Ta Là Chí Tôn

Chương 428: Xúc động




- Từ đây một nhà đoàn tụ!
Lời còn chưa dứt, thân hình lại động, lần này trực tiếp phá vỡ một bên mặt tường khác, trong khói bụi cuồn cuộn, Vân Dương lao nhanh như điện, tựa như hùng ưng xuyên vân phá vụ, vật lộn trời cao, chao liệng cửu thiên!
Cùng lúc đó, tòa Vô Địch tháp nguy nga tráng lệ, một trong những công trình tiêu chí của Tử Long thành, đột nhiên nghiêng sang một bên, theo hướng Vân Dương bắn ra mà đổ ầm xuống!
Hiển nhiên Vân Dương phá vách tường, đã làm dao động căn cơ của nó, hai vách tường đổ xuống, lại càng là kết quả của sự tính toán, khiến cho tháp này không thể chèo trống!
Một mảnh âm thanh ồn ào vang lên, khắp nơi một màu khói bụi, thổi quét không thôi, nhất thời che đậy tầm mắt đám người!
Mà trong nháy mắt này, Vân Dương đã đem tốc độ di chuyển của bản thân tăng lên cực hạn.
Tất cả các mục tiêu của hắn hiện tại, bao gồm cả mục tiêu ngoài định mức cũng đã hoàn thiện, đương nhiên là lúc nên đi!
Hắn mới lao đầu ra, cảm xúc kiềm chế cùng phẫn nộ lập tức bùng nổ.
Khiến hắn chỉ muốn lao ra đại khai sát giới, làm càn một trận!
Biết rõ là xúc động, thậm chí là vọng động, thế nhưng vẫn muốn đại khai sát giới, đại sát một trận.
Lúc này, mặc dù hắn biết làm vậy sẽ không phù hợp với lợi ích, trí giả không làm, thế nhưng phẫn nộ cùng bi thống đã lấp đầy lý trí của hắn.
Dù sao, hắn cũng chỉ mới là thiếu niên chưa đến hai mươi...
Nhưng mà lúc giết tới nửa đường, lý trí của Vân Dương đã hồi phục trở lại, nhất thời cảm giác được hành động vừa rồi của bản thân quá ngu ngốc, chỉ là lừa mình dối người.
Thối thiểu nhất, mấy tên cao thủ cao cấp nhất của Tứ Quý lâu tọa trấn ở đây, đều đã bị Quân Mạc Ngôn xử lý, cho nên hắn mới có thể hoành hành không sợ như vậy!
Trái lại, Vân Dương còn để tay lên ngực tự hỏi: Nếu mấy tên cao thủ Ngũ trọng Lục trọng của Tứ Quý lâu vẫn còn, bản thân hắn còn có dám liều mạng như vậy hay không?
Thậm chí, Quân Mạc Ngôn giết bốn người kia là chuyện trong dự định của hắn, thế nhưng chẳng may Quân Mạc Ngôn không quá coi trọng Báo Ân lệnh như vậy thì sao?
Dù sao người trực tiếp trong cuộc là Lão Độc Cô đã không có ở đây!
Hơn nữa Quân Mạc Ngôn còn là người xuất thân Tử U, nếu đối phương không muốn thực hiện lời hữa, giết hắn tại chỗ thì biết làm sao?
Nghĩ như vậy, Vân Dương lập tức đổ mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm trọng sam.
Chỉ có điều lúc này Vân Dương đã đứng ngoài cuộc, nếu xúc động lao ra, trốn tới đồng hoang, có vẻ như càng thêm choáng váng. Hơn nữa, coi như đã choáng váng, đã xúc động, vậy thì nên đem cảm xúc này kéo tới cuối cùng, nhất là quan sát động thái của Thượng Quan Linh Tú, Vân Dương dứt khoát quyết định, thừa dịp thời cơ trước mắt, cơ hồ đem hài cốt của Vô Địch tướng quân tiễn về.
