Ta Là Chí Tôn

Chương 440: Hóa ra là hắn!




Trung niên trước mắt Thượng Quan Linh Tú hơi cười, đó là một nụ cười giải thoát, không còn bất cứ lo lắng.
Mà nữ tử dịu dàng bên cạnh hắn, trong nụ cười tươi thắm mang theo mấy phần chúc phúc, đưa tay chỉ Thượng Quan Linh Tú, lại chỉ Vân Tôn bên cạnh, sau đó cầm lấy tay trượng phu của mình.
Giờ phút này, trong nụ cười nhìn Thượng Quan Linh Tú, còn mang theo mấy phần kỳ quái.
Tựa như đang chúc phúc, lại như đang nhắc nhở...
Nhưng trung niên kia lắc đầu, cưng chiều nắm tay vợ, tự như thê tử muốn nói điều gì mà lại bị trượng phu ngăn trở. Nử tử dịu dàng nở nụ cười bất đắc dĩ, lại nhìn Thượng Quan Linh Tú một chút, khóe miệng khẽ cong.
Lập tức, người trung niên cùng thê tử đồng thời quay người, hướng về Ngọc Đường cúi chào. Sau đó một lần nữa đứng thẳng người, quay người, nhìn chăm chú Thượng Quan Linh Tú, nam trung niên phất phất tay.
Sau đó hắn cầm lấy tay cô gái dịu dàng, ôm lấy đứa nhỏ, trong không trung đột nhiên xuất hiện một thớt tuấn mã, mà ba người cùng rơi xuống trên lưng ngựa.
Tuấn mã chờ ba người đi, cất vó chạy vội trong mây mù, cả gười lẫn ngựa đột nhiên hóa thành một trận thanh phong, cứ thế biến mất không thấy.
Mà ba bộ bài vị trước mặt Vân Dương cùng tan Linh Tú dù không nhúc nhích, nhưng bao vải chứa hài cốt lại đột nhiên xẹp xuống.
Trọng lượng lập tức khác biết rõ ràng, Thượng Quan Linh Tú nhất thời như mới tỉnh mộng, vội vàng mở bao vải.
Hoàn toàn không ngoài sở liệu, trong bao vải đã không còn xương cốt, chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
- Đó là Vô Địch tiên tổ...
Thượng Quan Linh Tú hai mắt đẫm lệ, mông mung nở nụ cười:
- Tâm nguyện của lão nhân gia rốt cục đạt thành, yên tâm rời đi, mang theo ái thê ái tử cùng về cửu tuyền, làm bạn chốn U Minh.
Vân Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm nay Vân mỗ cũng được mở rộng tầm mắt, quả là anh linh bất diệt, thiên địa trường tồn!
Thượng Quan Linh Tú cười trong nước mắt:
- Đây cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy Vô Địch tiên tổ, không hổ là tiền bối Thượng Quan tướng môn ta, phong thái khí độ này, chưa từng có một vị đương kim đại tướng nào có được.
Vân Dương nặng nề nói:
- Vô địch, chính là vô địch!
Hắn phải thừa nhận, khó trách Tử U năm đó thà dùng thủ đoạn ti tiện, cũng muốn tiêu diệt vị Vô Địch tướng quân này, thần thái vô địch thiên hạ kia, quả là... Khiến người say mê!
Tựa như... Dù có đứng trong trăm vạn quân địch, chỉ cần người này cưỡi ngựa xuất chiến, chính là tồn tại vạn chiến bất bại!
Hắn chính là vô địch anh hùng!
Mà loại cảm giác này, sớm đã khắc vào trong lòng hai phe địch ta!
Không có người nào cho rằng bản thân có thể đánh bại người như vậy trên chiến trường!
- Cái thế Thần Tướng!
Vân Dương đưa ra đánh giá của mình:
- Chỉ tiếc...
Nói đến một nửa, hắn lại không nói thêm nữa.
Bất kể thế nào, tâm nguyện của Thượng Quan Vô Địch đã đạt thành!
Sau này, không nên nhắc lại, tránh cho tiết độc vị anh linh vô địch này!
Cầu cho, vị Vô Địch tướng quân này, cùng ái thê ái tử lên đường bình an, hoàng tuyền không cô độc!
