Ta Là Chí Tôn

Chương 463: Nam nhi báo quốc!




Cho đến khi Vân Dương lần nữa tỉnh lại, giật mình phát hiện bên người có ánh sáng yếu ớt quanh quẩn.
Bên cạnh hắn đang có một đám người đang tranh luận.
- Cho ta xem, cho ta xem một chút, chuyện này đúng là hiếm lạ a.
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi, thực sự quá hiếm lạ.
- Ta xxx, vừa rồi ta nghe còn không dám tin tưởng, hóa ra lại đúng là thật!
- Trâu, thực con mẹ nó quá trâu!
- Ai da da...
- Thực sự là kỳ tích.
- Lão tử thực con mẹ nó phục, thực sự không thể tưởng tượng nổi, khó thể tin nổi...
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực lòng không thể tin nổi chuyện này...
...
Vân Dương vừa tỉnh lại thấy như đang nằm mơ.
Con mẹ nó đến cùng là có chuyện gì, lộn xộn cái gì vậy?
Vân Dương mở to hai mắt, liền thấy trước mắt treo một loạt các loại đầu, tất cả đều mở to đôi mắt hiếu kỳ chấn kinh chắm chú nhìn hắn, tựa như nhìn thấy cái gì đó quý hiếm lắm vậy...
Loại cảm giác này giống như... Một đám người đang vây xem: Oa, ở đây có con cọp bị nhốt trong lồng này...
Trước đó tuy Vân Dương hắn mang danh hoàn khố, nhưng vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng, bình thường cũng quen bị người nhìn qua ngưỡng mộ các kiểu... Dù sao cái gì đẹp thì được người thưởng thức cũng là chuyện đương nhiên... Thế nhưng tự mình biết chuyện của mình, bộ dáng của hắn hiện tại có gì đáng xem sao?
Vân Dương cảm thấy đại não còn đau rút từng chặp, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Vừa mới mở miệng, Vân Dương lập tức bị bản thân dọa sợ, thế mà hắn lại có thể nói chuyện, hơn nữa còn có thể nói rõ từng chữ, phát âm rõ ràng chuẩn mực.
- Tỉnh tỉnh, sống sống...
- Ôi mẹ ơi, thương nặng như thế mà còn có thể sống được...
- Chẳng những còn sống, hơn nữa còn có thể mở miệng nói chuyện, vừa rồi ta nghe rõ lời hắn nói a!
- Kỳ tích! Cái này đúng con mẹ nó kỳ tích, không có nửa phần hoa trương giả bộ a!
- Lão Lưu, người ngươi cứu về đã sống rồi, thực đúng là không uổng công mà!
Vân Dương vừa nghe vậy lập tức hiểu rõ.
Hắn được người có lòng tốt cứu giúp, mà đám người vây xem hắn thực ra bởi vì bị kinh ngạc, người thụ thương nặng như hắn, thế mà lại không chết, đúng là hiếm có khó tìm!
Lúc này, một lão già mặt mày hòa nhã xuất hiện trước mắt Vân Dương, quan sát Vân Dương cả nửa ngày, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu hữu ngươi đúng là mạng lớn, nếu đổi lại là người khác mà chịu trọng thương như vậy, chỉ sợ đã sớm chết cả trăm ngàn lần... Mà tiểu hữu ngươi lại có thể sống lại, hơn nữa vừa tỉnh sinh cơ lập tức chuyển tốt, quả là không thể tưởng tượng nổi. Lão phu hành y nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy tình huống đặc dị như ngươi.
Vân Dương cố sức đáp lại:
- Đa tạ ơn cứu của lão bá.
- Sinh cơ phục hồi cố nhiên là chuyện tốt, nhưng thương thế của ngươi cũng không thể khỏi ngay được. Phải cần tĩnh dưỡng cho thật tốt.
Lão nhân mỉm cười:
- Vừa rồi ta có nấu cho ngươi một bát thuốc, ngươi mau tranh thủ uống cho nóng, sau đó nghỉ ngơi một giấc. Đối với ngươi mà nói, hoàn toàn nghỉ ngơi là phương thức hồi phục tốt nhất.
Vân Dương khẽ động tâm niệm, nhất thời cảm nhận được thương thế toàn thân đã được xử lý cẩn thận.