Dù sao quốc vận nội tình của Tử U đã bị hắn quét sạch, khí vận trong ngọc tỷ đã diệt hết, quốc bảo trấn quốc biến thành một cái xác không, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói. Tử U đế quốc đã tương đương với mất nước.
Cứ tính như vậy, lời thề năm đó của Thượng Quan Vô Địch tướng quân cũng coi như được thực hiện!
Cho nên Vân Dương dứt khoát đưa hài cốt Thượng Quan Vô Địch mời về.
Ta xúc động, ta dứt khoát, xúc động đến cùng, dứt khoát đến cùng!
Chỉ có điều, ta vẫn muốn vì sự vọng động của mình, lấy lại một chút giá trị bồi thường.
Đột nhiên, tiếng gió phách không lại vang lên, một chi Công Thành tiễn từ xa khởi động, nhất tiễn như lôi đình, vạn quân cùng tiến.
Vân Dương vừa mới xông ra khỏi khói đặc, chi Công Thành tiễn này đã đến sát hắn ba trượng, có thể thấy được người điều khiển tiễn này tuyệt không tầm thường, trong phạm vi thần thức dò xét của hắn, lại càng có thêm ba người chạy tới.
Phía sau, cũng có sáu người như bôn lôi lao tới.
Phía trước, lại có một chi Công Thành tiễn chính diện đột kích.
Vân Dương kêu to một tiếng, gấp tật thân hình, lăng không biến hướng, nghiêng nghiên bay lên như pháo hoa.
Giữa eo đột nhiên thu lại, chỉ thấy giữa eo mát mát, một cảm giác ma sát kịch liệt truyền tới. Mảnh áo bay tán loạn, da thịt bị ma sát ở cường độ cao dâng lên hương vị cháy xém.
Giọt giọt máu tươi trào ra.
Chi Công Thành tiễn mưu đồ đã lâu này đến cùng cũng tạo thành tổn thương với Vân Dương!
Góc độ một tiễn này cực kỳ vi diệu, Vân Dương dù có đối ứng thần tốc, lâm thời biến hướng, cuối cùng vẫn không hoàn toàn tránh khỏi, thế nhưng chung quy hắn cũng đã thành công né tránh chính phong một tiễn này, hai chân khẽ động, hung hăng đá lên đuôi Công Thành tiễn.
Công Thành tiễn bị hắn dùng toàn lực đạp, nhất thời quay nửa vòng tròng, lăng lệ lại chính xác lao tới bụng Hắc lão!
Một tiễn này tương đương với lực lượng của Công Thành tiễn cùng với một kích toàn lực của Vân Dương, tốc độ dung hợp, lại thêm trọng lượng sẵn có của Công Thành tiễn, ba cái hợp lại, lúc này thực sự có uy năng thí thần diệt phật.
Hắc lão cũng biết lợi hại, nào dám chính diện ngăn cản, liên tục không ngừng dùng động tác lách mình bay ra.
Thân thể thon gầy của Vân Dương sau một đạp toàn lực kia, lại mượn nhờ phản lực bay lên không trung năm mươi trượng, tựa như một con diều hình người cực tốc trượt trên không trung, từ mặt đất nhìn lên, cả người chỉ lớn chừng quả dưa hấu.
Nhị Bạch Bạch trên không trung, đột nhiên phát một tiếng minh khiếu, thân thể tuyết trắng đột nhiên xuất hiện dưới chân Vân Dương, lại hồi phục trạng thái nhân thú kết hợp như trước!
Thân thể tuyết trắng của Nhị Bạch Bạch mở lớn, bình ổn chở Vân Dương đi, bay thẳng lên không trung, trong chớp mắt đã bay đến trăm trượng!
Bên dưới lại có mười mấy bóng người lao lên như tên bắn, thần sắc lộn xộn, thậm chí còn có người hơi lảo đảo một cái, kém chút té xuống.
Đối phương có Huyền thú phi hành!
Cái này... Lưu lại thế quái nào nữa?!