Đưa di hài một nhà ba người Thượng Quan Vô Địch giao cho Thượng Quan Linh Tú. Mọi chuyện trong chuyến này coi như đạt thành, Vân Dương cũng muốn nghỉ ngơi một hồi.
Trong thời gian này, nhất là mấy ngày hôm nay, thực sự khiến hắn mệt đến ngất ngư. Đầu tiên là bài bố trù tính, lọt vào Tử Long thành, thời thời khắc khắc sống trong nguy cơ, đấu trí quần nhau với cao tầng Tử U. Cho đến lúc nhìn thấy Lão Độc Cô, luân phiên đại chiến, xông ra khỏi Tử Long thành, càng liều mạng tiêu hai, dẫn nước Nguyệt Hồn giang đến biên giới Tử Long thành.
Lần dẫn nước này nhìn như thanh thế to lớn, nhưng Vân Dương tự mình biết mình, nước mà hắn có thể dẫn lưu cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Còn muốn dẫn nước của cả Nguyệt Hồn giang, đánh chết hắn cũng không làm được.
Sóng bạc ngập trời mà mọi người nhìn thấy cố nhiên là chân thật không giả, thế nhưng ngoại trừ thao thiên cự lãng trước nhất, phía sau cũng chỉ có vài dòng lẻ tẻ. Tuyệt không như thanh thế to lớn mà quần thần Tử U nhìn thấy.
Cái gọi là thủy thế vô biên nghe mà rợn người, cũng chỉ là Vân Dương dùng Thánh Thủy quyết phô trương thanh thế. Cái gọi là nhân sinh như kịch, tất cả đều nhờ diễn kỹ, có điều cũng chỉ như thế!
Mà coi như Thánh Thủy quyết của hắn có thể dẫn lưu toàn bộ Nguyệt Hồn giang, cũng sẽ không thể chỉ trong nửa canh giờ như hắn nói, mà trên thực tế dù chỉ dẫn lưu một phần, cũng đã mất tới gần hai canh giờ.
Tới chậm, cũng là có nguyên nhân.
Lúc đó, Vân Dương gần như dùng toàn bộ linh lực thúc dục Thánh Thủy quyết, thế nhưng vẫn không thể thành công dẫn lưu. Cuối cùng vẫn phải nhờ Lục Lục bỏ sức, lúc này mới may mắn thành công dẫn tới một bộ phận!
Mà cũng bởi đem bộ phận nước Nguyệt Hồn giang này tới tận đây, Vân Dương cũng đã phải tiêu hao tới bảy tám phần tinh thần lực!
Có thể nói, Vân Dương đứng trên sóng lãng, từ cao nhìn xuống quần thần tửu u, mười phần mười chỉ là đang cố lộng huyền hư, hư trương thanh thế!
Chuyện gấu nhỏ sau đó, lại lần nữa hao tốn phần lớn thể lực của Vân Dương, lúc cuối hắn nhìn như thong dong rời đi, hóa thành dòng nước, trên thực tế lại đã đến mức đèn cạn hết đầu!
Cơ hồ ngay lúc vào nước, một chút ý thức cuối cùng của hắn đã chìm vào trong bóng tối, tất cả chỉ còn chấp niệm bất diệt duy trì, lúc này mới rời khỏi tầm mắt đám Tử U, mới có thể tĩnh tâm hồi phục, cũng vào lúc đó, Lục Lục thông báo gấu nhỏ không chết, còn có chuyển cơ, lúc này mới lại vào rừng rậm một chuyến, giúp gấu nhỏ khởi tử hồi sinh, trọng chỉnh tu đồ.
Đương nhiên, vì cứu chữa gấu nhỏ, chút Huyền khí mới khôi phục của hắn lại thấy đáy!
Chờ đến lúc Vân Dương đến Chí Tôn lâu thuyền, có thể nói đã là lúc suy yếu vô năng nhất đời hắn, cảm giác duy nhất, cũng chỉ có mệt mỏi đến cực hạn, trước mắt từng mảnh từng mảnh biến thành màu đen, cơ hồ tùy thời đều có thể chết ngất.
Nếu lúc này, trùng hợp gặp phải địch, chỉ sợ Vân Dương phải thực khoanh tay chịu trói, mặc người chém giết!
