghịch chuyển, đại thế đã không còn bên ta!
Hàn Sơn Hà trầm giọng nói.
Chiến Ca biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Lão sư, thế cục trước mắt rõ ràng là bên ta chiếm hết thượng phong, coi như không có sơ hở kia, muốn đánh hạ Thiết Cốt quan cũng chỉ là vấn đề thời gian, nào có thể có biến hóa như vậy?
Hàn Sơn Hà lắc đầu, ngừng một chút mới nói:
- Chiến dịch này ta dốc toàn quốc lực, thanh thế cố nhiên to lớn, nhưng mà tai họa ngầm cũng không có nhỏ, nếu không phải lúc trước tứ quốc liên minh định án, cùng vây Ngọc Đường, lão phu quyết không kiến nghị cực đoan này, nếu lúc trước Tử U có thể nhất cử diệt sát Vân Tôn, thậm chí chỉ cần vây chặt lấy hắn, tứ phương cùng phát kỳ binh, Ngọc Đường tất sớm hủy diệt.
- Thế nhưng trận chiến Tử Long thành, Vân Tôn kia không những giết khỏi trùng vây, lại càng triệt để chấn nhiếp cao tầng Tử U, Tử U Hoàng cung bởi một trận chiến kia, nhận ra bản thân còn thiếu sót, dứt khoát lui binh, đến lúc này, Tây tuyến Ngọc Đường đã không còn phải lo.
- Còn có nam tuyến, sau khi Vân Tôn rời Tử Long thành, hoàn toàn ngoài ý liệu mà lại đi Nam tuyến, cường thế nhập chiến, quân tỏa Đại Nguyên, khiến cho Đại Nguyên dù không tổn thất nhiều, nhưng sĩ khí đại giảm, không còn năng lực tái chiến! Phía bắc, có Thiết Tranh tự mình tọa trấn, có thể nói là an ổn như núi, cho nên cái gọi là chiến cuộc tứ phương, hiện tại cũng chỉ còn mình Đông Huyền chúng ta mà thôi.
- Nhưng mà, thực lực của Phó Báo Quốc kia lại hoàn toàn ngoài dự tính của ta, bố trí thiết kỵ quấy nhiễu của hắn, khiến chúng ta phải chịu ảnh hưởng nhất định, hơn nữa Tây quân tới tiếp viện, khiến cho Thiết Cốt quan vốn đang tràn ngập nguy hiểm lại lần nữa ổn định cuộc chiến, nếu đợi lão thất phu Thu Kiếm Hàn tới nữa, ta có thể khẳng định, cho dù không có Vân Tôn tham gia, cứ vậy mà tiêu hao xuống, coi như Ngọc Đường bị đánh tan, Đông Huyền ta cũng bị kéo sụp đổ! Hiện tại, ngươi còn cho rằng tình thế có lợi đối với chúng ta sao?
Sắc mặt Chiến Ca đại biến, nhất thời lạnh xuống.
- Lấy phương thức cực đoan nhất đánh hạ Thiết Cốt quan, cố nhiên phải tiêu hao nhiều, nhưng chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu thực sự để Thu Kiếm Hàn đến, còn muốn đánh hạ Thiết Cốt quan, chỉ sợ... Sẽ còn phải bỏ ra bốn mươi vạn, thậm chí còn nhiều hơn... Hơn nữa còn vô cùng tốn thời gian.
- Vì cái gì? Sơ hở đã xuất hiện, không thể sửa lại a!
Chiến Ca vẫn có chút không hiểu.
Chẳng lẽ Thu Kiếm Hàn tới, liền có thể sửa được tường thành kia sao?
Hàn Sơn Hà không trả lời, chỉ thở dài một tiếng.
Gió tuyết lớn, lần nữa bồng bềnh rơi xuống.
Mà trong gió tuyết, quân doanh Đông Huyền đột nhiên vang một tiếng kèn hiệu rung trời! Vô số quân địch vọt ra như thủy triều. Thanh mây công thành thật dài như rừng rậm kéo ra!
- Hàn Sơn Hà đã phát hiện, hắn đã bắt đầu triển khai thế công!
Phó Báo Quốc kiệt lực rống to:
- Tất cả huynh đệ, bất kể Đông quân hay Tây quân, toàn lực phòng hộ!
- Nhiều người như vậy cùng lên? Không cần như vậy chứ!
Tôn Tử Hổ giật nảy mình.
- Lần này Hàn Sơn Hà toàn lực xuất kích, triển khai thế công cực đoan nhất!
Phó Báo Quốc nhắm mắt lại:
- Chúng ta chỉ có thể toàn lực ứng phó! Nếu không... Chờ không được Lão Nguyên soái đến, Thiết Cốt quan đã bị chúng ta ném đi! Nếu như thế, Ngọc Đường thực sự nguy rồi!
Trận này định trước là một trận chiến sầu thảm!
Mà hôm nay, là ngày hai mươi hai tháng chạp!
Rất nhiều năm sau, hai nước vẫn đều nhớ kỹ ngày này.
Bởi vì hôm nay, chính là ngày lễ chung của cả hai nước.
Đông Huyền, xưng là: Chiến Hồn tiết!
Ngọc Đường, xưng là: Trung Hồn tiết!
Mỗi năm đến ngày này, cả Đông Huyền đều im lặng trầm tư.
Mà Ngọc Đường, mỗi năm đến ngày này, cả nước phục đồ trắng, hương nến đầy trời!
Sự khốc liệt của trận chiến này, bất kể là Đông Huyền hay Ngọc Đường, coi như những lão binh thân kinh bách chiến, thiết huyết nam tử không sợ sống chết, cũng đều phải gào rống một phen!
Thực sự quá thảm!
Trên đầu thành, cơ hồ không lúc nào mà không có ác chiến.
Không, đã không phải là cơ hồ nữa, mà là bao giờ cũng đều đang ác chiến!
Rất nhiều binh sĩ Ngọc Đường nỗ lực chèo chống, sức cùng lực kiệt dùng chút sức lực cuối cùng, nhìn thấy địch nhân xông lên đầu thành, trực tiếp dùng thân thể huyết nhục của mình xông lên, ôm lấy quân địch, cùng nhau lao ra khỏi tường thành mười lăm trượng, cùng nhau ngã thành bánh thịt!
Đây cũng là thủ đoạn sau cùng, cùng địch cùng vong, cùng đi cửu tuyền, cuối cùng cũng không lỗ lã!
Lúc này trên đầu thành, người cứ như sủi cảo rơi xuống, tiếng la giết đan xen cùng một chỗ, nói liền không ngớt.
Máu nóng chảy ra, hơi nóng xông lên không trung, trực tiếp hòa tan tuyết lớn giữa không trung, hóa thành từng giọt mưa tích tích.
Nhưng cho dù nước mưa từ trên trời rơi xuống, cũng vô pháp hòa tan máu chảy róc rách trên mặt đất!
Trong trời đông giá rét, vô số tướng sĩ ở trần, tóc tai bù xù lấy một loại tư thế điên cuồng chiến đấu.
Thân thể trần trụi lộ ra đầy vết sẹo!
Vết sẹo trên người chiến sĩ, xưa nay đều là những tấm huân chương vinh quang thực tế nhất, lúc này, cùng nhau lộ ra ngoài!
Chân chính bất kể địch ta, tất cả đều điên cuồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.