Phích Lịch cung vừa mới chuyển góc độ, đám binh sĩ thao tác đồng thời trợn mắt hốc mồm.
Bắn thế nào?
Hiện tại, đối phương đã biến thành một cái chấm đen nhỉ, bắn thế nào nữa?
Muốn chơi pháo cao xạ đánh muỗi sao?!
Lý luận thì có thể đánh được, thế nhưng thao tác thực thế, đừng đùa chứ!
Đám Thí Thần Cung thủ cũng đồng thời sững sốt.
Liều mạng bắn tây nãy giờ, đôi tay bọn hắn cũng sớm đã máu me đầm đìa.
Kết quả cuối cùng là người ta phóng lên trời.
- Không phải phi hành Huyền thú! Đó là Thôn Thiên báo!
Hắc lão cơ hồ muốn thổ huyết.
Đối phương mượn lực của hắn, vọt vào Vô Địch từ đường, sau đó từ đường lập tức đổ sụp, đối phương lại thừa loạn mà lên, vọt trới trăm trượng trên không!
Một chưởng vừa rồi kia, để hắn cảm giác được, thực lực của đối phương tuyệt đối không khủng bổ nhứ biểu hiện!
Chỉ cần cho hắn cơ hội chính diện tác chiến, nhất định có thể bắt được Vân Tôn!
Nhưng, đối phương đã bay lên trời!
Hắc lão không kìm được mà nhớ tới một câu: Ngươi trâu như thế sao không lên trời luôn đi?!
Nhưng bây giờ...
Đột nhiên bên hắn lại gặp phải tình huống cực hạn lúng túng.
Mấy người khác cũng cuồng trợn trắng mắt nhìn lên.
Đúng, ngươi nói đúng, không phải Huyền thú phi hành! Thế nhưng... Thôn Thiên báo cũng nó năng lực phi hành rất mạnh a? Nó không thể phi hành ngàn vạn dặm như Chim ưng Đại bằng.
Thế nhưng.. Bay trên không trung mấy canh giờ, cũng không phải là chuyện khó!
Mà bên bọn hắn, ngay cả thứ như vậy cũng không có, chỉ có thể dựa vào mấy tay cao thủ thay nhau bay lên công kích. Lấy thực lực của bọn hắn, bay cao như vậy cơ bản cũng phải tiêu hao hết nữa thân tu vi!
Lúc này mà đánh với vị Vân Tôn kia, khác nào đưa đồ ăn cho đối phương?!
Muốn tặng đầu người à?!
Trên bầu trời, Thôn Thiên báo chờ Vân Tôn thẳng tắp bay hướng cửa Tây.
Trên mặt đất, mấy chục vạn người đồng thời ngốc trệ!
Thảm chiến gần một ngày, kết quả lại là như vậy?
Công Thành tiễn cùng Huyền Thiết tiễn không công bắn từng đợt từng đột, nhưng tất cả chỉ có vô dụng, vô dụng và vô dụng!
Mười bảy mười tám cao thủ Thiên cảnh đứng lại trên không trung, tựa như đang đứng triển lãm, lên, không được, xuống, quá mất mặt.
Loại cảnh ngộ xấu hổ này, thực sự quá khó tiếp thu.
Hắc lão đem mọi người triệu tập lại một chỗ:
- Tình huống hộm nay, chỉ có một biện pháp!
Một lão già hừ một tiếng, nói:
- Lão phu biết biện pháp của Hắc cung phụng, đơn giản chính là... Ít nhất tám người lên trước, bố trí Bát Môn Kim Tỏa trận, sau đó tám người đánh đổi sinh mệnh nguyên hồn lực, khóa chặt Vân Tôn, không để cho hắn chạy mất, tận khả năng hạn chế năng lực hành động. Cuối cùng bốn người đi lên đánh giết, đúng không?
