Ta Là Chí Tôn

Chương 448: Sinh tử đều là Anh hùng




Huyết hoa rơi xuống mặt đất, đem trọn phiến đại địa nhuộm thành một màu đỏ, nhưng không có nửa giọt rơi trên người bất luận ai trong ba vạn thiết kỵ, có thể thấy tốc độ cùng hiệu suất của bọn hắn nhanh tới cỡ nào, thực sự không thể tưởng tượng nổi?!
Vương Định Quốc vẫn một người một ngựa tiên phong, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ tới bất cứ điều gì, bởi trước mắt hắn chỉ còn địch nhân!
Chỉ có phía trước!
Đó là một loại tư tưởng dũng cảm tiến tới một đi không trở lại đúng nghĩa.
- Thiết kỵ Ngọc Đường!
Vương Định Quốc điên cuồng thét lớn.
Hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía trước, tiết kiệm mã lực, chỉ có trường đao trong tay hóa thành từng dải hào quang!
Phốc phốc phốc, liên tục bốn năm mươi cái đầu bay lên không trung, còn có mười mấy bộ thi thể chém ngang eo quẳng bay, xoay tròn tứ tán, từng cột máu tròn trịa vọt lên!
Cho đến khi những thi thể kia ngã xuống bụi bặm, Vương Định Quốc đã vọt về phía trước thêm cả trăm trượng!
Tốc độ, thế công không gì cản nổi, không thể tranh phong!
- Vô địch thiên hạ!
Ba vạn thiết kỵ sau lưng hộ tống Vương Định Quốc rống giận, điên cuồng rống to, ba vạn thiết kỵ theo sát Vương Định Quốc, tựa như dòng lũ cuồn cuộn, thế tiến điên cuồng không chút giảm lại!
Ròng rã ba vạn người, chỉnh tề như một, đây tuyệt đối có thể nói là một trang sử mới trong lịch sử kỵ chiến!
- Giết...
Thanh âm của Vương Định Quốc dần dần khàn lại, hiển nhiên là hắn đã kêu quá nhiều, thế nhưng uy thế không giảm lại tăng.
- Giết! Giết! Giết!!
Thiết kỵ điên cuồng gầm thét, một vạn người binh phong phía trước, một vạn người binh phong bên trái, mọt vạn người binh phong bên phải, không chút hỗn loạn giết qua!
“Đương” một tiếng vang thật lớn xuất hiện, một vị tướng quân xuất hiện trước mặt Vương Định Quốc đã bị một đao đánh bay ra ba trượng, người ngựa đồng thời thất khiếu chảy máu, tuyệt vọng nhìn Vương Định Quốc, nhưng mà Vương Định Quốc căn bản không thèm nhìn thêm một giây, nhanh chóng tiến tiếp.
Hắn liều mạng chặn đường, thế mà ngay cả tư cách để đối phương nhìn thêm một cái cũng không có sao?
Đại tướng kia khí tuyệt bỏ mình, chết không nhắm mắt!
- Ô ô ~~~
Tiếng kèn đặc dị đột nhiên vang lên.
Vương Định Quốc thầm hiểu rõ, đó là địch nhân đang điều động Cung Tiễn thủ, tụ tập đại lượng Cung Tiễn thủ, trọng điểm đánh lén, duệ diệt điểm sát.
Nhưng mà đến lúc này, Vương Định Quốc đã bỏ mặc tất cả, trong lòng của hắn, chỉ còn lại duy nhất một tín niệm.
- Giết qua!
Vương Định Quốc lần nữa ngửa mặt thét dài, mang theo ba vạn thiết kỵ, xuyên thẳng một đường qua đại quân, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, đầu người bay lên không ngớt, chân cụt tay đứng rơi lả tả, máu tươi hợp thành từng dòng suối!
Khí thế này, khiến tất cả binh sĩ Đông Huyền phải đối mặt đều khiếp sợ, hàn khí ứa ra!
Làn tràn đầy ý lạnh, so với rét lạnh mà thân thể phải thừa nhận càng sâu sơn!
Hắn, còn là người sao?!
Lại một tiếng coong vang lên, Vương Định Quốc một đao chém ba tên Đông Huyền thành sáu mảnh, đột nhiên cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm, trước mắt một mảnh thanh không rộng rãi.
Hắn đã đột xuất hậu trận quân địch!
Chiến thuật đục xuyên hoàn thành một nửa!
Thành công!