Mấy khúc xương gãy cũng đều được dùng nẹp gỗ cố định, trước ngực sau lưng, từ trên xuống dưới bị cuốn lại như một bộ xác ướp.
Vân Dương đương nhiên không dám lập tức nghỉ ngơi, lại từ từ lên tiếng:
- Xin hỏi lão bá, nơi này là nơi nào? Là địa giới thuộc về quốc gia nào?
Ánh mắt lão nhân hơi chút kinh ngạc, nói:
- Nơi này là khu vực Đông Nam Ngọc Đường đế quốc, thuộc về Thiên Nam đạo của Ngọc Đường, là một tiểu sơn thôn của Cầu Thủy huyện, thuộc quyền quản lý của Tinh Huy thành, gọi là Hoàng Sơn Khẩu Thôn.
- Thiên Nam đạo... Tinh Huy thành, Cầu Thủy huyện...
Vân Dương hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra mấy phần mê mang.
Thiên Nam đạo mà lão nhân nhắc đến thì hắn có biết, Tinh Huy thành cũng biết, nhưng Cầu Thủy huyện là nơi nào thì hắn chịu. Có điều nếu nơi này lệ thuộc Tinh Huy thành, như vậy thì khoảng cách cũng không xa lắm.
Nơi này các chiến tuyến Đông phòng chừng năm ngàn bảy trăm dặm.
Lộ trình năm ngàn bảy trăm dặm này, nếu Vân Dương hắn không bị thương hại, hóa mây thuận gió một canh giờ là có thể chạy qua. Nhưng hiện tại...
Vân Dương ảm đạm nhắm mắt, hắn hiện tại, coi như có thể đến chiến trường thì cũng có thể làm gì?!
Tu vi mất hết, ngoại thương nội thương đều vô cùng nặng nề, nhất là chư tướng thần thông cũng mất hết, so với một võ giả tầm thường còn không bằng, coi như thực sự lên chiến trường, chỉ sợ vừa lên đã phải chịu cảnh tống táng!
Cho nên... Chuyện trước mắt cần làm, đó chính là tận sức chữa trị thương thế, hồi phục công thể, về phần có thể khôi phục đến mức nào, hết thảy chỉ có thể chờ tương lai, trước mắt, điều duy nhất hắn có thể làm, đó chính là không tử bỏ!
Vân Dương nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm hồi nguyên, người bên cạnh lại tiếp tục nói chuyện.
- Không biết gia hỏa này là người thế nào... Nhìn như người mới từ chiến trường trở về vậy...
- Tám chín phần hẳn là như vậy, nhìn bộ dạng này, coi như có bị vạn người giày xéo cũng không thể thê thảm đến thế đi, tình hình chiến đấu hiện tại đã thảm liệt như vậy rồi sao?!
- Thực sự đúng là gặp gì biết nấy, nhìn thấy hắn là có thể đoán được tình trạng chiến trường ác liệt đến mức nào! Không biết đám tiểu Lục hiện ra sao...
Nói đến đây, tất cả mọi người cùng thở dài, bầu không khí nhất thời trầm lại.
Vân Dương mở to hai mắt, gian nan quay đầu lại hỏi:
- Đánh trận?
Lúc này hắn mới chú ý tới, đám người vây quanh hắn phần lớn là trung lão niên bốn năm mươi tuổi, tùy tiện một người đều có thể nhìn thấy mặt mũi nhăn nheo, trên mặt chất đầy vết tích sương gió tang thương.
Một người trong đó nói:
- Ngươi mới từ chiến trường đi ra sao?
Vân Dương thở dài:
- Ta đang trên đường đi tiếp viện... Bị cao nhân địch quốc đánh thành bộ dạng này...
- Trời ại, hóa ra đi chiến trường cũng khó vậy sao? Còn có cao thủ địch quốc phục kích ven đường?
Đám người nghe vậy lập tức cùng nhau kinh hô.
- Đế quốc phát tử chiến lệnh, toàn dân tham chiến, thề hộ gia viên!
Một lão già nhìn bộ dạng nghi hoặc của Vân Dương mà thuận miệng giải thích:
- Mặc dù chúng ta chỉ là dân vùng núi nhỏ, nhưng quốc gia nguy nan thất phu hữu trách...
- Đám thanh niên trai tráng thợ săn trong thôn đều đã đi cả, tổng cộng ba sáu người gấp rút lên đường tiếp viện, không biết bọn hắn có thể thuận lợi đến không.