Một lão già khác lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, cái này đúng là một biện pháp, chi có điều, Hắc lão đương nhiên sẽ không tham gia Bát Môn Kim Tỏa trận kia phải không? Bát Môn Kim Tỏa trận kia, tự nhiên sẽ do chúng ta tạo thành.
Hắc lão lẫm nhiên nói:
- Mỗ không phỉa người vì tư lợi, nếu đến lúc cần hy sinh, đổi lấy hòa bình quốc gia, mỗ cũng không tiếc thân này. Có điều, ở đây ta có tu vi cao nhất, tổn thương đối với Vân Tôn kia cũng sẽ lớn nhất!
Những người khác cười lạnh không nói.
Một người cười hắc hắc:
- Đúng, ta tu vi thấp, ta đáng chết! Ta có lỗi với quốc gia, với dân tộc, được chứ? Chỉ có điều, Hắc lão ngươi nhân từ đại nghĩa như vậy, rốt cục đến từ đâu? Chúng ta có gia có thất có tông tộc, có vô số người đáng để chúng ta hy sinh bảo vệ, thế mà Hắc lão ngươi chỉ vì quốc gia dân tộc thôi a?
Khuôn mặt Hắc lão chuyển sang tím ngắt, sát cơ cực thịnh.
Người còn lại nói:
- Vân Tôn có đi, lại có thể làm gì được? Chúng ta xuống xử lý hai đầu Huyền thú dưới kia, cũng coi như có thể chặt một cánh tay của hắn!
Lời này hiển nhiên là nói hươu nói vượn, hay đầu Huyền thú này có thể tương đương với một tay của Vân Tôn? Bất luận kẻ nào cũng biết hiển nhiên không có khả năng. Vân Tôn tung hoành thiên hạ, thủ đoạn mạnh nhất là Cửu Tôn bí pháp, nào có nửa điểm quan hệ với hai đầu Huyền thú này.
Nhưng lời vừa nói ra, đám người khác đã nhao nhao đồng ý:
- Không sai, không sai, biện pháp này rất tốt.
- Hai đại Huyền thú này quá nguy hiểm, chúng ta nhất định phải diệt trừ chúng.
- Chúng ta xuống đi!
Đám người chiến ý dâng trào lao xuống.
Chỉ để lại Hắc lão cô đơn đứng giữa không trung.
Hắc lão lẻ loi đứng thẳng, chỉ cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình, đều đã biến thành màu đen như cái tên của lão.
Phía dưới, hai đại Huyền thú thân hãm trong biển người vô biên, anh dũng trùng sát, những Huyền Thiết tiễn, Công Thành tiễn kia tuy không thể tạo thành tổn thương cho Vân Dương, thế nhưng lại có uy hiếp trí mạng với chúng nó.
Hiện tại, đã đến trạng thái mình đầy thương tích.
Vân Dương đứng trên thiên không, không chế Nhị Bạch Bạch muốn lao xuống. Dựa theo tình huống hiện tại, Vân Dương phát hiện bản thân có thể rời đi không chút thương tổn!
Chỉ cần Nhị Bạch Bạch bay xuống tầng trời thấp, Tam Bạch Bạch ẩn hình trong túi hắn lao ra, để Hắc Hùng cùng Cự Mãng hóa thành trạng thái mini, sau đó Tam Bạch Bạch đưa chúng lên trời, Nhị Bạch Bạch cõng lấy hắn rời đi, như vậy vẫn có thể trong nháy mắt bay lên cao.
Từ đó nghênh ngang rời đi.
Đang muốn đi xuống, đột nhiên trái tim nhảy lên một cái, một cảm giác nguy hiểm xông lên, toàn thân rùng mình một cái.
Vân Dương lập tức thôi động Nhị Bạch Bạch dùng hết tốc độ vọt về phía trước, đồng thời cũng vọt lên cao.
Phản ứng của hắn, có thể nói đã đạt đến đỉnh phong, từ lúc có dự cảm đến lúc hành động không đến một phần mười hơi thở.
Thế nhưng, vẫn đã chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.