Vương Định Quốc cũng không mang ngựa quay đầu, mà tiếp tục dùng tốc độ không đổi, nhanh chóng lao ra hơn hai ngàn trượng, lúc này mới quay đầu ngựa, lượn quanh một vòng, lưỡi đao lại hướng Đông Huyền quân trận!
Tiếng chân như sấm, đội ngũ không chút rối loạn. Ba vạn thiết kỵ cơ hồ không chút hao tổn vòng theo Vương Định Quốc, mỗi người đâm máu đối mặt quân đội Đông Huyền!
Trên người, trên giáp, trên đầu, đều có máu tươi tí tách nhỏ xuống!
Trên người mỗi người, đều nhuộm một màu đỏ, màu đỏ của máu!
Tựa như mấy vạn sát thần, đột nhiên hàng lâm nhân gian, hung sát chi khí mà đội ngũ này ngưng tụ, nhìn thôi cũng thấy phát khiếm, thậm chí sợ đến vỡ mật, hồn phi phách tán!
Vương Định Quốc cũng không có ý định nghỉ ngơi, rống lớn một tiếng, triển khai thế công lần thứ hai!
- Thiết kỵ Ngọc Đường! Theo ta giết trở về!
- Giết trở về!
Ba vạn thiết kỵ sau lưng hắn lại chỉnh tề hét to, hai chân thúc vào bụng ngựa, thân thể như không chạm yên, cực hạn vươn lên phía trước, từng người ngao ngao gầm rú, tựa như ma thần phụ thể, nâng cao binh khí trong tay, theo sau Vương Định Quốc giết về!
Đội hình chỉnh tề, sau hai cái hô hấp đã lần nữa hóa thành mũi tên màu đen!
Vẫn lấy thế không gì sánh nổi, không thể tranh phong!
- Đám nhãi con Đông Huyền, ai dám chiến cùng lão tử một trận!
Vương Định Quốc cảm thấy huyết dịch đã sôi trào đến cực điểm, huyết mạch sôi sục chưa từng có, hưng phấn vô cùng, ngửa mặt gào thét lên tục, cả người lẫn ngựa lại lần nữa xông vào quân trận Đông Huyền!
Giờ khắc này, coi như tất cả đỉnh phong cao thủ đứng trước mặt hắn, Vương Định Quốc cũng không chút do dự nhấc đao chiến một trận! Khí thế tích lũy đến lúc này, thực sự đã gián tiếp khiến hắn đạt đến mức vô địch thiên hạ!
Chí ít, trên khí thế, không ai có thể địch!
- Chiến! Chiến! Chiến!
Mấy vạn thiết ky sau lưng Vương Định Quốc đồng thời điên cuồng gào thét, huyết mạch sôi sục, cường thế vọt vào địch trận, một đường thế như chẻ tra, thẳng tiến về phía trước, như vào chỗ không người!
Lần này, hai bên thiết kỵ hiển hiện vô số vũ tiễn, tựa như mưa to hắt vẫy mà đến!
Hiển nhiên Đông Huyền cũng không dự liệu thiết kỵ lại xông tới lúc này, nhưng cũng đã nhanh chóng ứng đối, mà mưa tên dày đặc đến từ hai bên này, chính là thứ tốt nhất mà bọn họ có thể làm ra để phản công!
Song thứ mà bọn hắn cho rằng tốt nhất lại chưa hẳn sẽ tạo thành hiệu quả!
Toàn thân thiết kỵ đều được bọc bởi thiết giáp, dùng mũi tên đột kích, chỉ cần không phải quá xui xẻo bị bắn trúng mặt, cơ bản sẽ không có việc gì, cho dù chịu mưa tên trút xuống, mấy vạn thiết kỵ vẫn thẳng tiến không lùi.
Nhưng nơi thiết kỵ đi qua, vẫn là người ngã ngựa đổ!
Thậm chí có không ít binh sĩ nhìn thấy bọn hẵn xông lại, sợ đến vỡ mật ngay cả cản cũng không dám dản!
Mặt đất phương xa bắt đầu chấn động, đó là bộ đội tinh nhuệ của Đông Huyền, hắc kỵ đủ để đối kháng với thiết kỵ Ngọc Đường, đang vận sức chờ phát động!
Vương Định Quốc gào thét như sấm, người ở vị trí tiên phong nhất như hắn, cơ hồ dùng sức một người cường hám thiên quân vạn mã, không có bất cứ ai có thể ngăn hắn một giây đồng hồ!
Những nơi hắn đi qua, chỉ đợi trường đao vung lên là lập tức thông suốt!
