Ta Là Chí Tôn

Chương 457: Vô sách!




Hai người này, đương nhiên chính là Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.
Trong thời gian này, xem như triệt để an toàn, nhân thủ Tứ Quý lâu chẳng biết sao đã rút toàn bộ.
Lôi Động Thiên càng sớm không thấy tung tích.
Người của hai đại gia tộc lại tới mấy lần, tìm kiếm tung tích hai nữ.
Bọn hắn cũng rất nóng ruột.
Lễ hỏi cũng đã thu, khuê nữ lại đột nhiên mất tích...
Chuyện này... Nhất định phải tìm lại.
Họ cũng nghĩ qua có nên kiếm chuyện với Lôi Động Thiên hay không, dù sao chính bởi phương thức theo đuổi của Lôi Động Thiên mới khiến người ta chạy.
Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa có quyết định, dù sao, đắc tội tồn tài như Lôi Động Thiên, hai nhà còn phải cân nhắc cho tốt mới có thể có quyết định.
Hơn nữa, quyết định cuối cùng này còn cưa biết thể nào.
Bọn hắn tìm người một cách không mục đích, dù sao cũng như Lôi Động Thiên, hiểu rõ ở Thiên Đường thành này Kế Linh Tê chỉ có một chỗ liên quan, thế nhưng có Cửu Thiên lệnh quấy nhiễu, hai nữ lại dịch dung, dù đối mặt cũng vô phương nhận ra.
Chỉ có thể tìm loạn như ruồi không đầu.
An toàn của hai cô gái đã không còn đáng ngại, thế nhưng cũng dày vò Thủy Vô Âm không nhẹ!
Mấy ngày nay, Thủy Vô Âm một mực cảm thấy ngày cũng như đêm, khắp nơi một màu tăm tối! Mỗi ngày nhìn thấy Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đều như nhìn thấy Diêm Vương Ác Quỷ.
- Vân Dương đi đâu rồi?
- Đây là đâu?
- Sao chúng ta lại đến đây?
- Người giam chúng ta lại là có ý gì?
- Mau nói cho rõ!
- Tên mặt quan tài nhà người sao không nói chuyện?
- Ngươi mau nói đi.
- Ta nhớ là ngươi biết nói, mau nói cho ta.
“...”
Những lời như vậy, mỗi ngày Thủy Vô Âm nghe không dưới ba chục lần!
Khổ không tả nổi.
Hết lần này tới lần khác, hai người này một người hắn cũng không chọc nổi.
Đây mới là điều khó chịu nhất!
Một người là muội muội của người mà hắn tôn kính nhất!
Một người lại càng là hôn thê của người đó!
Hai người này, Thủy Vô Âm hận không thể coi như Thần Tiên mà cúng bái, nào dám có nửa phần đắc tội?
Đây chính là thân quyến của vị thần trong lòng hắn!
Hai vị nữ thần a!
Đến cuối cùng, Thủy Vô Âm trực tiếp cung khai, nói một chút tin tức không quá tỉ mỉ.
- Kỳ thực làm vậy là muốn bảo vệ các ngươi...
- Ta biết các ngươi không thoải mái, nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, các ngươi tùy tiện hành động, chính là đưa bản thân đặt vào trong nguy hiểm...
- Kỳ thực... Các ngươi là hôn thê cùng muội muội của... Phong Tôn Lão đại...
Đến cuối cùng, Thủy Vô Âm nhắc tới tin tức này, hai cô gái như nghe được sấm chớp giữa trời quang.
Tin tức nặng ký này, khiến hai người như thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút miệng mắt nghiêng lệch.
Khó trách ca ca của nàng/ hôn thê của nàng từ đầu tới cuối lại không tìm được.
Hóa ra chân tướng là như vậy...
Nhưng, tin tức này thực sự quá kinh dị?!
Đại ca của nàng/ hôn thê của nàng, sao lại biến thành Phong Tôn?!
“Hóa ra trên người ca ca phải gánh trách nhiệm nặng nề như vậy! Nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã bị áp lực ép chết...”
Kế Linh Tê thầm nghĩ.
“Hóa ra... Trên người hắn lại gánh vác cừu hận thâm trầm như vậy... Cũng phải a, dưới tình huống như vậy, hắn sao chỉ có thể lo cho riêng chuyện thành hôn với ta... Trong nội tâm hắn cũng hẳn có lỗi với những huynh đệ của hắn...”
Nguyệt Như Lan thầm nghĩ.
