Ta Là Chí Tôn

Chương 4: Sinh sinh bất tức, Tạo Hóa Kim Liên




(Sinh sôi không ngừng, Tạo Hóa Kim liên)
Nhìn máu tươi tí tách chảy xuôi, thi thể không đầu của Ngô Văn Uyên lẳng lặng nằm trên mặt đất. Vân Dương bất thần suy nghĩ.
Ngay lập tức, thần sắc hắn đột nhiên biến đổi.
Bởi vì...
Ngay một giây này, hắn cảm giác được một loại khí tức kỳ dị, trống rỗng xuất hiện, tiến vào trong thân thể của hắn. Tựa hồ là... Sau khi Ngô Văn Uyên chết đi, mới xuất hiện?
Cảm giác này rất rõ ràng.
Đan điền khí hải của hắn vốn khô cạn từ một năm trước sau khi bị trọng thương, lại cảm thấy có một tia khôi phục.
Ánh mắt Vân Dương chuyển động, vận công thử điều động huyền khí của bản thân, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức yếu ớt nhỏ như sợi tóc, bỗng nhiên dâng lên, gian nan chuyển động trong kinh mạch tưởng chừng đã hỏng không thể hỏng thêm của hắn...
Con mắt Vân Dương đột nhiên sáng lên!
Rốt cục hắn cũng có hi vọng khôi phục thực lực!
Mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng với biểu hiện này, Vân Dương đã vừa lòng thỏa ý!
“Phúc lợi mà ngươi trả lời mấy vấn đề của ta.” Vân Dương nhìn thi thể Ngô Văn Uyên, nhẹ giọng nói ra: “Ta sẽ không nuốt lời.”
“Dù ngươi thông đồng với địch bán nước, dù ngươi tội ác chồng chất, nhưng việc ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Bởi vì, đây là lời hứa hẹn của Cửu Tôn!”
Vân Dương chắp tay đi ra ngoài.
“Đem thi thể và đầu hắn, đưa trở về thiên lao. Còn nữa, đem thê tử và mẫu thân Ngô Văn Uyên cứu ra, thả đi.”
Khi nói ra một chữ cuối cùng của câu nói này, thân ảnh Vân Dương đã biến mất.
Lão Mai quỷ mị xuất hiện khom lưng cung kính.
...
Khi Vân Dương trở lại dưới giàn hoa, mặt trăng đã xuất hiện trên bầu trời, tỏa ánh sáng nhu hòa vạn dặm.
Ánh mắt hắn yên lặng nhìn Minh Nguyệt, đột nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười tràn đầy bi thương: “Các huynh đệ, ta đã biết bọn họ là ai. Tứ Quý lâu!”
“Niên tiên sinh, chính là Tứ Quý lâu thủ lĩnh.”
“Một năm bốn mùa, mười hai tháng, 360 ngày. Đại biểu cho 360 thành viên.”
“Việc khôi phục thực lực của ta đã có hi vọng.”
“Các ngươi yên tâm. Ta sẽ sống thật tốt.”
Vân Dương trong lòng lầm bẩm từng câu, chỉ cảm thấy thống khổ chua xót trong lòng, tựa như là kinh đào hải lãng, cuồng bạo cuộn trào, khiến đôi tay tinh mĩ của hắn trở nên run rẩy.
Thật lâu sau đó, Vân Dương thở phào một hơi. Dưới ánh sáng trong dịu của mặt trăng, vậy mà ẩn ẩn có một tia huyết sắc nhàn nhạt.
Khi hắn chuẩn bị đứng dậy, một tia huyền khí yếu ớt trong đan điền kia rốt cục gian nan hoàn thành một chu thiên trong kinh mạch toàn thân.
Võ giả bình thường, thời gian mỗi một hơi thở, huyền khí có thể di chuyển qua kinh mạch toàn thân những mấy lần, hơn nữa đó còn là võ giả dưới tầng chót nhất. Nhưng một chu thiên này của Vân Dương, thế mà trọn vẹn mất tới một canh giờ.
