Ta Là Chí Tôn

Chương 461: Sống sót sau tai nạn!




Chỉ trong nháy mắt, hai người Niên tiên sinh đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đối với cái hồ kỳ quái mà bản thân tạo ra, không có nửa điểm lưu luyến.
Niên tiên sinh không biết, lúc này rời đi, mới thực sự mất đi cơ hội tốt nhất giết Vân Tôn!
Nháy mắt Vân Dương rơi xuống, Khống Linh đại trận đã thành công phát động!
Mà năng lực hóa hình của hắn cũng thực sự hoàn toàn biến mất, một lần nữa khôi phục hình người, càng bởi bí pháp phản phệ, lập tức hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể trôi theo dòng nước ngầm...
Niên tiên sinh chỉ cần nhảy vào sông, tiến lên tìm kiếm một hồi, nhiều lắm chỉ mấy chục dặm là có thể tìm được Vân Dương, hơn nữa còn không cần tốn nhiều sức là có thể tiêu diệt!
Nhưng, hắn không nghĩ tới điểm này.
Dù sao, Thủy Tôn hóa nước mà đi, năng lực ẩn trốn đã sớm ăn sâu vào lòng người, Niên tiên sinh quyết không tin tưởng, trong tình huống như vậy, rõ ràng đã thành công thoát thân lại còn bị Khống Linh đại trận phong tỏa năng lực...
Thậm chí, có thể tạo ra cảnh tượng thiên băng địa liệt như thế, lại bởi không chịu nổi phản phệ mà hôn mê... Nghĩ thế nào cũng không thể thông cho được.
Thế là, cơ hội ngàn năm một thủa, gần như khả năng duy nhất có thể diệt sát Vân Tôn, cứ vậy mà bị Niên tiên sinh nhẹ nhàng buông tha!
Vân Dương bị khôi phục thân hình, theo dòng nước ngầm không biết đã bị lao ra bao xa, thân thể hoàn toàn không có ý thức của hắn chỉ có thể bị động bị nước kéo đi, cho đến lúc tỉnh lại, đã ngạc nhiên phát hiện bản thân đang ở một vùng nước cạn.
Đưa mắt nhìn quanh, phát hiện sau mình dĩ nhiên là một tòa núi lớn khổng lồ, núi non trùng điệp, nguy nga hiểm trở, khắp nơi một màu xanh um tươi tốt, xa xa nhìn lại, không khỏi cảm thấy tinh thần thư sướng.
Càng thấy một dòng nước, như nộ long lao ra từ cửa hang u thẳm, liên tục vô tận.
Vân Dương chậm rãi tỉnh thần, bản năng dò xét bốn phía còn chưa kịp may mắn sống sót sau tai nạn, đã lại lần nữa hư nhược ngất đi.
Gần như bản năng nhắm mắt lại, cố sức hít thở không khí mới mẻ, Vân Dương rốt cục có thể xác định: Mình còn sống!
Một giây tiếp theo, không phải là cảm xúc may mắn sống sót nữa, mà là vô cùng vô tận thống khổ đánh tới.
Đại não như muốn nổ tung.
Đau đớn đột ngột đến khiến Vân Dương không tự chủ được mà co rút thân thể, muốn gào thét để phát tiết đau đớn, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ngay cả âm thanh hắn cũng không phát ra nổi, cổ họng hắn như bị ngàn đao cắt xé.
Có điều, thống khổ thân thể phải chịu còn dễ chịu hơn đại não.
Tựa như có vô số vì sao, từng viên từng viên bạo tạc trong đầu hắn.
Vân Dương đau tới cùng cực, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, kiệt lực điều động Huyền khí áp chế, thế nhưng vừa động mới lại phát hiện đan điền rống tuếch, một tia Huyền khí cũng không có, càng không nói tới vận dụng giảm đau.
Vân Dương thống khổ vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, lại phát hiện thần công theo hắn từ ngày hoàn hồn, cũng đã mất đi bóng dáng.
Mở ra thức hải, để Lục Lục hỗ trợ, vẫn lại tiếp tục thất vọng, lúc này ngay cả thức hải hắn cũng không thể liên thông!
Tu vi, Huyền khí, thần thức, đan điền, khí hải... Toàn bộ không chút âm thanh, so với người bình thường còn càng thêm thảm hại!
Cảm thụ đau đớn như thủy triều cuốn tới, một đợt lại một đợt. Chỉ ngắn ngủi mấy khắc đồng hồ, Vân Dương liền sinh xúc động muốn tự sát.