Nếu Kế Lăng Phong quan tâm Ngọc Đường đế quốc như vậy, cả đời đều hiến cho quốc gia, hiến cho huynh đệ. Như vậy, hiện tại Ngọc Đường gặp nạn, Phong Tôn không ở đây, như vậy trách nhiệm thuộc về hắn, cũng là trách nhiệm của hai người chúng ta.
Đương nhiên hai người phải gánh vác!
Hắn không ở đây, chúng ta giúp hắn bảo vệ quốc gia!
Thủy Vô Âm tuyệt không nghĩ đến, một câu nói của hắn thế mà khiến hai cô gái sinh ra suy nghĩ báo quốc. Sau một hồi đau khổ khuyên ngăn, lại không thu được bất kỳ hiệu quả.
Hai người vô cùng kiên quyết, Vân Dương không ở đây, ai có thể quản hai người?
Thế là, Thủy Vô Âm cũng phải nghĩ biện pháp liên hệ Thượng Quan tướng môn. Thượng Quan Linh Tú phải xuất chinh, chuyện này không phải bí mật, lúc này để cho hai cô gái đi theo một nữ tướng như vậy mới có thể yên tâm một chút.
Thượng Quan lão phu nhân đang rầu thân vệ bên người Thượng Quan Linh Tú có tu vi quá thấp, lên chiến trường chỉ sợ không thể hộ vệ cháu gái mình an toàn. Mà tu vi Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê trong mắt cao thủ tuy không đáng nhắc tới, nhưng trên Thiên Huyền đại lục cũng đã có thể tính là nhất lưu.
Thế là lập tức đồng ý.
Sớm hôm đó, tinh kỳ phần phật, đại quân xuất chinh.
Sau khi Thu Kiếm Hàn suất lĩnh đại quân bước ra khỏi cửa Đông, cảm nhận rõ ràng ánh mắt lão thê lo lắng nhìn theo.
Thu Kiếm Hàn cứng rắn quyết không quay đầu.
Đại quân quân dung chỉnh tề, uy vũ hùng tráng.
Nhưng trong lòng Thu Kiếm Hàn cảm thấy rất kỳ quái.
Chinh chiến cả đời, dẫn quân không dưới trăm lần, nhưng cảm giác như vậy lại lần đầu cảm nhận.
Một chút cũng không nắm chắc thắng lợi.
Tuyết lớn tung bay.
Thu Kiếm Hàn hét dài một tiếng:
- Ngọc Đường vĩnh hằng!
Sáu trăm sáu sáu mặt trống trận, sáu trăm sáu sáu âm thanh đồng thời rung động.
Thu Kiếm Hàn nhìn trời cười dài, thúc ngựa mà đi.
Râu bạc phiêu đãng trong gió, tiếng cười phòng khoáng truyền xa:
- Lão phu sinh ra trăm chinh ngàn chiến, nhưng xuất chinh trong tuyết lớn như vậy, lại có hứng thú một phen. Ha ha ha...
Thu Kiếm Hàn mang binh, bất kể là tân binh hay lão binh, đều phấn chấn trong lòng!
Hàn Sơn Hà cố nhiên là nhất thế Quân Thần, nhưng Thu Kiếm Hàn cũng là thần tướng đánh đâu thắng đó!
Lão Nguyên soái đã mấy chục năm không dẫn binh, hôm nay xuất chiến, người người đều phấn chấn.
Trên đầu thành, Thu lão phu nhân buông thõng mí mắt.
Trong lòng bà có một chút lo lắng khó hiểu. Nhìn bóng lưng hũng vĩ của lão phu trong gió tuyết càng chạy càng xa, trong mắt kìm không được có chút lóng lánh.
Tựa như, một phần quan trọng trong nhân sinh cứ vậy mà đi mất.
Trong lòng bà chỉ còn lo lắng, một loại xúc động theo quân xuất chinh xông lên.
Sinh cùng một chỗ, chết, cũng cùng một chỗ.
Trong lòng bàn tay, là tin mà trượng phu bà lưu lại. Một sấp thật dày, lão phu nhân cũng không có xem. Bà biết trong này viết gì, bà tình nguyện đời này kiếp này đến chết cũng không cần mở nó ra!
Đêm qua Thu lão về nhà, nói với bà rằng lão phải xuất chinh, lúc đó bà hơi giật mình lo lắng. Bởi ngay sáng hôm qua, Hổ Đề Sư Tông Truy Phong Thú đi theo lão trượng phu mười bảy năm trời đột nhiên phát bệnh, cứ thế mà chết đi.