Độ cản trở của kinh mạch, đã có thể thấy được một chút.
Nhưng dù sao, việc này đã là đã tiến bộ cả năm nay chưa từng có!
Ngay tại giây khi hoàn thành chu thiên...
Vân Dương chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn, oanh một tiếng, cơ hồ đem linh hồn của hắn chấn vỡ!
Sau đó chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân thể lung lay, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Lão Mai kinh hãi chạy tới muốn đỡ dậy Vân Dương, lại kinh ngạc nhìn thấy trên thân Vân Dương đột nhiên xuất hiện một mảnh lục quang mờ ảo, tràn đầy khí tức sinh mệnh!
Sinh mệnh lực cường đại, khiến Lão Mai lấy làm kinh hãi!
Hắn đưa tay đỡ Vân Dương, đột nhiên toàn thân chấn động, chỉ thấy lục quang trên người Vân Dương đột nhiên tăng vọt!
Lão Mai kinh hô một tiếng, một cỗ đại lực không thể địch nổi đánh tới, lăng không đánh bay lão ra ngoài, vèo một cái lướt qua hơn mười trượng bay đến Vân phủ cổng chính, ầm một tiếng hung hăng đập lên cửa! Nhất thời, Lão Mai gân xốp xương giòn, đứng dậy không nổi!
Cho lão một cảm giác ngũ tạng lục phủ, đều đã vỡ nát, xương cốt toàn thân đồng thời tan ra thành từng mảnh!
Lão Mai tròng mắt cơ hồ lồi ra.
Chuyện gì xảy ra?
Tu vi của mình, coi như ở trong số cao thủ lộ diện Thiên Đường thành không xếp ba vị trí đầu, nhưng cũng tuyệt đối trong năm vị trí đầu a!
Thế mà... Khi lục quang nhu hòa này vừa chạm vào, lão liền không có nửa điểm phản kháng bị oanh bay ra ngoài hơn mười trượng!
Cái này...
Quả thực rất kinh dị!
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, lần nữa nhìn lại, đã thấy lục quang trên thân công tử đã biến mất.
Lão Mai xoa xoa con mắt, lần nữa nhìn lại, y nguyên không thấy có gì dị thường.
Lê thân thể ê ẩm của lão đi qua thử đỡ công tử dậy, lúc này mới không có gì trở ngại.
Bình thường
“Cái này... Thật sự là gặp quỷ...” Lão Mai tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vừa rồi là chính ta tự té? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đem bản thân ngã đến bán sống bán chết?”
...
Vân Dương tiến nhập một thế giới màu sắc sặc sỡ kỳ quái.
Một viên mặt trời màu xanh lá trôi nổi giữa trời, không ngừng xoay tròn, tỏa ra quang mang khiến thân thể hắn cảm nhận được vô hạn dễ chịu. Ngay cả linh hồn, cũng đều hài lòng rên rỉ.
Sau đó, ý thức của hắn lại đột nhiên từ nơi không gian kỳ quái rút về, về tới thân thể của mình.
Một cỗ hương vị hôi thối, thiếu chút nữa để Vân Dương nôn khan.
Hắn lúc này mới phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường.
Trong cả căn phòng tràn đầy mùi hôi thối tuyệt đối có thể làm cho toàn bộ người trên thế giới hít thở không thông!
“Ngọa tào!” Vân Dương nhanh chóng đứng lên rồi xông ra ngoài, những mùi hôi thối vẫn không giảm, lúc này hắn mới phát hiện, hương vị khó ngửi này lại là đến từ chính trên người hắn. Ngoài bề mặt da của hắn, bao trùm một lớp vật chất sền sệt đen đen đỏ đỏ...
Thậm chí trong lỗ mũi cũng có...
Vân Dương nín thở. Nhún một cái liền xông ra ngoài, trực tiếp nhảy vào hồ cá trong viện.
