Ta Là Chí Tôn

Chương 411: Ngươi là giả mạo




Lan Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục lão tổ tông cũng được vào!
Rốt cục cũng có hy vọng!
Rốt cục...
Để đi đến lúc này, thực sự quá khó khăn!
Lan tướng gia vui mừng đến cực điểm, chỉ cần đợi lão tổ tông bước ra, nói với hắn một câu...
Chờ đã!
Không đúng, lão tổ tông mới qua, Quân Mạc Ngôn lại chắn ở chỗ này, sau khi lão tổ tông chữa bệnh, hắn sao có thể phái người qua sưu hồn? Quân Mạc Ngôn sẽ đồng ý sao?
Điểm mấu chốt này, mới là chuyện quan trọng nhất!
Lan Vô Tâm thở dài, đại nghĩa quốc gia dân tộc, rõ ràng không thể ngăn cản Quân Mạc Ngôn.
Như vậy... Chỉ còn một biện pháp cuối cùng!
Chính là... Bệ hạ tự thân xuất mã!
Lấy địa vị của Bệ hạ, hẳn là có thể thành công.
Nếu như Bệ hạ tự thân xuất mã mà còn bị cự tuyệt, như vậy thanh danh của Quân Mạc Ngôn tại Tử U đế quốc triệt sẽ bị vạn người phỉ nhổ, tất cả con dân Tử U đều sẽ xem thường hắn, tin rằng Quân Mạc Ngôn cũng không muốn thấy kết quả như vậy.
Mà đối với chuyện tự thân xuất mã, tin rẳng Hoàng đế Bệ hạ cũng đã sớm có chuẩn bị...
Chờ chút...
Hình như sai sai ở đâu đó? Ta quên mất cái gì rất quan trọng?
Lan Vô Tâm cau mày, minh tư khổ tưởng.
Tựa như có chỗ nào đó không thích hợp, thế nhưng nhất thời hắn lại không thể nghĩ ra...
Cái cảm giác khó chịu này, khiến Lan tướng gia sinh ra cảm giác cực độ hoang mang, tựa như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy tới...
Nhưng đến cùng hắn đã bỏ qua điểm nào a?
Lão tổ tông cũng đã vào được một lúc a.
Đúng rồi, lão tổ tông!
Đúng!
Trước đó không phải lão tổ tông đã nói... Hắn có quen biết với Quân Mạc Ngôn hay sao?
Sao hiện tại, Quân Mạc Ngôn nhìn thấy lão tổ tông, lại có vẻ như... Không hề quen biết?
Biểu cảm giọng nói hoàn toàn không giống như từng quen biết!
Cái này... Rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Lan Vô Tâm đột nhiên cảm thấy đêỳ hoang mang rối loạn.
Lan đại Tể tướng nghĩ nửa ngày trời, kỳ thực sớm đã có đáp án, tình huống trước mắt chỉ có hai loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, lão tổ tông nói lão, hắn căn bản không quen biết Quân Mạc Ngôn. Còn khả năng thứ hai, diện mạo lão tổ tông có biến hóa quá lớn, Quân Mạc Ngôn nhất thời không nhận ra.
“Hẳn là không nhận ra a! Tuyệt đối là không nhận ra! Nhất định phải là không nhận ra a.”
Lan Tể tướng đáng thương lẩm bẩm, người ngoài không biết còn tưởng hắn mới trốn trại ra.
Nếu chuyện này mà để có vấn đề, vậy không phải chỉ là bản thân hắn mất mạng, mà là cả Tử U bị người đùa như khỉ!
Quá nghiêm trọng!
Tuyệt đối không thể a!
Nhất định là do có biến hóa quá lớn, khiến cho người quen trước mắt cũng không nhận ra!
Ừm, nhất định là như vậy, khẳng định là như vậy, Vân lão hôm nay cùng Vân lão mấy ngày trước, xác thực đã có biến hóa cực lớn, nếu không phải hắn chứng kiến đầu đuôi, căn bản cũng sẽ cho đó là hai người khác biệt, không nhận ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý!
Lan đại tướng cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tích cực nhất!
...
Lúc này Vân Dương đã tiến vào gian phòng nhỏ.
Biểu hiện vừa rồi của Quân Mạc Ngôn, khiến cho Vân Dương cảm giác được người này là một người vô cùng đáng tin cậy, có điều... Chuyện này quá mức trọng đại, Vân Dương nào dám có nửa điểm phớt lờ?
Vô luận thế nào, Quân Mạc Ngôn chung quy vẫn là người xuất thân từ Tử U, hắn có thể có thiện ý với Lão Độc Cô, thế nhưng với công địch số một của Tử U, tên Ác Ma dính đầy máu tươi chiến sĩ Tử U như Vân Dương, vẫn là không nên lộ ra mới tốt!
Quân Mạc Ngôn áo trắng như tuyết, đứng sau lưng Vân Dương, trường kiếm không biết từ khi nào đã an tĩnh trở vào bao.