Cả đời trượng phu của bà có hai thớt bảo mã lương câu.
Thuở thiếu thời, may mắn tuần phục được một đầu Vạn mã chi vương Hồ Đề Sư Tông Truy Phong Thú, từ đây chinh chiến sa trường, chưa bại một lần.
Nhiều năm về sau, lúc ngựa già xuất ngũ, lão lại cưỡi hậu đại của Hổ Đề Sư Tông Truy Phong Thú.
Mà con ngựa thứ hai này, lại bị bệnh chết...
Trùng hợp, trước một ngày lão trượng phu xuất chinh, nó lại bệnh chết!
Lão phu nhân thầm có một dự cảm bất tường.
Sau khi trượng phu của bà nhận được tin này, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ mình dùng thể lực đào hố, đem ngựa chôn lại. Sau đó một mình cầm theo bầu rượu, ngay tại chỗ uống đến nửa đêm.
Sau đó mới xuất chinh.
Rạng sáng trước khi bà đưa trượng phu xuất chinh, đột nhiên một trận gió tới, một cục gạch cũ trên đại môn rớt xuống, đập vào trước người trượng phu.
Lão phu nhân lúc ấy muốn khuyên, lần này vẫn là đừng nên xuất chinh thì hơn...
Nhưng Thu Kiếm Hàn chỉ trầm mặc nhìn qua cục gạch trước mắt, liền dứt khoát sải bước mà đi.
Không hề nói gì.
Lão phu nhân nghĩ tới những chuyện này, lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhưng, hết thảy đều không có cách nào khác.
Tổ quốc nguy nan, tướng quân chinh chiến sa trường vốn là bổn phận. Há có thể trước khi xuất chinh, bởi chút chuyện bất thường nhỏ mà lui bước?
Đại quân đã quyết định xuất chinh, trong lúc này, ngươi có thể nói không đi thì không đi?
- Nhớ về sớm...
Thanh âm của lão phu nhân phiêu đãng trong gió.
Mang theo thành kính vô tận:
- Thương Thiên, chỉ cần có thể phù hộ Lão Thu an toàn trở về, ta nguyện cả đời ăn chay, kiếp sau vĩnh viễn đọa lạc khổ hải, đổi lại mấy năm cuối đời...
- Thương thiên, xin ngài phù hộ Phong Tôn Ngọc Đường ta, sớm ngày có thể đến chiến tường! Lão phu nhân nguyện dùng dùng sinh mệnh quãng đời còn lại đến đổi...
Những lời cầu khẩn như thế, vang lên trong thâm tâm hàng triệu triệu gia đình Ngọc Đường...
...
Vân Tôn được triệu triệu con người Ngọc Đường trông mong hy vọng, giờ khắc này đang ở trong dãy quần sơn chi chít, lòng nóng như lửa đốt!
Đã hai mươi bốn ngày.
Vân Dương bị vây trong sơn lâm, vùi trong mặt tuyết.
Không thể động đậy!
Những ngày này, hắn nghĩ vô số biện pháp, mà vị Niên tiên sinh ở trên kia cũng nghĩ vô số biện pháp.
Hiện tại, toàn bộ năm trăm trượng xung quanh đã hoàn toàn hóa thành một phiến hoang vu!
Tuyết đọng thật dày đã hoàn toàn biến mất!
Thậm chí ngay cả rễ cỏ dưới đất trống, cũng hoàn toàn mất sinh cơ. Những hòn đá lớn nhất, đều không quá một móng tay. Từ trên xuống dưới, cây cối địa vực đều bị Niên tiên sinh chém qua không dưới vạn lần!
Đào sâu ba thước? Lần này Niên tiên sinh nào chỉ có đào sâu ba thước?
Nói đào sâu trăm trượng cũng không ngoa!
Trong quá trình này, Vân Dương thụ thương không dưới hai trăm lần! Mỗi một lần đều phải cố gắng bảo trì đầu óc thanh tỉnh, cố gắng di chuyển trong phạm vi nhỏ, mới có thể tránh được kiếm khí kinh thiên động địa kết thành thiên la địa võng của Niên tiên sinh!
Các loại thủ đoạn, các loại biện pháp đều được nghĩ qua.
Niên tiên sinh không tìm được vị trí cụ thể của hắn, nhưng hắn muốn thoát khỏi cái lưới trời này, cũng tuyệt không hy vọng.
