Ta Là Chí Tôn

Chương 415: Cố ý gây chuyện




Quân Mạc Ngôn rất thấu hiểu tâm tình của Vân Dương hiện tại, trầm mặc chờ đợi một chút, nói:
- Nếu ngươi còn giữ trạng thái này, chỉ sợ tiếp đó ngay cả cái mạng ngươi cũng phải ở lại.
Vân Dương đứng dậy một cách máy móc, nhàn nhạt nói:
- Ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không ai có thể giữ được ta, không ai!
Hắn lấy ra một sợi gân Huyền thú từ trong nhẫn không gian, đem hết thảy đệm chăn trên giường bào lấy thân thể Lão Độc Cô, dùng gân Huyền thú một vòng lại một vòng cuốn lại.
Động tác vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận.
E sợ dùng lực hơi lớn, khiến lão cha bị đau.
Quân Mạc Ngôn nhìn động tác của Vân Dương, thản nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Nếu ngươi muốn quang minh chính đại đem thi thể của hắn đi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể rời được Tử Long thành!
Vân Dương mắt điếc tai ngơ, chỉ cẩn thận một vòng lại một vòng cẩn thận cuốn chắc thân thể Lão Độc Cô, vững vàng vác trên lưng, lạnh lùng nói:
- Ta chưa bao giờ làm chuyện vọng động. Cho tới nay đều mưu định mới hành động, coi như xúc động gia thân, ta cũng sẽ lập tức dùng lý trí ngăn chặn. Nhưng mà lần này, ta lại không muốn ngăn chặn cảm xúc xúc động này.
- Ta muốn xúc động một lần, tùy hứng một lần!
Vân Dương yên lặng nói:
- Bởi vì... Đây là Lão Độc Cô!
- Ta nhất định phải làm như vậy!
- Mặc dù hắn đã cận kề cái chết cũng không muốn ta làm vậy, nhưng ta... Không thể không làm!
Trong mắt Vân Dương như thiêu đốt hỏa diễm.
- Thật đáng tiếc, ta không thể giúp gì cho ngươi!
Quân Mạc Ngôn nói:
- Ta rất xin lỗi, ta chỉ có thể rời đi trước khi ngươi bước ra khỏi căn phòng này. Không giúp bên nào, đã là cực hạn mà ta có thể làm được.
Vân Dương hờ hững nói:
- Ngươi làm vậy đã đủ, ta vô cùng cảm tạ! Tương lai nếu có duyên gặp lại, ta sẽ trả lại nhân tình này.
Quân Mạc Ngôn như một bức băng điêu, lộ vẻ tươi cười:
- Không cần, mặc dù ta sẽ không giúp ngươi trong chuyện này, nhưng yêu cầu của Báo Ân lệnh, ta vẫn sẽ thực hiện.
Nói xong, hắn quay người rời đi, đi trước Vân Dương một bước, trực tiếp rời đi.
Một khắc Quân Mạc Ngôn xoay người, trong mắt tuôn ra một đoàn hơi nước, lập tức lại biến mất không thấy.
Nước mắt vừa thành hình, lập tức bị Huyền khí bốc hơi.
“Lão huynh đệ, an lành.”
Sắc mặt Quân Mạc Ngôn vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng trong lòng lại thầm nói:
“Để ta, tiễn ngươi một đoạn!”
...
Đám người Lan Vô Tâm chờ đợi trong lo lắng, mặc dù thấy Quân Mạc Ngôn đi ra, nhưng người nào dám hỏi?
Ai cũng có thể thấy được, tâm tình vị đại gia này đang không tốt, rất không tốt, siêu cấp không tốt, chẳng may tiến lên hỏi một câu mà bị răng rắc, đó với là oan uổng!
Ngược lại, nhãn thần đám cao thủ Tứ Quý lâu lại đều đang lấp lánh phát sáng, ánh mắt bọn hắn tập trung lại trên người Quân Mạc Ngôn, có vẻ như rất kích động.
Thiên hạ đệ nhất kiếm khách!
Đây chính là thiên hạ đệ nhất kiếm khách trong truyền thuyết a!
Nếu có thể đánh bại, thậm chí là đánh giết... Vinh quang đó phải lớn nhường nào a?
Chỉ tiếc hiện tại đang đặt bẫy Vân Tôn, vô luận chuyện gì đều phải lấy việc giải quyết Vân Tôn làm ưu tiên số một, chờ sau khi chuyện này hoàn tất, lúc đó lại đến gây sự với Quân Mạc Ngôn, hy vọng đến lúc đó, vị thiên hạ đệ nhất kiếm khách này còn chưa đi quá xa.
Có điều vinh quanh thì tốt đấy, nhưng bọn hắn càng lo lắng đại cục, mặc dù trong lòng sinh ý xằng bậy, nhưng cũng không thực sự biến nó thành hành động!
Chỉ tiếc phải bỏ lỡ cơ hội khó được này a.