Phốc!
Bọt nước văng khắp nơi!
Sau đó phía trước Vân Dương xuất hiện một đôi mắt hoảng sợ.
Lão Mai!
Lão Mai không biết lúc nào mà đã ở trong hồ này.
Lão Mai biểu thị bản thân cũng là rất bất đắc dĩ, lúc đầu hắn hầu hạ Vân Dương, nhưng, khi Vân Dương trên thân càng ngày càng thối... Lão Mai thực sự nhịn không được, lại thấy Vân Dương cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, thế là trực tiếp nhảy ra trốn vào đồng hoang.
Nhưng cả viện không có một chỗ nào mà không thối, Lão Mai không thể làm gì, cũng chỉ có chui vào đáy nước.
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, nguồn gốc hôi thối thế mà cũng theo đó mà tới... Giờ khắc này, Lão Mai cơ hồ muốn khóc.
Lão phu xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, sống chết trải qua trăm ngàn lần, nhưng cũng chưa từng ngửi được qua hương vị thúi như vậy...
Vô số cường địch không cách nào làm lão lui một bước, nhưng mùi vị kia... Lại khiến lão phải chạy trối chết!
Xui xẻo nhất là... Lão chạy trốn tới chỗ nào, mùi vị theo đến chỗ đó, như là như giòi trong xương... Không để lão thoát khỏi.
“Không xong rồi!”
Mắt Lão Mai trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.
Vân Dương chỉ lo liều mạng chà xát đống sền sệt trên người, mãi cho đến...
Hắn mở mắt xem xét, chỉ thấy tất cả cá trong hồ đều đảo trắng bụng nổi lên...
Vân Dương: “...”
...
Trọn vẹn mất hơn một canh giờ Vân Dương rốt cục tẩy sạch cơ thể mình, mùi thối cũng theo đó mà tan hết, cơ thể hắn cùng lúc kiệt lực.
Lúc này thái dương bắt đều hiện lên ở phía đông, trời đã tảng sáng.
Vân Dương nằm trong hồ cá, dù động cũng không muốn động.
“Công tử, da của ngươi...” Lão Mai rốt cục lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Vân Dương, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới hung hăng cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, tiếng kinh hô bật ra khỏi miệng: “Đây... Đây là Tiên Thiên Kim Ngọc chi thể?”
Chỉ thấy da thịt trên mặt Vân Dương trở nên trơn bóng, khi trước vốn đã như một khối mỹ ngọc giờ đây càng là cực phẩm trong cực phẩm dương chi bạch ngọc, trong trắng lộ hồng, khiến người ta nhìn vào cảm thấy óng ánh.
Cả người hắn như muốn phát sáng.
Nguyên bản Vân Dương đã đủ anh tuấn, nhưng trên mặt vẫn còn có vài vết thương. Đó là dấu vết nhiều năm chiến đấu lưu lại, nhất là trận chiến liều mạng một năm trước, càng để lại cho Vân Dương vết tích không thể xóa nhòa.
Nhưng hiện tại, hết thảy biến mất không còn.
“Tẩy kinh phạt tủy! Tiên Thiên Kim Ngọc!”
Hiện tại, trong lòng Lão Mai cũng chỉ có một câu nói.
Công tử đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tại sao đột nhiên xuất hiện hiện tượng khiến võ giả thiên hạ đều ước ao ghen tị đến muốn chết muốn sống này?
Vân Dương vận công kiểm tra thân thể của mình.
Một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Ngoại trừ tu vi còn chưa có khôi phục, thân thể hắn hiện tại hoàn mĩ như một đứa bé sơ sinh, hơn nữa càng không chút tì vết!
“Chỉ cần thương thế trong kinh mạch khôi phục, tu vi cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Vân Dương đối với tình huống hiện tại đã rất hài lòng. Mặc dù ngay cả chính hắn cũng không biết, mọi thứ xảy ra đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Nhưng tâm trí trầm ổn của Vân Dương đã trải qua bao nhiêu thăng trầm khảo nghiệm, rất nhanh có thể bình tĩnh suy sét.
