Ta Là Chí Tôn

Chương 437: Tử U lui binh!




Lữ Lăng Vân điên cuồng tự chửi bản thân: Lữ Lăng Vân a Lữ Lăng Vân, ngươi con mẹ nó còn có thể làm cái gì?
Tu vi ngươi cao sao? Bản lĩnh ngươi lớn sao?
Ngươi cho rằng ngươi muốn giữ gìn Tử U là được sao?!
Giờ này khắc này, người người trong nước đang đối đãi với ngươi thế nào?!
Hắn toàn thân run rẩy, thậm chí sinh ra xúc động muốn liều mạng một lần, cường sát Vân Tôn!
Chỉ là nhất niệm sinh nhất niệm diệt, hắn còn là người tiếc mệnh, nếu không vừa rồi đã không nói sâu kiến còn muốn sống tạm bợ, sớm đã xúc động giao ra huyền đan, bảo mệnh đàm phán!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thẻ đánh bạc đàm phán trong tay, lại đột nhiên biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, giao hay không giao, đều không đúng!
Ngay lúc Lữ Lăng Vân đang rối loạn, do dự, chợt nghe tiếng nước xao động, dị biến lại xuất hiện!
Đám người còn chưa tỉnh hồn, lúc này đập vào mắt đã thấy sóng nước mênh mông, lần nữa từ phương xa trào đến, sóng nước trước mắt đã chất chồng mấy trăm trượng, thủy triều xoay tròn, càng lúc càng cao, cơ hồ đã không thể nhìn thấy đỉnh.
Thủy thế lớn như vậy, một khi đổ ập xuống, không một cường giả nào có thể ngăn cản!
- Ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết, nhân lực có lúc tận, khống chế của ta đối với Nguyệt Hồn giang đã đến cực hạn, tùy thời đều có thể mất khống chế!
Vân Dương băng lãnh nói:
- Nếu trước khi ta mất khống chế mà các ngươi còn chưa giao ra Huyền đan, như vậy coi như sau đó các ngươi có giao ra, ta cũng không thể khống chế được nước này.
- Đến lúc đó, tội nghiệp ngập trời...
Vân Dương băng lãnh nhìn Lữ Lăng Vân:
- Hai ta cùng nhau gánh chịu, thế nhưng dù sao cũng là hai bên đối địch, ta cũng không để ý có thêm mấy cái vong hồn chết dưới tên ta!
Một vị quan viên Tử U hung hăng có quắp, gần như rống lên nói:
- Lữ Lăng Vân, ngươi còn chờ cái gì nữa?!
Thân thể Lữ Lăng Vân khẽ run rẩy, cắn răng thật chặt, nhìn bốn phía chung quanh một mảnh tái nhợt, đột nhiên mất hết can đảm, toàn bộ thân hình trầm lại như mất đi lực lượng.
Hắn chậm rãi bước ra một bước, nâng tay lên, trong lòng bàn tay rõ ràng là một viên Huyền đan.
Mà Lữ Lăng Vân, trong nháy mắt lại như già đi vài chục tuổi.
Hắn từng bước đi lên phía trước, mỗi bước đi như nặng tựa ngàn cân, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu.
Tử U Hoàng nhìn Lữ Lăng Vân nhắm mắt theo đuôi bước ra, im lặng thở nhẹ, thế nhưng trên mặt lại ánh lên vẻ phức tạp tới cực điểm, càng thêm nhục nhã tới cực điểm.
Bản thân hắn là nhất quốc chi chủ, trong biên cảnh của mình lại bị người uy hiếp, trơ mắt nhìn con dân của mình nhục nhã bước ra ngoài, lại không thể làm được cái gì, thậm chí bản thân hắn lại chính là một trong những cánh tay thúy đẩy cực hạn khuất nhục này.
Loại cảm giác này, khiến hắn muốn nổi diên.
Mà đáy lòng, tại một vị trí bí ẩn nào đó, lại có một loại khoái ý chảy xuôi.
Không phải các ngươi muốn làm rùa rụt đầu sao?
Không phải các ngươi không chịu xuất lực sao?
Không phải các ngươi muốn tư lợi sao?
Thế nhưng... Đối diện với uy hiếp diệt chủng vong quốc này, lại có ai có thể may mắn thoát khỏi?
Chỉ mong từ nay về sau, các ngươi có thể hiểu rõ một câu: Tổ chim phá, há có thể có trứng lành?
Từ nay về sau, có thể đồng tâm hiệp lực, chung sức gánh vác Tử U!
Vân Dương lạnh lùng nhìn Lữ Lăng Vân từng bước bước tới, từng bước bước đến trước mặt mình, bộ dạng từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu, chỉ giơ hai tay, đem Huyền đan dâng lên.
Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đưa tay đi qua, đem Huyền đan cầm về.
Lập tức, trong dòng nước rầm rầm, Vân Dương sượt qua người Lữ Lăng Vân, tự hồ Lữ Lăng Vân căn bản không tồn tại, trực tiếp đi đến bên cạnh thi thể gấu nhỏ, dùng một đoàn sinh mệnh chi khí bao lấy Huyền đan, trịnh trọng đưa lại trong đầu gấu nhỏ.