Vân Dương dùng tay phải duy nhất có thể cử động, chăm chú nắm chặt một tảng đá bên người, mãi cho đến khi bẻ gãy xương ngón tay, máu me đầm đìa, lại sửng sốt phát hiện không hề cảm thấy nửa điểm đau đớn, bởi trong đầu hắn lúc này chỉ còn cảm giác như bị thiên đao vạn quả không ngừng xâm nhập mà thôi.
Một đợt lại một đợt, một lần lại một lần, tựa như không ngừng không nghỉ, hoàn toàn không có cuối cùng...
- Ta muốn báo thù!
Hô không thành tiếng, Vân Dương gào thét trong lòng, lấy cỗ chấp niệm này đối kháng với đau đớn vô biên.
- Các huynh đệ còn đang chờ ta, đang nhìn ta báo thù cho họ!
- Vô luận thế nào cũng phải chống đỡ, Niên tiên sinh còn không làm gì được ta, chính là trời không tuyệt ta.
- Ta không thể từ bỏ, không thể từ bỏ huyết hải thâm cừu!
- Ta... Nhất định phải diệt Tứ Quý lâu, đánh giết Niên tiên sinh, còn có tất cả những kẻ đã phục kích huynh đệ chúng ta!
- Thù này không báo, vĩnh viễn không được từ bỏ!
Vân Dương gắng gượng con mắt, cắn chặt răng, ngón tay nắm lấy hòn đá, rõ ràng không có nửa điểm Huyền khí, ngón tay càng đã đứt vỡ, vậy mà... Chậm rãi... Từ từ khắc vào trong viên đá...
Hòn đá được mép nước cọ rửa không biết bao nhiêu năm, từ từ lại xuất hiện vết tay.
Con mắt Vân Dương ngưng định nhìn về phía trước, tựa như phía trước có dụ hoặc lớn lao.
Bởi trong đầu Vân Dương hiện tại, tràn đầy ánh mắt ôn hòa của các huynh đệ.
“Huynh đệ!”
“Tiểu Cửu!”
“Cố lên!”
“Chúng ta đều đang chờ ngươi!”
“Vân Tôn không thể ngã xuống! Cửu Tôn không thể chôn vùi!”
“Nhớ phải thay chúng ta báo thù!”
Từng câu nhẹ nhàng an ủi nội tâm khô cạn của Vân Dương. Hình ảnh đột nhiên biến đổi, chuyển thành một mảnh núi thây biển máu, khắp nơi đều là tàn chi đứt gãy, từng đàn quạ cạc cạc không ngừng. Từng đôi mắt chết không nhắm mắt, nhìn thẳng không trung, trong mắt chất đầy bi phẫn.
Đó là huynh đệ của hắn!
Tám huynh đệ của hắn!
Tám trăm huynh đệ của hắn!
Lời nói của Niên tiên sinh lại như Ác Ma vang lên bên tai:
“... Đó là Thổ Tôn a? Hắc hắc, bị một chưởng đánh thành bánh thịt...”
“... Một người khác trong Cửu Tôn các ngươi, nhìn thấy Thổ Tôn chết thế mà như phát điên... Ha ha, hoàn toàn không chút phòng hộ xông lên, kết quả là tại chỗ bị đánh thành thịt vụn, so với Thổ Tôn còn càng thêm triệt để...”
Trong cổ họng Vân Dương phát ra tiếng rống ầm ừ, ánh mắt điên cuồng ngưng kết, từng tia dữ tợn thoáng hiện.
Lúc này, lão cha xuất hiện!
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn kia vẫn tràn đầy ý cười:
“Đứa nhỏ, ta dạy ngươi cải trắng đậu hũ, ngươi có thể làm được hay không? Ăn có ngon hay không?”
Một bộ bạch y linh xảo đến, Vân Túy Nguyệt buồn bã nhìn hắn:
“Tiểu đệ, không được từ bỏ, tuyệt đối không được từ bỏ...”
Hình lại chuyển, đã thấy trăm vạn đại quân Đông Huyền gối giáo chờ sáng, Hàn Sơn Hà tọa trấn trung quân phát mệnh lệnh:
- Hôm nay, một lần là xong, tuyệt diệt Ngọc Đường, không thắng không về!
Tinh kỳ tứ quốc liên minh phô thiên cái địa, vô số nhân mã chen chúc tiến vào quê hương an bình của bách tính Ngọc Đường, vô số dân chúng vô tội, giãy dụa dưới gót sắt, đam thảm thiết kêu rên, tuyệt vọng gào thét.
“Cửu Tôn đại nhân...”
“Cửu Tôn đại nhân hãy cứu chúng ta..”
“Cửu Tôn đại nhân người đang ở đâu?”
...
Khống Linh đại trận, Khống Linh đại trận lại xuất hiện!
Tứ Quý lâu!