Nếu đã xảy ra, tất nhiên có nguyên nhân của nó.
Mặc dù tạm thời tìm không ra, nhưng sẽ có ngày tìm được. Việc hắn cần làm hiện tại, chính là tranh thủ thời gian khôi phục thực lực!
Từ một trận đánh thảm liệt năm trước, Vân Dương đã mất ròng rã một năm, không cảm giác được một chút “Lực lượng” Nào.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Dương ngưng lại.
Viên Hàn Băng Ngọc trên cổ hắn đã biến mất tự lúc nào?
Sau khi hoàn thành việc thanh tẩy, dù cảm giác được ánh mắt quỷ dị của Lão Mai, Vân Dương vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra trở lại trong phòng, đem đồ vật trên giường toàn bộ vứt đi thay mới, sau đó thoải mái nằm xuống, bắt đầu truy tìm nguyên nhân.
Thần thức đắm chìm vào trong thức hải, phát hiện nguyên một phiến sương trắng nồng đậm.
Trong đám sương mù trắng, một viên Liên tử (hạt sen) tản ra vô số đạo kim quang, chậm rãi xoay tròn.
Sau một khắc.
Toàn thân hạt sen xuất hiện một đoàn thanh quang lấp lánh, dị hương đột nhiên xông thẳng vào tâm thần.
Đỉnh chóp hạt sen nứt ra.
Một đạo mầm xanh non mịn, lặng yên chui ra. Tươi mát xanh biếc, tựa như phỉ thúy trong suốt, khiến người xem cảm thấy tâm thần thanh thản.
Mầm non non nớt chập chờn, một cỗ lực lượng huyền ảo chậm rãi tản ra.
Đây... Đây rốt cuộc là cái gì?
Ngay lúc này, đầu Vân Dương cảm giác được một trận choáng váng, có vô số tin tức như đê đập vỡ, cùng lúc chui vào trong đầu của hắn...
Đầu hắn căng cứng, dường như sắp bạo tạc đến nơi.
Một hồi Đau đớn, khiến ý chí kiên cường của Vân Dương cũng thiếu chút liền hôn mê bất tỉnh!
Trong mơ hồ, một đoàn kí tự kim sắc xoay tròn xuất hiện trong đầu, dường như tận cùng vũ trụ, xoay tròn đến trước mắt hắn.
“... Hỗn Độn Vô Cực, Đại Đạo sinh nhất. Từ không sinh có, sinh sinh bất tức... Thu hết thiên hạ, bất bình chi khí. Thư ta sinh linh, vô tận oan khuất. Đại đạo tiến lên, không thẹn ân nghĩa. Tim sen mặc dù đắng, sinh dưỡng chi cơ. Tâm ý làm đao, vạn ác lui tránh... Tru ác đồ linh, Liên tử mầm thành. Chiếu rọi hoàn vũ, bụi bay, tỏa sáng...”
“Sinh Sinh Bất Tức Thần Công.”
Một cỗ ý niệm huyền bí, bỗng nhiên xuất hiện.
Vân Dương nhắm mắt lại, thật lâu sau chậm rãi mở ra, trong mắt lộ một tia hiểu thấu.
“Thì ra là thế...”
“Ta rốt cuộc hiểu rõ...”
Đột nhiên tẩy kinh phạt tủy...
Sau đó, trong thức hải lại xuất hiện đồ vật thần kỳ!
Hắn hiểu được, nhưng thần sắc lại càng thêm thống khổ hơn.
Nếu sớm biết... Nếu sớm xuất hiện, các huynh đệ của hắn sao có thể chết?
Hóa ra, trong lúc kích chiến tại Thiên Huyền nhai, hắn không chết, có thể từ trong đống tử thi leo ra, cũng là bởi vì thứ này...