Vân Dương có thể cảm giác được, ánh mắt Quân Mạc Ngôn chiếu thẳng vào lưng hắn, khiến hắn có một cảm giác nhói đau như kiếm châm.
Động một chút, lại như bị trường kiếm đâm một cái.
- Ngươi là ai?
Quân Mạc Ngôn hỏi.
Vân Dương nói:
- Một người thầy thuốc mà thôi, tới đây chỉ vì trị thương cho người, ngươi cần gì phải chấp nhất ta là ai? Cái này có ích gì với người bị thương, có lợi ích gì với ngươi hay sao?!
Quân Mạc Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nghe đồn gần đây Tử Long thành có xuất hiện một vị thế ngoại cao nhân, không những có tu vi thông thiên, càng có thể hiệu lệnh Huyền thú, còn được Y Tiên thế gia cung phụng làm lão tổ tông... Chắc hẳn chính là ngươi đi?
Vân Dương thản nhiên:
- Nếu như Y Tiên thế gia không cung phụng người nào khác, như vậy chính là ta rồi.
Quân Mạc Ngôn cười cười quái dị:
- Chỉ tiếc, ngươi cũng không phải là Phượng Huyền Ca!
Vân Dương nói:
- Ồ?
Quân Mạc Ngôn lạnh lùng cười một tiếng:
- Ngươi lấy tên tuổi người khác để che đậy bản thân!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi biết Tửu Thần?
Quân Mạc Ngôn lạnh đạm cười nói:
- Không có cái gì mà sao biết, chỉ cần chính ta nói, cho nên ngươi chính là giả mạo!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nếu ngươi biết ta là giả mạo, vì sao không vạch trần ta?!
Quân Mạc Ngôn lạnh lùng cười:
- Ngươi tốn công tốn sức lẩn vào Tử Long thành như vậy, nếu không phải là Phượng Huyền Ca, như vậy ngươi nhất định là người... Bên kia!
Vân Dương thầm giật mình:
- Kiếm giả không khỏi có chút quá võ đoán.
Quân Mạc Ngôn thở dài:
- Ngươi không cần bối rối, ta sẽ không vạch trần ngươi, nếu bọn hắn đã coi ngươi là Phượng Huyền Ca, ta cũng có thể làm như ngươi chính là Phượng Huyền Ca, duy trì hiện trạng trước mắt mới là tốt nhất!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn nhìn vào trong phòng, có chút thương cảm nói:
- Người trong đó là bằng hữu kiêm huynh đệ tốt nhất của ta, cũng chính là ân nhân cứu mạng của ta. Cả đời này, ta thực nợ hắn rất nhiều, phụ hắn rất nhiều.
- Hiện tại hai nước giao chiến, lập trường khác biệt, ta không thể không để ý lập trường của mình, càng không thể mạt sát cố quốc mà ta xuất thân. Bất kể là ta phiêu bạt giang hồ bao năm, thủy chung ta vẫn là thiếu niên Tử U năm đó.
- Cho nên hắn vẫn nằm ở đây, ta có lòng lại có lực, nhưng lại không thể cứu hắn ra ngoài. Đây là một áp lực tinh thần thật lớn, cũng là một trận tra tấn khó tả! Trong thời gian này, lương tâm của ta như bị gặm mất, không còn tồn tại nữa!
- Thế nhưng ta là một kiếm khách! Xưa nay thà gãy chứ không cong, tuyệt không chịu gạt bỏ lương tâm!
- Nhưng tâm ta bây giờ...
Quân Mạc Ngôn lại thở dài một tiếng.
Vân Dương cũng thở dài theo, hắn hoàn toàn có thể hiểu được, tiếng thở dài này của Quân Mạc Ngôn là có ý gì...
Trái tim của kiếm giả, tuyệt không thể tồn tại tì vết, bất kỳ tì vết dù lớn dù nhỏ, đều không nên tồn tại!
Bất kỳ áy náy, hối hận, tiếc nuối, các loại tâm tình mặt trái đều không nên tồn tại!
Một khi tồn tại, đại biểu cho kiếm tâm của hắn có sơ hở, đối với con đường kiếm đạo tương lai, sẽ tạo thành bức tường khó thể qua.
Nhưng mà Quân Mạc Ngôn hiện tãi rõ ràng đã tiến vào thế khó xử, tiến thối đều không được.
Bất kể thân phận trên giang hồ của hắn cao thượng cỡ nào, nhưng xuất thân Tử U của hắn lại không thể thay đổi, nếu hắn vì tư tình mà thả Lão Độc Cô, chính là gian tặc bán nước!
Kiếm tâm sao có thể thông thấu?!
Trái lại, nếu hắn có thể cứu mà không cứu, ngồi nhìn bằng hữu ân nhân chịu tra tấn, thậm chí là bị giết chết...
Lúc đó lương tâm càng thêm bất an!