Sinh mệnh linh nguyên cũng không phải vạn dụng, chí ít với trạng thái trước mắt của Vân Dương mà nói, nó bất lực!
Hiện tại ngay cả chuyện Thượng Quan Vô Địch cũng kết thúc, Vân Dương rốt cục cũng buông lỏng, cảm thấy không thể trụ thêm được nữa, không nói hai lời:
- Thượng Quan cô nương, có thể chuẩn bị cho ta một gian phòng an tĩnh, chớ có để người quấy rầy ta, ta cần nghỉ ngơi một chút.
Nghe nói ngữ điệu ngoài ý muốn của Vân Tôn đại nhân, Thượng Quan Linh Tú lập tức minh ngộ, mấy ngày nay vị Vân Tôn đại nhân này cũng mệt đến chết a!
Những chuyện mà hắn làm, căn bản không phải người thường có thể làm nổi!
Bất kể thế nào, đều là thần tích vượt ngoài tưởng tượng!
Mà làm những chuyện như vậy, há có thể không có hao tổn?
Coi như có tu vi tuyệt thế, làm được đến mức này, chỉ sợ cả người đã sớm khí không lực tẫn đi?
Chớ nói chi tới bây giờ Vân Tôn đại nhân cũng chưa từng sở trường thể năng?
- Việc này là ta sơ sót.
Thượng Quan Linh Tú áy náy nói, lập tức ra lệnh, nghiêm cấm bất kỳ người nào bước lên tầng thứ ba.
Sau đó trực tiếp đem phong ngủ lớn nhất tầng ba nhường cho Vân Tôn, hơi chút thu dọn, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài.
Vân Dương vung tay lên, một đoàn may mù xuất hiện, an trí tại cửa phòng. Đây là phòng tuyến an toàn cuối cùng mà hắn có thể tạo ra trong lúc này.
Một khi có người cưỡng ép vào phòng, xúc động đám mây mù này, Vân Dương lập tức có thể tỉnh lại, kịp thời ứng biến!
Sau đó, hắn trực tiếp nằm uỵch xuống giường, cơ hồ đầu còn chưa đặt lên gối, đã mơ hồ ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mở.
Vân Dương chỉ cảm thấy bản thân như đang hốt hoảng, như tiên như mộng, như si như say mà thiếp đi.
Thoáng như trong giấc ngủ, hắn lại lần nữa tụ họp cùng các huynh đệ, chín người cùng nhau làm nhiệm vụ... Khóe miệng lộ ra nụ cười nhu hòa hạnh phúc.
- Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ tỷ, Ngũ ca, Lục ca, Thất ca, Bát ca...
- Hôm nay chúng ta phải làm gì? Ừm, vừa hay ta có tư liệu nơi đó, các ngươi chờ một chút, chờ ta chế định kế hoạch.
- Hôm nay lại có việc? Được rồi, để ta lên kế hoạch.
- Lão cửu, đừng làm khổ bản thân, lao dật kết hợp mới là đại đạo lâu dài, nóng lòng nhất thời cũng không có tác dụng!
- Ta không mệt! Sao cũng không mệt, chỉ cần mọi người cùng nhau, cho dù có làm nhiều hơn nữa, ta cũng không thấy phiền!
- Ta nhớ các ngươi, rất nhớ các ngươi!
Trong lúc mơ ngủ, Vân Dương hoảng hốt cảm thấy không thích hợp: Ta đang ở cùng bọn hắn, tự nhiên lại nhớ làm cái gì?
Các ca ca còn đang mỉm cười nhìn ta, đang cười ta tự nhiên ngu ngốc sao?!
- Đúng rồi, Ngũ ca, ngươi có tìm được Nguyệt tỷ không? Nàng là ngươi mang đi hả?
- Tiểu đệ...
Thân ảnh Vân Túy Nguyệt xuất hiện, vẻ mặt tươi cười, hòa nhã.
- Nguyệt tỷ, ngươi làm ta lo muốn chết, sợ muốn chết...
Trong lúc ngủ mơ, Vân Dương cất tiếng khóc lớn:
- Ta còn tưởng rằng là ta liên lụy ngươi, hại chết ngươi... Ta ta...