Một thanh âm tràn đầy bá khí vang lên:
“Giết sạch Cửu Tôn, hoàn vũ vô thánh, duy Tứ Quý lâu ta độc bá thiên hạ!”
Vân Dương gắt gao trừng mắt, nhìn hình ảnh hiện lên trước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm, gắt gao kiên nhẫn chịu đựng thống khổ vô biên...
Thổng khổ mà hắn phải nhận, cho dù chỉ một khắc đồng hồ cũng có thể khiến một tên thiết huyết nam tử hóa thành động vật không xương, coi như trăm người đồng thời thi triển Phân Thân Thác Cốt Thủ trên một người, cũng không đạt được tới một phần trăm của sự thống khổ này!
Tin rằng đổi lại bất luận người nào, sớm đã không chịu nổi gánh nặng mà từ bỏ sinh cơ. Dù sao sống như vậy, so với chết còn gian nan vạn lần!
Nhưng Vân Dương cứ chịu đựng như vậy.
Chịu đựng.
Ròng rã một ngày một đêm!
Trước đó hắn gặp phải Khống Linh đại trận cản trở, không những khiến thủy tướng mất đi hiệu lực, càng khiến Hồng Mông Tá Pháp mất khống phản phệ. Nhục thân phải chịu tổn thương trước nay chưa từng có, tu vi, huyền công, thần thức đều mất hết, lúc này chỉ khẽ động cũng không thể, ừm... Tay phải vốn có thể động của hắn, đã bị tự hắn bóp thành phế!
Động cũng không thể động, lúc này Vân Dương chỉ còn lại thị giác, xúc giác, trước mắt hắn từ sáng tỏ trở nên tối dần, trở thành đen kịt một màu, tinh quang lấp lóe, sương đêm gió lạnh, gió thổi mây cuộn, mây đen dày đặc ngưng kết trên trời... Một chút hơi lạnh rơi trên mặt.
Tuyết rơi!
Trước mắt, bên người hắn dần biến thành môt màu trắng xóa, hai con mắt trợn trừng dần bị tuyết trắng bao trùm, rốt cục không thể thấy gì nữa...
Nhưng mà lửa giận trong lòng lại càng lúc càng cao, đau đớn trong đầu cũng càng lúc càng kịch liệt, không chút vì thời gian mà chậm lại đôi chút!
Từng tia máu đỏ tươi, vẫn chậm rãi thấm ra tuyết trắng, sau đó lại bị đóng băng, lần nữa thấm ra, lần nữa đóng băng...
Vân Dương không nhúc nhích, đau đớn cực độ trong đầu để lòng hắn càng thêm quyết liệt.
“Vô luận thế nào đều phải chống đỡ qua!”
“Ta nhất định phải vượt qua! Vượt qua mới có thể báo thù!”
Đêm tối chậm rãi đi qua, tuyết lớn ngày càng thêm dày, cả người Vân Dương đã bị tuyết lớn mênh mang triệt để chôn vùi!
Lấy tình trạng cơ thể trước mắt của hắn, thân thể trọng thương, lại hoàn toàn mất đi công thể, chỉ sợ trận tuyết này cũng đủ để lấy tính mệnh hắn!
Tảng sáng ngày kế tiếp...
- A ~~~~~~~~
Một tiếng khàn giọng gần như không thể nghe được dưới sự cố gắng kiệt lực của Vân Dương mà từ miệng vọt ta.
Cùng lúc đó, một đạo bạch khí cùng thêm tiếng gầm kia phun ra, hắn rốt cục có thể động!
Đau đớn kịch liệt trong tận óc kia vẫn còn tiếp tục, nhưng... Cũng đã giảm hơn hôm qua nhiều.
Ngẫu nhiên một đợt cao trào đánh tới, gân xanh hai bên Thái Dương của Vân Dương lại nâng lên, sau đó đại não hãm lại như bị tê liệt.
Nhưng chỉ cần chịu qua cơn đau này, sẽ có một chút thời gian thở dốc!
So với cả đêm liên miêng thống khổ, hiện tại đã có một chút cơ hội thở dốc cũng đủ khiến Vân Dương cảm thấy thoải mái.
Mà hiện trong lòng hắn, không nhịn được mà có chút miên man bất định: Trải qua lần thống khổ ma luyện này, tin rằng... Tin rằng bất luận tra tấn nào áp trên người ta đều mất hiệu lực, cho dù cả đám cùng lên, cùng nhau thực hiện Vân Dương cũng có thể nắm chắc có thể chống đến chết cũng không phát một tiếng thống khổ.
Cái gọi là tra tấn, so với kinh nghiệm hiện tại, so với đau khổ lúc này... Hoàn toàn không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.