Cứ kéo dài như vậy, khả năng lớn nhất chính là...
Niên tiên sinh không thể tìm được hắn, mà hắn ngay ở dưới này, chân chính hóa thành bụi đất, ngay cả thi thể cũng không còn!
Dù sao, thần hồn liên tục thụ thương, hắn đã không thể tiếp tục cảm giác được nữa.
Từ khi bị vây ở đây, Vân Dương vẫn hy vọng, tốt nhất là có ngoại lực tham gia! Chỉ cần có ngoại lực tác động vào, hắn liền có thể nắm cơ hội là thoát thân!
Nhưng, thủy chung không có.
Một chút khách giang hồ ngẫu nhiên đi qua, chưa kịp tới gần đã bị kiếm quang của Niên tiên sinh cắt nuốt thần hồn, chết ngoài mấy trăm trượng... Ngay cả lực lượng thần hồn nhỏ nhoi cũng không thể lẫn vào mảnh không gian này!
Vân Dương chỉ có thể thầm phẫn hận, vắt óc nghĩ cũng không ra biện pháp.
Trên giang hồ nhiều cao thủ như vậy...
Sâm La đình, Tứ Quý lâu, Quân Mạc Ngôn, Lăng Tiêu Túy, thậm chí còn có rất nhiều... Nhưng những nhân vật trong truyền thuyết kia, lại không có một người qua đây?
Lôi Động Thiên đâu rồi?
Chẳng nhẽ con hàng kia cũng đã chết, sao đến giờ không thấy nửa điểm tin tức...
Nơi này dù có chút vắng vẻ, nhưng... Đối với người giang hồ mà nói, nào có chỗ nào có thể mãi mãi vắng?
Ba ngày đầu, Vân Dương tràn đầy lòng tin chờ đợi, không có kết quả.
Ba ngày sau, Vân Dương thầm tính toán, coi như ngẫu nhiên cũng nên có người đi qua... Nhưng vẫn không có. Ngày thứ tám, xuất hiện mấy tên tới hái thuốc...
Kết quả chưa có tiếp cận liền đã chết sạch.
Ngày thứ mười một, có mấy tên mã trặc không biết từ đâu tới muốn làm chút sinh ý, cũng bị Niên tiên sinh không chút lưu tình mà thay trời hành đạo...
Ngày thứ mười sáu, lại có một vị cao thủ chân chính đi qua, nhìn qua cũng phải Thiên cảnh mấy trọng, thế mà cũng mơ mơ hồ hồ chết ngoài sơn lâm.
Thậm chí, trong những này này, chim bay trên không trung cũng không thể may mắn thoát khỏi, rắn giun dưới nền đất... Thậm chí kiến bọ cũng bị Niên tiên sinh giết sạch!
Gặp phải cao thủ cố chấp như Niên tiên sinh, Vân Dương cũng câm nín tới cực điểm.
Tứ Quý lâu rảnh rỗi vậy sao?
Ngài là thủ lĩnh Tứ Quý lâu, cũng nên trở về chủ trì đại cục mới đúng? Sao lại cứ ngồi lì ở đây?
Rảnh rỗi, Niên tiên sinh lại tự lẩm bẩm, nói vài lời thấm thía kích thích Vân Dương bộc phát. Ngay từ đầu Vân Dương vẫn cố gắng khắc chế.
Nhưng càng về sau, không phải hắn khắc chế nữa.
Mà là ngay cả khí lực bộc phát cũng không có.
Niên tiên sinh vẫn sinh lòng hoạt hổ, kiếm khí như cuồng phong vũ bão, cứ một chén trà lại cày cả mảnh lên một lần.
Sau đó nghỉ ngơi, lẩm bẩm, kích thích, qua thời gian một chén tràn, lại đột nhiên huy kiếm cày tiếp!
Thậm chí Vân Dương còn cảm giác, dù hắn hóa thân thành nước, nhưng vẫn khó có thể di động dưới tầng đất khô này: Trên dưới trăm trượng toàn là đất khô như sa mạc, mấy giọt nước làm sao thấm qua?
Hơi chút sơ ý, thậm chí còn có thể bị tầng đất này trực tiếp hấp thu thôn phệ!
Vân Dương cơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ Vân Dương ta lại thực phải chết ở đây?
Ngay khi thần trí hắn gần như biến mất, một chút sức lực cũng không còn, đầu não có chút mơ hồ, thậm chí có chút muốn từ bỏ...
Chuyển cơ, vậy mà đột nhiên đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.