Hắn như trút được gánh nặng, khóc gào ô ô, trong lúc nhất thời đem tất cả áp lực ủy khuất, tưởng niệm như sông hồng vỡ đê mà trút cả ra ngoài.
Lặng lặng ngủ say trên giường, khóe môi Vân Dương nhếch lên nụ cười tự tận đáy lòng, khóe mắt lặng yên thấm ra hai hàng nước mắt...
Trong mộng vẫn còn cười đùa, đám người Cửu Tôn còn không ngừng làm nhiệm vụ. Vân Dương chỉ hy vọng, nhiệm vụ vĩnh viễn không kết thúc mới tốt, luôn luôn có chuyện để làm mới tốt!
Bởi chỉ như vậy, mọi người mới có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.
Chỉ tiếc, cho dù có bao nhiêu nhiệm vụ, cũng sẽ có một ngày kết thúc, đến lúc nhiệm vụ hoàn thành, tốc độ vượt xa dự toán của Vân Dương, rõ ràng nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, thế nhưng vì cái gì mà ta còn không cam lòng?!
Vì sao ta lại thấy không cam lòng?!
Xem ra thực đúng là ta mệt tới choáng váng a!
- Chúng ta đi ăn đậu hũ cải trắng đi!
Lão đại cất tiếng.
Chúng huynh đệ cùng ầm vang hưởng ứng.
Sau một khắc, chín huynh đệ toàn bộ tới trong quán rượu nhỏ cũ nát.
Lão Độc Cô vẫn một bộ lưng còng ngồi trước cửa, nhìn đám huynh đệ tiến đến, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười ấm ấp vui mừng, tựa như nhìn thấy những đứa nhỏ của mình lâu ngày mới về.
Vẫn là mỗi người một bàn, mỗi người một suất cải trắng đậu hũ, mỗi người một bầu rượu, mùi thơm thấm ruột thấm gan, lập tức tràn ngập khắp không giản nhỏ hẹp.
Vân Dương tham lam ăn uống, vừa ăn vừa cảm nhận hương vị ấm áp trong lòng.
Ngon quá!
Thực sự rất ngon!
Ăn bao nhiêu cũng không đủ!
Vân Dương phát hiện mới đó mà hắn đã vét sạch chén đĩa, mà mấy vị ca ca vẫn còn một bàn tràn đầy, vẫn đang tung đũa như bay, ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Tựa như đứa nhỏ mới ăn xong kẹo đường của mình, lại hoặc như Trư Bắt Giới mới nuốt xong Nhân Sâm quả, thèm nhỏ dãi ba mươi thước. Vân Dương hoàn toàn không để ý hình tượng, trực tiếp đứng lên, quơ đũa, trơ mặt tiến tới muốn gắp một đũa, lại bị ngăn ở bên ngoài.
- Không cho ta ăn?
Vân Dương ngạc nhiên.
Lão đại Thổ Tôn ngẩng đầu, rõ ràng là diện mạo của Đại hoàng tử, ấm áp nhìn Vân Dương:
- Lão cửu, đồ ăn của chúng ta, ngươi không thể ăn.
- Cái gì gọi là ta không thể ăn? Rõ ràng đều là đồ giống nhau, ta mới ăn xong một phần!
Vân Dương quật cường:
- Ta muốn ăn một miếng, chỉ ăn một miếng! Chư vị huynh trưởng thưởng tiểu đệ một miếng không được sao?
Từ quật cường đến nũng nịu, thậm chí chơi xuất, chúng huynh đệ ấm áp cười nhìn qua, lại cùng nhau kiên quyết lắc đầu, cùng nhau bác bỏ.
Lão Độc Cô lưng còng eo cong, hiền hòa cười, đứng một bên mỉm cười nói:
- Làm gì phải xoắn xuýt như vậy, muốn ăn không phải là rất dễ sao? Không phải ta đã dạy ngươi làm sao? Muốn ăn, tự mình làm là được!
- Không!
Vân Dương cố chấp:
- Ta muốn ăn đồ của bọn hắn, mỗi người đều phải cho ta ăn một miếng, tự mình làm còn có gì ngon nữa?
Nhưng vào lúc này, tiếng nói còn chưa dứt, khung cảnh quán rượu đã biến mất.