Trong lúc đám người Tứ Quý lâu còn đang thầm tiếc hận, đã thấy Quân Mạc Ngôn mang theo trường kiếm đi ra.
Quân Mạc Ngôn đi tới.
Một đường tiến tới, trực tiếp bước đến trước mặt đám người Tứ Quý lâu, sắc mặt lạnh lùng, âm thanh lạnh thê thê nói:
- Bốn người các ngươi đều là người Tứ Quý lâu a?
Tên cao thủ cầm đầu Tứ Quý lâu cũng đã là một cao thủ Thất trọng, một thân tu vi còn cao hơn Đao Tôn Giả, xưa nay cũng là hạng người kiệt ngạo bất tuân hoành hành thiên hạ, nghe vậy hừ một tiếng:
- Chúng ta chính là người Tứ Quý lâu, ngươi có ý kiến gì?
Khẩu khí này hoàn toàn không đặt thiên hạ đệ nhất kiếm khách vào trong mắt!
Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Ta chỉ muốn xác nhận thân phận các ngươi một chút, à, lần này sao Niên tiên sinh không tới?
Vị cao thủ Tứ Quý lâu dùng giọng điệu nhàn nhạt nói:
- Chút chuyện nhỏ này, nào cần tôn thượng của chúng ta tự mình xuất thủ? Có Mộc Tử Thu ta ở đây, hết thảy đã đủ rồi.
Sắc mặt Quân Mạc Ngôn lạnh xuống:
- Ý của ngươi là, ngươi có tự tin có thể ứng phó ta?
Mộc Tử Thu sững sờ: Cái này rõ ràng chỉ là một lời khoa trương, nâng cao thân phận chút thôi ai? Ta dù có tâm đối phó ngươi, nhưng nào có nói ra miệng?
Nhưng mà thế cục trước mắt đã thành lập, bởi chính hành vi của hắn mà khiến cục diện sinh ra biến số, vậy hoàn toàn là trách nhiệm của hắn, nghĩ nghĩ một chút, Mộc Tử Thu cười khan một tiếng:
- Ta không có ý như vậy.
Quân Mạc Ngôn hừ một tiếng:
- Không có ý như vậy? Thực sự không có ý như vậy sao? Vậy lúc ta mới ra, ngươi ngưng sát khí là nhằm vào ai? Ta thấy ngươi không phải không có ý đó, mà là có tặc tâm mà không có tặc đảm a?
Quân Mạc Ngôn lấy kiếm lập đạo, sát khí địch ý là thứ hắn mẫn cảm nhất, đám người Tứ Quý lâu sinh chiến ý với hắn, hắn lập tức có thể cảm nhận được, mặc dù đối phương lập tức thu lại, thế nhưng hắn vốn có tâm gây hấn, lúc này xuất hiện một cớ, há có thể đơn giản bỏ qua, về phần chiến ý, địch ý, sát ý, nghiêm ngặt mà nói, kỳ thực cũng không khác nhau là mấy, đều là muốn động đao động kiếm động giết!
Mộc Tử Thu chỉ cảm thấy bụng dạ như muốn nổ tung.
Ý gì?
Quân Mạc Ngôn ngươi tuy là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, cũng không thể bức hiếp người như vậy a?
Nếu không phải bố cục này không cho phép xuất hiện biến số, thực sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao?!
Mộc Tử Thu nén giận:
- Quân huynh... Ngươi hiểu lầm...
Quân Mạc Ngôn nhíu mày:
- Ngươi gọi ta là gì? Quân huynh?
Hắn lạnh lùng cười một tiếng:
- A... Bối phận ngươi rất cao hả? Lại dám xưng hô ngang hàng với ta, ngươi như vậy là muốn giơ đuốc cầm gậy khiêu khích ta sao? Muốn thì cứ trực tiếp động thủ, không cần quanh co lòng vòng như thế!
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi Mộc Tử Thu cũng là đỉnh cấp cường giả quát tháo phong vân, càng là cự phách hiếm có trong Tứ Quý lâu, bị Quân Mạc Ngôn nói vậy, lập tức không nén nổi nữa, cả giận vọt lên:
- Không gọi ngươi là Quân huynh, chẳng lẽ còn muốn gọi ngươi là Quân gia hay sao?
Quân Mạc Ngôn hừ một tiếng, trợn trắng mắt nói:
- Chính là nên gọi Quân gia, dù Niên tiên sinh nhà các ngươi ở đây, một tiếng Quân gia này hắn cũng phải kêu.
Bốn tên cao thủ Tứ Quý lâu đồng thời biến sắc, sát khí vốn thu liễn cũng lập tức phô thiên cái địa tỏa ra, đồng thời đưa tay lên chuôi binh khí, Mộc Tử Thu dùng một loại ngữ điệu nguy hiểm chưa từng có nói:
- Còn xin Quân gia đại kiếm khách giải thích mấy lời này cho rõ, nếu không... Chẳng may chúng ta hiểu lầm mà khiến ngươi bị thương, lúc đó cũng không còn dễ nói vậy a.
Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Tứ Quý lâu quy củ không nghiêm, để cho bốn tên quỷ đầu mặt cóc các ngươi ra ngoài mất mặt xấu hổ, đắc tội với người ta, chính là vấn đề của nhà các ngươi, hôm nay để ta thay Niên tiên sinh giáo dục các ngươi một chút, cũng nên để cho các ngươi biết, không phải người nào cũng có thể khiêu khích!
- Nhất là, các ngươi lại dám động kiếm trước mặt ta, dựa theo nguyên tắc của ta, đây đã là tội chết!
Quân Mạc Ngôn nói:
- Không muốn chết thì mau quỳ xuống, tự tát mấy cái, tạ lỗi với ta, sám hối với kiếm!
Đám người Mộc Tử Thu đã có thể xác định, con hàng này xuất hiện, tuyệt đối là ôm mục đích gây phiền phức với bọn hắn!
Cố ý gây phiền toái!
Dù có lọc xương trong trứng, cũng không thể làm như thế a.
Phân nửa là do ngột ngạt mà không chỗ phát tiết, nên cố ý đem chủ ý đánh lên người bọn hắn, mà bốn vị Thiên cảnh bọn hắn, vậy mà lại lưu lạc đến mức thành chỗ trút giận cho người ta, sao không khiến người ta tức nổ phổi?!
- Quân Mạc Ngôn, ngươi muốn làm gì?
Con ngươi Mộc Tử Thu ngưng lại, ngón tay dài khô ráo nắm chặt chuôi kiếm.
Vừa nói, đồng thời vận chuyển Huyền khí, Huyền khí như trường giang đại hải vọt lên.
Người có tên, cây có bóng, cho dù Mộc Tử Thu tự cao tự đại, nhưng đối với thiên hạ đệ nhất kiếm khách, đáy lòng không dám có chút chủ quan, đương nhiên đồng thời cũng có chờ mong và tự tin vô hạn!
Bởi hắn vốn đã mong chờ đánh với Quân Mạc Ngôn một trận, tự tin có thể đánh bại Quân Mạc Ngôn!
Thậm chí coi như một mình hắn không làm được, nhưng bên cạnh hắn còn có ba đại cao thủ chi viện, bốn người cùng lên, thế nào cũng có thể giải quyết được tên thiên hạ đệ nhất kiếm khách này đi!
Quân Mạc Ngôn ha ha cười cười:
- Muốn? Làm gì? Đương nhiên là làm ngươi! Có vẻ ngươi rất tự tin a? Chẳng những có tự tin, còn rất có tiền vốn, nếu không cũng không dám mở miệng khiêu khích ta a? Đánh nhau với thiên hạ đệ nhất kiếm khách, vinh quang này đủ để ngươi khoác lác cả đời nha!
Mộc Tử Thu cảm thấy một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên Nê Hoàn cung, không nói thêm một câu, trực tiếp hét lớn, vừa ra tay, kiếm quang đã hóa thành cầu vồng, nhanh chóng chém xuống.
- Lại dám thực sự ra tay với ta!
Quân Mạc Ngôn hét lớn một tiếng:
- Niên huynh, để ta giúp ngươi một tay, thay Tứ Quý lâu quản giáo đám người này một chút! Ngày khác gặp lại, mời ta uống một chén cảm ơn là được!
Quân Mạc Ngôn vừa nói vừa xuất kiếm, kiếm quang vừa xuất, lập tức như hóa thành một đầu ngân hà trút xuống, lập tức, lại có bốn đạo hàn quang phân lưu bay ra, kiếm khí bén nhọn cực đoan nhanh chóng bao phủ lấy bốn người Tứ Quý lâu.
Kiếm quang quấn quanh, tựa như từng đầu đại xà, quang huy chói mắt!
Đám người bên ngoài nhìn tới đầu choáng mắt hoa, đã không còn nhìn được thân ảnh bốn người Tứ Quý lâu cùng Quân Mạc Ngôn được nữa.
Kiếm quang của Quân Mạc Ngôn tựa như thiên khung sụp xuống, kín không kẽ hở!
Động tĩnh duy nhất có thể nghe được, cũng chỉ có tiếng kinh hô thảm thiết không ngớt của bốn tên cao thủ Tứ Quý lâu, không chút gián đoạn truyền ra từ trong kiếm quang bao phủ.
Tứ đại cao thủ vô địch trong mắt Tử U, bị Quân Mạc Ngôn vừa xuất kiếm đã hoàn toàn áp chế!
Lan Vô Tâm hít ngụm khí lạnh.
Đây chính là thực lực của thiên hạ đệ nhất kiếm khách sao?!
Bản thân hắn lại muốn dùng đại nghĩa quốc gia để ép bức khống chế một người như thế?!
Quả là suy nghĩ hão huyền, người si nói mộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.