Hắn thân mang tới 17 chỗ tổn thương chí mạng, mà vẫn có thể còn sống, cũng là bởi vì thứ này.
Nhờ hạt sen nho nhỏ kia.
Vân Dương nhắm mắt lại, tâm tư trong lòng cuộn sóng, tình huống ngày nào lại xuất hiện trước mắt hắn.
...
Ngày hắn vừa mới gia nhập Cửu Tôn, thời điểm mới trải qua ba trận chiến, đột nhiên có thứ gì đó bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu của hắn.
Đập hắn hôn mê tại chỗ.
Phải nhờ tám vị huynh đệ cứu trở về.
Sau đó mới phát hiện, thứ nện choáng hắn, lại là một viên hạt sen. Nho nhỏ hạt sen!
Hơn nữa nó còn cắm sâu vào đầu hắn.
Chuyện này, để Vân Dương thành trò cười lớn nhất cho các huynh đệ.
“Đường đường Cửu Tôn lão út, thế mà bị một viên Liên tử nện choáng! Ha ha ha...” Tiếng cười của các huynh đệ hiện còn quanh quẩn bên tai.
Vân Dương vừa thẹn vừa xấu hổ, đem hạt sen từ trên đầu lấy xuống muốn đập nát. Đại Tôn cười nói: “Lão cửu, ngươi đem thứ này cất giữ đi, trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngươi giữ lại, cũng có thể nhắc nhở bản thân, cẩn thận là trên hết. Phải biết, cho dù là một hạt sen, cũng có thể nện choáng Cửu Tôn...”
Mọi người lại cuồng tiếu một trận. Nhưng Vân Dương lại tiếp nhận đề nghị của đại ca, đem hạt sen lưu lại, dùng Băng Tàm Ti buộc vào hạt sen, rồi đeo trên cổ.
Khi rảnh rỗi không có việc gì, liền lấy ra xem.
Dù sao, một hạt sen nhỏ đều có thể nện choáng bản thân, huống chi vô vàn bảo vật trên đời khác?
Từ đó về sau, hắn càng ngày càng cẩn thận. Từ lúc mới bắt đầu là lão cửu, từ từ trở thành Cửu Tôn hạch tâm, Quân sư... Ngay cả lão đại đều nói, lão cửu từ khi bị hạt sen nện ngất xỉu, càng ngày càng trưởng thành...
Mặc dù mỗi lần nói tất cả mọi người đều cười vang, nhưng trải qua mấy lần trêu đùa, các huynh đệ cũng không còn lấy chuyện này ra nói giỡn. Bởi vì, Vân Dương biểu hiện ra tâm tư kín đáo, tính toán không bỏ sót, đã khiến các huynh đệ tôn trọng từ trong nội tâm. Thậm chí các huynh đệ còn nói: Vân Dương chỉ cần có thể tiếp tục trưởng thành, tất nhiên sẽ trở thành nhân vật khiến toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục đều phải khiếp sợ!
Bản thân Vân Dương cũng cảm giác được. Hạt sen nhỏ này mang đến cho bản thân sự cảnh giác, thay đổi tâm tính của hắn, rất nhiều.
Cho nên hắn càng quý trọng nó.
Càng không muốn lấy xuống.
Thậm chí, Vân Dương đã từng thầm thề trong lòng: Khi thiên hạ thái bình, hắn sẽ buông bỏ tất cả về quê, dùng hết thảy biện pháp, trồng xuống hạt sen này, vì nó tạo một cái hồ nước lớn, để nó trong hồ mọc rễ nảy mầm, sinh thành một hồ hoa sen. Hắn sẽ xây nhà ngay bên cạnh mà ở, an độ quãng đời còn lại.
Nó, chính là hạt sen xuất hiện trong thức hải lúc này.
Hơn nữa hạt sen này, đã nảy mầm...trong thức hải của hắn!
Mà, không biết tại sao, danh tự của nó tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn..
Sinh Sinh Tạo Hóa Liên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.