Các đại ca đều không còn ở chỗ cũ, cùng nhau đứng dậy mà đi, tám chín người nói nói cười cười, Lão Độc Cô bước sau bọn họ, một đường cười nói bước tới phương xa, thế mà không có người nào tiếp tục để ý tới hắn.
Trong lúc nhất thời, Vân Dương như thấy bốn phương mờ mịt, không biết phải làm sao.
Đập vào mắt, bốn phía trời cao vạn dặm, cát vàng khắp nơi, đưa mắt trông về phương xa, mênh mông ngàn dặm không nửa điểm mây khói, thậm chí một gốc cây, một cọng cỏ cũng không tồn tại.
Vùng đất này, hoàn toàn không có bất cứ sinh linh nào tồn tại, thậm chí giữa thiên địa này, cũng chỉ còn lại bản thân hắn là vật sống!
Đương nhiên sẽ không còn người nào để ý đến hắn.
Vân Dương mờ mịt nghẹn ngào nói:
- Các ngươi đi đâu rồi? Vì sao không mang ta theo?
Mười mấy người phương xa vẫn thân mật nói chuyện với nhau, bóng lưng càng chạy càng xa, vẫn không có người nào phản ứng nửa lời với câu hỏi của hắn.
Vân Dương càng lúc càng lo lắng, căng chân chạy ra ngoài:
- Chờ chờ ta, các ngươi chờ ta một chút, chờ ta đi cùng với!
Nhưng mà tốc độ đám người phía trước càng lúc càng nhanh, khoảng cách hai bên cũng càng lúc càng xa, thân ảnh dần dần biến thành những dấu chấm nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất. Sau đó Vân Dương hư huyễn cảm giác được, các ca ca như hóa thành những ngôi sao trên trời.
Vẫn nháy mắt quan sát hắn.
Sau đó, gió đến, mưa đến, tuyết đến...
Mưa to, hồng thủy, hỏa hoạn, lôi kiếp, vô số thiên địa tai ác, huyết hỏa đan xen, cảnh hoang toàn xuất hiện khắp thế gian, chỉ còn lại mình hắn không ngừng giãy giụa, không ngừng phấn chiến, không ngừng gào thét, chông chờ trợ giúp, viện thủ, người bồi tiếp bản thân đi hết đoạn đường.
Thế nhưng, từ đầu tới cuối không có người nào xuất hiện.
Cũng chỉ còn mình hắn một mình chống đỡ, chống đỡ và chống đỡ...
Chỉ trong thoáng chốc, một bóng người nhoáng cái xuất hiện trước mắt, thân thể cong cong của Lão Độc Cô lần nữa hiển hiện, vẫn là nụ cười ấm áp đó, nhẹ nhàng nói:
- Đứa nhỏ, trở về đi, nơi này không phải nơi ngươi nên ở!
- Ta không về!
Vân Dương rống ro, trong mắt mang theo nước mắt trong veo, ngoan cố nói:
- Ta không về!
Lão Độc Cô thương tiếc nhìn qua, nói khẽ:
- Đứa nhỏ, sau này nhớ kỹ... Phải tự chiếu cố bản thân...
Nói xong, duỗi tay một cái, tựa như hơi chút do dự lập tức vỗ lên vai Vân Dương.
Vân Dương quát to một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn không thể khống chế, không tự chủ được mà liên tục lùi lại.
Mà Lão Độc Cô trước mắt, lại càng lúc càng xa, dần dần lại lần nữa biến mất.
Hết lần này tới lần khác, hắn còn không tự chủ được mà tiếp tục lui lại, Vân Dương vừa giãy giụa, vừa gầm thét:
- Ta không về! Ta không muốn về! Các ngươi đừng hòng bỏ ta!
- Ngày ngày nói huynh đệ đồng lòng, ngày ngày nói đồng sinh cộng tử, bây giờ các ngươi lại muốn bỏ ta, nào có dễ dàng như vậy!
Vân Dương gào thét:
- Trên đời này không có chuyện nào dễ dàng như vậy! Dù phải lên trời xuống đất, ta cũng phải tìm được các ngươi!
- Không nên để lại mình ta a, trên đời này chỉ còn mình ta, chỉ còn mình ta thì có ý nghĩa gì?
- Chỉ một mình ta, các ngươi không thấy sao? Ta sống rất khổ!