Nhìn thi thể to lớn trước mặt, Vân Dương lại như phải chịu muôn ngàn dao cắt.
Gấu nhỏ.
Ta sẽ báo thù cho ngươi.
Ta tất sẽ giết Lữ Lăng Vân, báo thù cho ngươi!
Tâm thệ đã lập, Vân Dương tiện tay vung lên, thân thể to lớn của gấu nhỏ cứ thế mà biến mất không thấy.
Chầm chậm đứng lên, quay người, đi về.
Lời thừa một câu cũng không nói.
Mãi cho đến khi hắn bước ra ngoài mười trượng, lần nữa trở lại trước hồng thủy, Vân Dương đưa lưng về Quân Thần Tử U, đưa lưng về phía Lữ Lăng Vân ngơ ngác như bùn tố mộc điêu, thanh âm trầm thấp truyền ra:
- Hai nước giao chiến, lập trường đối địch, ở trên chiến trường dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng là chuyện nên.
- Thậm chí, bắt cóc người thân của nhân vật trọng yếu của đối phương để áp chế, tuy là bỉ ổi, nhưng trong một số thời điểm, cũng là một loại thủ đoạn ứng đối. Điểm này, vốn là do cá nhân lựa chọn.
- Nhưng mà hết thảy những thứ này không quan hệ với ta, ta tin rằng trong thiên hạ này, vẫn chưa có người nào có thể quên truyền thuyết Cửu Tôn.
- Cửu Tôn chúng ta, trên phương diện âm mưu quỷ kế không phải đối thủ của các ngươi, thế nhưng... Nếu luận đến lén lút làm gì đó, ta nghĩ, không có người nào lành nghề hơn chúng ta. Điểm này, hẳn không có người nào có thể phủ nhận.
- Ngày hôm nay, đã chứng minh Tử U đế quốc không có điểm mấu chốt, nếu địch nhân đã không có điểm mấu chốt, như vậy cái gọi là ranh giới cuối cùng, chúng ta cũng không cần tuần thủ.
- Sau này, mọi người đều dùng thủ đoạn mà tính, tuân theo thiên mệnh đi!
- Món nợ hôm nay, ta sẽ thanh toàn từng cái với các ngươi. Hôm nay sở dĩ không nhấn chìm Tử U, chỉ bởi vì... Ta khinh thường làm chuyện sinh linh đồ thán.
- Nhưng mà trên chiến trường, sẽ không còn cái gọi là lê dân bách tính.
- Làm tướng làm binh, chiến tử theo mệnh!
- Lữ Lăng Vân, hiện tại ngươi nên bắt đầu công cuộc đào mệnh đi thôi. Xem ta có thể chém tận giết tuyệt... Cả nhà ngươi hay không!
Vân Dương nói, từ đầu tới cuối giữ nguyên khẩu khí bình thản, đơn giản như đang tự lẩm bẩm một mình. Thế nhưng những lời này rơi vào tai Quân Thần Tử U, lại như từng chặp kinh lôi, trực tiếp đánh vào lỗ tai, tựa như ác mộng nguyền rủa, khó mà ma diệt.
Người người đều biết, vị Vân Tôn đại nhân của Ngọc Đường này, đang thực sự tức giận!
Hắn dùng khẩu khí bình tĩnh như vậy, càng biểu lộ hắn đã quyết tâm, không thể cứu vãn!
Sau một khắc, thân ảnh Vân Tôn ngự hư mà lên, hoàn toàn không chút vướng víu, hoàn toàn không chút ngăn cách mà hòa tan vào dòng nước, lập tức, ngay cả một chút động tĩnh dư thừa cũng không có. Hồng thủy ngập trời nhanh chóng thối lui, so với thủy triều trên biển còn càng thêm dứt khoát.
Chỉ soạt soạt một tiếng, toàn bộ thủy triều đã lui mấy trăm trượng, chưa tới mấy hơi thở, hồng thủy vô biên có thể bao phủ cả Tử U kia, đã biến mất vô tung vô ảnh, chí ít đã không còn xuất hiện trong tầm mắt.
Nếu không phải còn có thể nghe được tiếng nước ầm ầm, đám người cơ hồ muốn hoài nghi vừa rồi chỉ là ảo giác!
Sau một chốc, tiếng hồng thủy cũng hoàn toàn mất dạng, thoáng như xa cuối chân trời.
Tử U Hoàng nhìn về phương xa, yên lặng không nói, ngạc nhiên nửa ngày trời.
Lữ Lăng Vân đứng đó, người như mất hồn.
Lấy thân phận tu vi hàm dưỡng của hắn mà nói, tuyệt không nên như vậy. Thế nhưng đoạn thời gian vừa rồi kia, Vân Dương, Tử U Hoàng thậm chí là vô số người Tử U đều tạo cho hắn rất nhiều áp lực, thực sự đã đến cực hạn!
Chỉ cần thêm một cọng cỏ nữa, hắn chỉ sợ đã sớm đổ sụp, không phải tâm niệm tan ra, mà là cực hạn bộc phát, tàn sát không phân địch ta!
