Ta Là Chí Tôn

Chương 391: Suy nghĩ tỉ mỉ thực đáng sợ




Không thể vào thành?
Đùa sao, người mời hắn tới là công tử Lan gia, địa vị bối cảnh cũng không phải chỉ bày cho có, vào thành mà phải cần mấy cái thứ chứng minh các thứ, như vậy chẳng phải ném mặt xuống cho người ta giẫm giẫm mấy cái hay sao?
Đám công tử vừa rời khỏi rừng rậm, lập tức thi triển thủ đoạn đem tin tức truyền về nhà.
Hai trăm hai mươi người ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mười bảy người, thương vong không thể nói là không thảm trọng. Nghe nói con cháu mình trải qua hung hiểm như thế, đám trưởng bối đại gia tộc, nhất là trưởng bối trực hệ của mấy tên thiếu nam thiếu nữ kia đều sợ suýt vỡ mật, liên tục khen ngợi con cháu nhà mình giỏi chịu khổ.
Mà ngoài thành lúc này, đã sớm có người của các đại gia tộc đón sẵn.
Đội ngũ vừa tiếp cận, lập tức đã có người của các đại gia tộc xông tới, trong đó có mấy vị phụ nhân xinh đẹp điên cuồng lao ra tìm đứa nhỏ nhà mình. Mãi cho đến khi xác nhận không thiếu mất cái gì, mới dần dần thu liễm, ôm lấy khóc lớn không thôi.
Đám thiếu niên ngày thường đã sớm không thích bị phụ huynh coi như đứa trẻ, nhưng lần này trở về từ cõi chết, tâm tình lúc gặp người nhà cũng khác hẳn ngày thường, cho dù là ai bước một chân qua quỷ môn quan, tâm cảnh luôn sẽ có biến đổi, chí ít cũng loạn hơn ngày thường.
Vân Dương lạnh nhạt nhìn qua, trên mặt lộ lên chút tư vị suy ngẫm. Tựa như tị thế quá lâu, đối với tình cảm trong nhân thế đã có chút lạ lẫm, ngăn cách khắp nơi.
Đối với đám người đại gia tộc xích lại gần mình, Vân Dương cũng lộ vẻ xa lánh lạnh nhạt, ánh mắt đạm mạc nhìn qua, cố nhiên không thể nói là cao ngạo lạnh lẽo, nhưng đối với những gia tộc quyền thế một phương này, cũng không chút đặt trong mắt, hơn nữa còn không chút che giấu.
Có điều, người được các đại gia tộc phái ra, nào có ai không phải hạng người sống mãi thành tinh?
Những người này đều đã sớm rõ ràng, từ trong miệng tiểu chủ tử nhà mình biết được vị này là thế ngoại cao nhân, hơn nữa còn là tồn tại có uy thế kinh thiên động địa.
Mà tuyệt thế kỳ nhân như vậy, cao ngạo thậm chí cao cao tại thượng cũng chỉ là trạng thái bình thường. Đám người này đương nhiên chỉ có thể chấp lễ cung kính, vây quanh Vân Dương. Một đoàn người trùng điệp bước qua cửa thành.
Về phần chứng minh... Đó là cái gì?
Vân Dương lạnh lùng nhìn đám quan chức kiểm tra ngoài cửa thành, mặt không biểu tình.
Những người này căn bản không biết, người mà bọn hắn phòng bị nhất, đã nghênh ngang được bọn hắn đón qua cửa thành?
- Lão đại nhân còn đang trong triều, nhưng cũng đã truyền tin về, nói đám tiểu nhân không được lãnh đạm khách quý, nhất định phải cẩn thận tiếp đãi... Ngay đêm nay, Lão đại nhân đã chuẩn bị yến hội long trọng, nghênh tiếp khách quý.
Thân thể còng còng của lão quản gia đứng trước Vân Dương, liều mạng nịnh nọt.
Cái gọi là trước cửa Tể tướng cũng là quan thất phẩm, còn hắn là đại tổng quản, chí ít cũng được cho là ngũ phẩm trở lên, lúc này lại hạ thấp thái độ đến sát sàn sạt, thi triển sở trường ton hót lấy lòng!
Hắn biết cao nhân như vậy, nhất định sẽ được Lão đại nhân mời làm cung phụng.
Đám người bọn hắn đều là người chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm, trong cái thời đại chiến hỏa liên miên này, ai mà không hiểu, trong nhà có một vị tuyệt thế cao thủ sẽ có chỗ tốt thế nào?
Chỗ tốt không thấy được không sờ được, so với trời còn lớn hơn.
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Vân Dương đạm mạc thuận miệng hỏi một câu. Ánh mắt nhìn về cửa thành, hơi chút hiếu kỳ hỏi.
- Hồi bẩm khách quý, đó là bản thành đang làm thủ tục nghiệm chứng thân phận người ra vào thành.
Quản gia rất nhanh nhảu, giọng điệu nói chuyện như đã quen từ lâu:
- Huy nhân động lục như vậy, kỳ thực chỉ để bắt một nhân vật nguy hiểm, phàm là người không có chứng minh trên người, hoặc là kiểm chứng thấy thân phận không hợp với chứng minh, hết thảy đều bắt đưa quan xử theo pháp luật, phải loại trừ tất cả nguy hiểm từ trong giai đoạn ban đầu.
Vân Dương nhàn nhạt ừ một tiếng:
- Nhưng vật này, ta cũng không có.