Trái tim Vân Dương đột nhiên ấm lên.
- Nếu như thiên hạ thái bình, Ngọc Đường tường hoàn chúng ta đương nhiên có thể tị thế ở đây, không tranh quyền thế, vẻn vẹn chỉ cầu bình an vui sướng, nhưng bây giờ đứng trước nguy cơ sơn hà phá toái... Chúng ta tuy chỉ là dân nghèo vùng hẻo lánh, nhưng cũng không thể chỉ cầu an thân. Đưa đám nhỏ lên chiến trường tiếp viện vốn là chuyện đáng phải làm, không cầu ngăn cơn sóng dữ, chỉ cầu thân người Ngọc Đường, đứng trước quốc gia nguy nan, không thẹn với lương tâm.
Trên mặt lão giả giữ vững một vẻ nghiêm nghị.
- Ai, kỳ thực ngươi... Chính là đám người tiểu Lục qua sông phát hiện, vốn cho là tàn binh chiến trường, cùng là người Ngọc Đường, tự có một phần tình hương hỏa, liền đem ngươi trở về, dặn dò lão hủ cẩn thận chăm sóc...
Một lão nhân hiền lành nói:
- Đứa nhỏ, suy cho cùng ngươi cũng bởi tiếp viện mà bị thương, đã như vậy chính là dũng sĩ Ngọc Đường, chỉ cần ngươi có một hơi, chúng ta coi như có phải dốc tận gia tài, cũng phải cứu ngươi bằng sống, ngươi cứ an tâm dưỡng thương nhé.
Một lão nhân khác nghiêm mặt nói:
- Đúng đó, đây là chuyện đáng làm, chỉ cần là người bị thương trên chiến trường, tất cả đều là anh hùng của chúng ta! Chớ nói chi thương thế của ngươi còn nghiêm trọng như vậy!
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không phải trải qua chiến đấu dị thường thảm liệt, thương thế há có thể nặng như vậy? Mà thân chịu thương thế nặng như thế lại vẫn chưa chết, chứng minh Vân Dương không phải người thường, cũng bởi vậy có thể suy ngược lại, chiến đấu mà Vân Dương phải đối mặt thảm liệt đến mức nào, đồng thời cũng chứng minh hắn chính là dũng sĩ trên chiến trường, là anh hùng Ngọc Đường!
Vân Dương nói khẽ:
- Hổ thẹn!
Mấy lão nhân cuống quít an ủi.
Vân Dương cảm thấy trong lòng như bốc lên một ngọn lửa ấm, một cỗ cảm giác cảm khái bành trướng trong lòng.
Trong nước có những người như thế, Ngọc Đường há có thể diệt? Ai có thể diệt?!
Sau đó, mấy lão nhân sợ quấy rầy Vân Dương nghỉ ngơi, tất cả đều nhẹ nhàng rút chân ra cửa, đem cửa nhẹ nhàng khép lại.
Vân Dương vẫn có thể nghe được tiếng thở dài nhẹ nhàng bên ngoài.
- Không biết... Lần này Cửu Tôn đại nhân có thể tham chiến hay không... Thế cục lần này... Nghe nói nguy hiểm chưa từng có, Đông Huyền cử quốc xâm chiếm...
- ... Đúng vậy, nếu không phải như vậy, sao ngay cả Bệ hạ cũng phải hạ Tử Chiến lệnh? Động viên cả nước, chung gánh quốc nạn, tình thế trước mắt, nghiêm trọng chưa từng có!
- Vất vả lắm mới có mấy năm thái bình, thế mà hiện tại lại phải loạn...
- Ai...
- Ta cũng thực không rõ, Ngọc Đường chúng ta xưa nay không chủ động trêu chọc người ta, cũng chưa từng chủ động gây chiến sự, vì cái gì mà những quốc gia kia cứ phải nhằm vào Ngọc Đường? Chẳng lẽ nhất định phải thống nhất thiên hạ mới có thể chết được nhắm mắt?
- Không hiểu, nói chung đây là suy tính của đám đại nhân vật, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được...
- Ai, hận không thể trẻ lại mười bảy mười tám năm, dù lão phu trở lại hồi bốn mươi tuổi, cũng dám lên chiến trường liều mạng với đám con buôn kia! Ngày nào cũng đánh như thế, dân ta sống thế nào cho được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.