Kiếm tâm càng không thể thanh thản?!
Cho nên Vân Dương Vân lão đến, thực sự như cho Quân Mạc Ngôn một cơ hội, một thời cơ giải quyết hoàn mỹ chuyện này!
- Nếu không có chuyện của hắn, hai nước giao chiến, thiên hạ tranh bá, ta sẽ chọn không quan tâm.
Quân Mạc Ngôn tựa như đang thổ lộ tiếng lòng.
Loại hành vi thổ lộ này, xuất hiện trên người một vị tuyệt thế cao thủ, khiến Vân Dương cảm giác cực độ hoang đường cũng không hài hòa.
- Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể thực sự cứu hắn, đồng thời có thể đưa hắn bình yên rời khỏi đây.
Quân Mạc Ngôn trầm mặc nói:
- Tuy ta không thể ra tay giúp ngươi chạy trốn, thế nhưng cũng sẽ không ngăn chặn ngươi, hơn nữa, từ lúc ngươi đem hắn rời khỏi nơi này, Quân Mạc Ngôn đã không còn ở Tử U!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Nói cho cùng, muốn ra ngoài cũng chỉ có thể lựa chọn dùng lực lượng của chính ta? Nếu như ta không xông ra được, như vậy ta cùng bằng hữu của ngươi đều phải chết trong tòa thành này, cũng không có quan hệ gì với ngươi?!
Quân Mạc Ngôn trầm mặc một hồi:
- Không sai! Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm!
Vân Dương cười ha ha:
- Quân Mạc Ngôn, ngươi thực sự xứng đáng làm một tên kiếm khách thần túy!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn như ngưng kiếm bay ra:
- Chú ý lời nói của ngươi!
Vân Dương cười hắc hắc một tiếng, từ trong không gian rút ra khối Báo Ân lệnh, tiện tay ném qua, thản nhiên nói:
- Còn tưởng rằng thứ này còn có thể có chút tác dụng a, kết quả thực đúng là rắm chó! Ngươi lấy lại đi, thứ đồ chơi vô dụng này, có cầm cũng chỉ thêm nặng.
Quân Mạc Ngôn nhất thời kinh ngạc:
- Ngươi là Vân Tôn?
Vân Dương không khách khí nói:
- Vân Tôn nào? Lão phu là Vân lão, lão tổ tông Y Tiên thế gia Vân lão!
Quân Mạc Ngôn yên lặng cất Báo Ân lệnh, trầm giọn nói:
- Dưới điều kiện không liên lụy tới quốc gia dân tộc, ta có thể giúp ngươi một chuyện bất kỳ!
Vân Dương cũng không phải người thù dai, nghe vậy lập tức sáng mắt:
- Nếu như vậy, đúng là có chuyện cần nhờ ngươi a.
Quân Mạc Ngôn: “...”
Ngươi vừa rồi không phải rất thanh cao sao?
Ngươi không phải muốn không thèm để ý đến ta sao?
Không phải là Báo Ân lệnh của ta không có tác dụng gì sao?!
Không phải...
Sao lại đột nhiên đổi hướng a?
- Chuyện gì? Ngươi nói đi, chỉ cần không liên quan tới Tử U đế quốc, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành, Báo Ân lệnh của Quân Mạc Ngôn ta, tuyệt không thu về không công!
- Tốt quá rồi, đám người Tứ Quý lâu bên ngoài thực sự có quá nhiều.
Vân Dương nói:
- Nếu ngươi có thể làm thịt đám bọn họ, cái này cũng không quan hệ tới quốc gia dân tộc a, chỉ là đơn thuần báo thù giang hồ a?!
“...”
Quân Mạc Ngôn nhất thời cảm thấy không biết nói gì hơn!
Vậy không bằng để ta giúp các ngươi thống nhất thiện hạ luôn đi...
Đám cao thủ Tứ Quý lâu bên ngoài kia, đơn đả độc đấu không ai là đối thủ của hắn, thế nhưng nếu thực liều mạng sống mái với nhau, đám cao tầng như Niên tiên sinh rất có thể sẽ xuất hiện, cuối cùng người xong đời chỉ có hắn a?
- Chuyện này ta thực sự không thể cam đoan!
Quân Mạc Ngôn sầu mi khổ kiếm:
- Nhiều nhất trong lúc ngươi rời đi, ta có thể thuận tay thanh lý một nhóm. Nhưng những người trong Tứ Quý lâu mà ta biết, cũng chỉ có ba bốn tên, những người khác ta cũng không thể nào xác định thân phận.
Vân Dương không quá quan tâm nói:
- Không sao không sao, lúc đó chỉ cần ngươi đánh mấy tên mà ngươi biết thành thị vụn là được, từ nay về sau, hai người chúng ta không ai thiếu nợ nhau, sau này gặp lại, không nói tình nghĩa, chỉ luận lập trường.
Quân Mạc Ngôn: “...”
Cái này phải do ta nói mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.