Tử U Hoàng ung dung thở dài:
- Ngọc Đường Vân Tôn, vạn dặm mà đến chỉ vì thân hữu của mình. Đối mặt toàn bộ Tử U đế quốc, lực chiến mà đi, vẫn vì thân hữu của mình mà quay đầu lại, lấy hồng thủy ngập trời uy hiếp... Cho dù lấy diệt quốc uy hiếp, lại cuối cùng vẫn không hành sử cực đoan, không để sinh linh đồ thán, thương sinh gặp nạn.
- Ngọc Đường Vân Tôn, chân hào kiệt nghĩa sĩ! Mặc dù đầy ngực hận, lại vẫn giữ được trái tim nhân nghĩa, không muốn tổn thương người vô tội. Trẫm tin tưởng, coi như cuối cùng chúng ta không giao Huyền đan cho hắn, hắn cũng sẽ không thực sự nhấn chìm Tử U, tai họa bách tính...
Thanh âm Tử U Hoàng cô đơn truyền xa:
- Chúng ta cùng Ngọc Đường, chênh lệch thực sự quá xa. Nếu trong lúc này mà xuất binh với Ngọc Đường, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi, một khi cảnh nội Ngọc Đường xuất hiện sinh linh đồ thán, chúng ta còn lập trường chỉ trích Vân Tôn lấy hồng thủy diệt Tử U sao?!
Hắn ngừng một chút:
- Truyền ý chỉ của Trẫm: Đại quân rút về, trở lại Tử U nghỉ ngơi lại sức. Đợi ngày binh cường mà tráng, tái chiến Ngọc Đường!
- Bệ hạ! Không thể a!
Vô số đại thần tiến lên cầu khẩn, ngăn cản không cho cục diện tứ quốc vây chiến Ngọc Đường bị hủy!
Thế nhưng Tử U Hoàng đã quyết chủ ý:
- Ý Trẫm đã quyết, không cần nói lại!
Trong mắt hắn lúc này, chỉ có quang mang u lãnh nhấp nháy.
Rút binh như vậy, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt!
Tử U hiện tại, sao không có nội hoạn?
Vương tộc, vô số người mưu đồ kết bè kết đảng, ý muốn mưu triều soán vị, chuyện này có thể nói đã sớm có từ lâu, chỉ có điều hắn một mực chưa hạ quyết tâm sửa trị, luôn muốn trước trừ ngoại, sau mới an nội. Vì thế cũng khiến cho binh quyền càng thêm sa sút, binh quyền ngày càng truyền ra ngoài, khiến cho đám Vương tộc thu được quyền khống chế tương đối, dần dần biến thành tình huống cân bằng, khó mà hạ thủ.
Mà Tử U hiện tại, hoang tàn khắp nơi, ngay cả hoàng vị của hắn cũng tùy thời có thể bị đẩy xuống, còn nói gì đến chuyện nhất thống thiên hạ?
Dứt khoát lấy cớ này, đem đại binh rút về, thu lại toàn bộ binh quyền, lợi dụng cơ hội này chỉnh đốn quốc nội!
Trước an nội, sau mới nói tới trừ ngoại!
Vân Tôn đã rút, thế nhưng Vân Tôn đi, vẫn để lại cho Tử U vô tận dư uy, sợ hãi vô hạn!
Trên quang đường về thành này, mỗi người đều như có điều suy nghĩ, tâm sự nặng nề.
Lan Vô Tâm bước theo Tử U Hoàng trở lại, thế nhưng trên đường luôn trong trạng thái tâm tư hoảng hốt, Lan đại Tể tướng xưa nay mưu tính sâu xa, tâm tư kín đáo, lúc này cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ có một chút cảm thụ, khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Đối với kẻ cầm đầu hại mình, Lan Tể tướng tuy có hận ý, thế nhưng lại cũng không lớn như tưởng tượng.
Vì thân nhân, vạn dặm bôn tập, ngày đêm gấp rút tiếp viện, sinh tử không để ý. Độc chiến Tử U, không oán không hối.
Vì chiến hữu, dâng nước dìm Tử U, không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn chiến hữu được hậu sự hoàn chỉnh.
Mặc dù trong quá trình này, vẫn luôn lợi dụng hắn, lừa gạt hắn, đào cho hắn một cái hố thật sâu thật to, cũng chỉ càng chứng tỏ thủ đoạn của người ta cao minh, chính như Vân Tôn nói, các ngươi không giữ được điểm mấu chốt, như vậy ta không lừa ngươi thì còn lừa ai?
Huống hồ, một người tự xưng trí giả lại bị người ta lừa tới tận gốc, bây giờ còn có thể nói được gì!
- Ai!
Lan Vô Tâm ngửa mặt thở dài, trong lòng không nhịn được mà có chút liêu tịch, tâm tư phân loạn, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
...
Trong rừng rậm.
Thân thể to lớn của Hoa Văn mãng đã sớm thu lại chỉ bằng một đầu mãng xà dài mấy trượng. Ngạc nhiên nhìn trước mắt.
Đó là một đầu gấu nhỏ.
Nhỏ, sơ sinh, gấu nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.