- Ta không chịu nổi nữa!
- Ta thực sự không chịu nổi nữa! Các ngươi dẫn ta theo với!
- Dẫn ta cùng theo với!
- Dẫn ta theo với!
- Các ngươi chờ ta một chút!
- Đại ca, các ca ca, chờ ta một chút! Chờ ta!
...
Bên ngoài.
Thượng Quan Linh Tú mặt đầy nước mắt.
Đã từ hôm qua, nàng một mực ngồi đây, Vân Tôn đã ngủ một ngày một đêm. Về sau đột nhiên không biết làm sao, dường như gặp ác mộng, tự nhiên khóc rống kêu gào, từng tiếng khàn giọng gầm nhẹ, kinh tâm động phác...
Nàng có thể nghe rõ lời Vân Tôn nói mớ, mặc dù phân nửa đều mơ hồ khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn có thể biết được một phần.
Mà những lời này, chính là những lời mà nếu còn tỉnh, đánh chết Vân Dương cũng không nói!
Với Ngọc Đường, hắn là một tôn thần!
Một vị thần sống!
Sao có thể bộc lộ cảm xúc yếu ớt ra ngoài?
Có lẽ, chỉ có lúc mệt mỏi đến không thể tự chèo chống, mệt mỏi tiêu hao đến mức thần trí cũng không thể khống chết, lại thêm chịu đả kích cực lớn... Khiến hắn không thể chịu đựng thêm nữa, mới có thể phát tiết trong mơ?!
Nhất là những lời...
- Ta không về, ta không muốn về, các ngươi đừng hòng bỏ ta!
- Không nên để lại mình ta a, trên đời này chỉ còn mình ta, chỉ còn mình ta thì có ý nghĩa gì?
- Chỉ một mình ta, các ngươi không thấy sao? Ta sống rất khổ!
- Ta không chịu nổi nữa!
- Ta thực sự không chịu nổi nữa! Các ngươi dẫn ta theo với!
- Ta nhớ các ngươi, rất nhớ các ngươi...
...
Thượng Quan Linh Tú khóc thành lệ nhân.
Nếu đổi vị trí, nếu nàng là Vân Tôn, đám huynh đệ một mực ở chung một chỗ, đột nhiên đều chiến tử...
Chỉ để lại mình nàng, sống một mình trên nhân gian, như vậy nàng sẽ làm thế nào?
Chớ nói chi, chỉ còn lại một mình, nhưng lại vẫn phải gánh vô vàn trách nhiệm!
Cơ hồ trụ cột tinh thần của toàn bộ đế quốc, đều gánh ở trên người!
Còn phải báo thù!
Còn phải làm việc!
Còn phải gánh trách nhiệm!
Phải chiến đấu, phải chém giết! Phải đối mặt với bẫy rập vô tạn, đối mặt với tất cả những hèn hạ bẩn thỉu, cao cao tại thượng trên đời, tất cả...
Triều đình gian tế, giang hồ thế lực, đối địch quốc gia, tứ phương chiến trường...
Tất cả những thứ này, vốn nên là trách nhiệm chín người cùng chia sẻ, đều có phân công, thế nhưng hiện tại, cũng chỉ còn mình hắn một người, chuyện cần làm lại càng nhiều thêm gấp bội.
Cảm giác cô độc, thê lương một mình. Cái cảm giác bất lực lại cứ phải thẳng tiến không lùi, quyết chí không đổi tiếp tục gánh vác, một mực kiên trì...
Coi như người làm bằng sắt, chỉ sợ cũng đã sớm không chịu nổi!
Nghe nói lần này thích khách bị bắt tại Tử U, chính là một vị thân nhân của Cửu Tôn, mà Vân Tôn tới đây, lại tận mắt nhìn thấy người thân qua đời...
Cho dù chiến dịch này chém địch vô số, đại hoạch toàn thắng thì cũng có ích lợi gì, thân nhân vẫn khó mà hồi sinh!
Trên đời này, hắn lại càng thêm cô độc!
Đau lòng, hồn cũng đau!
Vân Tôn đại nhân, hắn đến cùng làm thế nào để tiếp tục chống đỡ?