Tiếng kèn trong quân địch vang lên, đó là mệnh lệnh tử chiến, chiến thuật ngọc đá cùng tan!
Hiển nhiên, chủ tướng Đông Huyền đã động sát tâm với ba vạn thiết kỵ, muốn đem ba vạn người này mai táng lại đây!
Quân lệnh này xuất ra, mỗi một danh tướng sĩ Đông Huyền đều tức thời hóa thành tử sĩ!
Giờ này khắc này, không vọt tới phía trước, thì sẽ bị quân phát phía sau hầu hạ, chém đầu tại chỗ!
Tình hình chiến đấu cùng bởi vậy mà càng thêm kịch liệt!
Thiết kỵ vẫn tiếp tục điên cuồng vọt lên, tựa như cuồng phong vũ bão. Thế công của đối phương, cũng đột nhiên lăng lệ dị thường!
Cực đoan thu hoạch, cũng phải nhận cực đoan hậu quả!
Không ít thiết kỵ lao về phía trước bị tướng sĩ Đông Huyền nhào tới đẩy xuống ngựa, hai người cùng nhau bị đạp thành thịt nát, nhưng mà chiến mã vẫn theo đội xông lên, tiếp tục duy trì điên cuồng lao về phía trước!
Đối với sự hy sinh của chiến hữu, ngã ngựa của đồng đội, thiết kỵ Ngọc Đường không chút biến sắc, con mắt chỉ nhìn về phía trước!
Điên cuồng xông lên!
Giết!
Trong không khí chiến đấu như vậy, xuống ngựa đồng nghĩa với vạn kiếp bất phục. Bất kỳ cao thủ nào, bất luận cường giả nào, cũng không có tư cách xuống ngựa mà còn sống!
- Giết! Giết!
Vương Định Quốc một ngựa đi đầu, cuồng tiếu như sấm, đao quang như phích lịch lôi đình, dường như chiến thần không biết mệt mỏi!
Trước khung cảnh đầu người cuồn cuộn, máu đổ như thác, đồng đội sau lưng không ngừng có người ngã xuống nựa, ngay trong lúc gay cấn nhất, Vương Định Quốc lại phát một tiếng gầm, trước mặt hắn lại là một mảnh thoáng đãng, đã lần nữa xông ra khỏi trận địch.
Sau lưng hắn, một dòng lũ đen ngòm không ngừng xông ra!
Chiến thuật đục xuyên, lại lần nữa thành công!
Đến tận đây, sách lược định sẵn đã hoàn thành!
Vương Định Quốc tiếp tục phóng ngựa phi nước đại, thân thể khôi ngô lập tức dựng thẳng lên, mang theo trường đao đẫm máy chỉ lên trời, lớn tiếng hét lớn:
- Các huynh đệ, chiến dịch này chúng ta thắng, cùng ta về nhà thôi!
Một tiếng này, không phải là mệnh lệnh dành cho quân đội phía sau hắn, mà là nghi thức chiêu hồn các huynh đệ đã chết, được dùng sau mỗi trận chiến của Ngọc Đường!
Sau lưng, tất cả thiết kỵ xông ra khỏi quân trận đồng thời dựng thẳng thân người, đưa binh khí chỉ trời cao:
- Huynh đệ! Cùng chúng ta về!
- Hống!
Vương Định Quốc hét lớn một tiếng.
Thiết kỵ sau lưng chỉnh tề rống to:
- Huynh đệ yên tâm, còn có ta ở đây. Mạng của ta cũng là nhờ các ngươi, mọi việc trong nhà, cứ để ta lo. Phụ mẫu hài nhi, cả đời chớ sầu!
Đây là thông lệ của thiết kỵ Ngọc Đường!
Sau mỗi trận chiến, chuyện làm trước nhất chính là tìm đến gia quyến của huynh đệ đã khuất, phụng dưỡng đầy đủ!
Cũng là một chút an ủi cuối cùng dành cho trung hồn nơi chín suối!
Một dòng nước lũ đen ngòm, xông ra khỏi trận địch, vẫn duy trì chiến trận mũi tên, thẳng tiến không lùi, không thể tranh phong!
Lúc chúng ta chiến đấu, thẳng tiến không lùi, người ngăn cản tán tác tơi bời!
Cho đến khi chúng ta lao ra, mang theo chiến hồn các huynh đệ trở về, vẫn thẳng tiến không lùi, khí thế như trường hồng quán nhật!
Ngọc Đường thiết kỵ vĩnh viễn là Ngọc Đường thiết kỵ!
Sinh tử đều là Ngọc Đường thiết kỵ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.