Coi như nằm mộng, cũng phải ở trong không gian tư mật, bỏ lại tất cả mọi người mới có thể khóc một trận, mắt một trận...
Cô độc lãnh tịch đến tuyệt vọng như thế, khiến Thượng Quan Linh Tú không kìm được mà cảm động lây, chỉ cảm thấy trái tim như muốn xé nát.
Thượng Quan Linh Tú thực sự không thể tưởng tượng nổi, phải có một tinh thần thể xác kiên cường tới mức độ nào, mới có thể chịu đựng hết thảy những điều trên?
...
- Quả nhiên là hắn, vậy mà thực sự là hắn...
Thượng Quan Linh Tú chảy nước mắt, trong miệng lẩm bẩm nói.
Trên thực tế, Thượng Quan Linh Tú sớm đã hoài nghi thân phận Vân Tôn, nhất là lúc đầu Thôn Thiên báo kia đến đưa tin, một tiếng meo ô...
Hiện nay, chỉ cách một cái vách, Vân Tôn trong mộng chưa từng che giấu thanh âm chân thật. Thượng Quan Linh Tú nghe một chút liền có thể nhận ra nguyên chủ là người nào.
Người một mực giúp nàng, giúp Thượng Quan tướng môn, giúp Ngọc Đường đế quốc, đối mặt chư tướng tứ quốc cũng có thể vui cười giận mắt, thong dong tự nhiên Vân Tôn, chính là Vân công tử!
Vân tiểu hầu gia!
Vị Vân công tử phong thần tuấn dật, tựa như không có bất kỳ một hạt bụi nào có thể bám lên người hắn!
Vẻ tươi cười ôn tồn lễ độ, bóng lưng thẳng tắp.
Mặc dù bên ngoài gánh danh hoàn khố. Nhưng nếu cẩn thận điều tra, lại sẽ chỉ phát hiện, có vẻ như không có bất cứ sự tích hoàn khố nào có thể dính lên người vị Vân công tử này...
Cho dù ngôn ngữ láu cá, thế nhưng bất kể ở đâu, chưa bao giờ nhìn thấy vị này cong eo!
Người mà mỉm cười nhìn nàng, gọi nàng là “Linh Tú tỷ”, Vân công tử!
Hóa ra là hắn!
Thực sự là hắn!
Thượng Quan Linh Tú rốt cục hiểu rõ, hiểu rõ rất nhiều điều.
Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy trên người Vân Dương có rất nhiều bí mật, tựa như vĩnh viễn cũng không thể chạm tới ngọn nguồn, vĩnh viễn cũng không thể biết hắn suy nghĩ những gì, truy cầu những gì, khát vọng những gì...
Khó trách từ đầu nàng đã cảm thấy, người này tâm cơ sâu kín, từ trước tới giờ chưa từng biểu lộ chân tâm. Cho dù trong lúc vui cười giận mắt, hay khóc lóc chửi đổng, ngang ngược không nói lý...
Hết thảy đều là hư ảo, tựa như mọi thứ biểu lộ ra ngoài, đều không phải là bản thân hắn!
Thì ra là thế!
Hóa ra Vân Dương trong mắt thế nhân, cũng chỉ là giả dối, từ đầu tới đuôi đều là giả tượng!
Hóa ra Vân tiểu đệ, hóa ra Vân Dương, lại chính là Vân Tôn!
Chính là được toàn bộ Ngọc Đường tôn thần, cứu tinh duy nhất Phong Tôn đại nhân!
Quãng đường này, lòng hắn đè nén vô số chuyện, nào có dễ dàng?
Nào có thể biểu lộ tình cảm chân thực?
Chỉ là trên vai hắn gách vác quá nhiều chuyện, tin rằng đổi lại là bất cứ ai, hơn phân nửa cũng sẽ bị đè tới phát điên!
Thế nhưng hắn, còn có thể ôn nhuận như ngọc, không để bất luận kẻ nào nhìn ra, giữ vững bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái!
Nhưng mà trong lòng hắn, lại là vô tận vô độc lãnh tịch, căn bản không người lý giải!
Cũng không có bất luận kẻ nào, cùng hắn chia sẻ một hai!
Nếu không phải mệt tới mức gần như sụp đổ, ai có thể nghĩ tới... Hắn lại là Vân Tôn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.