- Quý khách đương nhiên sẽ không chịu hạn chế như vậy.
Quản gia nịnh nọt cười nói:
- Mấy cái chứng minh đó, chỉ dùng cho những kẻ tầm thường, nếu có cần thiết, bản phủ cũng sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho quý khách, quyết không để quý khách phải phiền lòng.
Vân Dương lắc đầu, buồn bực ngao ngán, mí mắt chớp xuống, đối với những người nhà khác lại gần lôi kéo làm quen đều giữ vững một thái độ hờ hững, hiển nhiên đã sớm công nhận địa vị chủ nhà của Lan gia.
...
Mà từ lúc Vân Dương tiến vào Tử Long thành.
Tất cả Huyền thú, động vật trong phạm vi Tử Long thành đều trở nên an tĩnh dị thường, nằm rạp trên đất, không chút nhúc nhích.
Thậm chí ngay cả những loài bò sát như rắn độc, thằn lằn, rết bọ... Cũng đều ngây người bất động tại chỗ, tựa như tượng gỗ với nhau.
Bọn chúng không giống với người, bọn chúng có thể cảm nhận được, hai trong tứ đại Vương giả đã đến Tử Long thành! Hơn nữa còn có hai tồn tại chí cao vô thượng khác cũng tới!
Tiểu xà quấn trên cổ tay Vân Dương, cùng với con gấu nhỏ đi bên cạnh hắn, trên đầu gấu nhỏ còn có hai con mèo nhỏ nhu thuận cuộn mình, ngủ rất yên giấc.
Trong ánh mắt gấu nhỏ đầy vẻ thấy kinh, đó là một loại thần sắc bị dọa như muốn tè ra quần.
Trời ạ...
Trên đỉnh đầu ta... Lại có hai tồn tại kinh khủng cỡ này!
Mặc dù có thể thấy được hai nhóc Thôn Thiên báo còn chưa thành niên, nhưng nó lại cảm thấy áp lực vô cùng đáng sợ?
Thậm chí nó còn không thể cảm nhận được phẩm giai cụ thể của hai đầu Thôn Thiên báo!
Nhưng lại có thể mang đến cho nó một áp lực vô cùng to lớn?!
Chẳng lẽ phẩm giai của hai nhóc tí hon này còn cao hơn nó?
Thế nhưng tồn tại khủng bố như vậy, sao lại còn có chủ nhân, vẻn vẹn lại chỉ là sủng vật...
Ông trời ơi, chủ nhân kia của ta mạnh đến cỡ nào a?!
Là tồn tại cao nhất thế giới này?!
Vô địch thiên hạ?!
Tu giả đỉnh phong?!
Truyền kỳ thần thoại?!
Nó không dám tiếp tục tưởng tượng, nếu không nói nó có thể bị suy nghĩ của bản thân dọa chết cũng không chừng!
...
Một bên khác, Vân Dương bước vào cửa Lan gia, đãi ngộ mà hắn nhận được còn lớn hơn cả Hoàng đế Bệ hạ.
Chẳng những được tặng một tiểu viện độc lập u tĩnh, còn được cố ý an bài một tiểu đồng họ Lan có tu vi Tam trọng đứng bên hầu hạ.
Tiểu đồng kia mới chưa đầy mười tuổi, thể nhưng đã có tu vi Tam trọng sơn, thiên phú nhìn qua cũng có thể thấy, hơn nữa càng là người mang họ Lan, rõ ràng chính là đệ tự hạch tâm được Lan gia tỉ mỉ bồi dưỡng, địa vị của nó trong Lan phủ e là cũng không dưới bản thân Lan công tử.
Thế nhưng hắn vừa đến, Lan gia liền đem tiểu đồng này phái tới, ngoại trừ việc lộ rõ thành ý, càng hy vọng tiểu đồng có thể được thế ngoại cao nhân coi trọng, nếu có thể được cao nhân như vậy truyền thụ một chút, tương lai của tiểu đồng sẽ càng thêm bất khả hạn lượng!
Vân Dương đương nhiên có thể hiểu rõ, chỉ là chuyện bồi dưỡng địch nhân như vậy, có đánh chết Vân Dương hắn cũng không làm, dù sao mới chỉ lần đầu gặp mặt, nên làm cái gì thì làm cái ấy, không cần cố tình thể hiện, như vậy mới càng phù hợp thân phận thế ngoại cao nhân, di thế độc lập!
Ban đêm, Lan gia cử hành yến hội, nghênh tiếp khách quý.
Tể tưởng Lan Vô Tâm tự mình chủ trì, sắp đặt Vân Dương ngồi vị trí tôn quý nhất, người ngồi bên cạnh, đều là gia chủ của bát đại gia tộc.
Trong số mười bảy người sống sót, có bốn thiếu niên, bốn thiếu nữ, tất cả đều xuất thân từ dòng chính mấy đại gia tộc, cũng chính vì vậy, người người đều bị nuông chiều đến hư, nhất là thiếu nữ áo lao Tử Vân yên, càng là cháu gái ruột của Tĩnh An vương Tử Nguyên Tường, là hoàng thất quý tộc chính hiệu.
Bửa tiệc tối hôm nay, ngay cả Tĩnh An vương Tử Nguyên Tường cũng tự mình đến.
Bữa tiệc tối nay vô cùng long trọng, đám người vui chơi rất cởi mở, bầu không khí thoải mái đến cực điểm, chỉ có nhân vật chính lại tựa như không có hứng thú, chỉ cầm chén uống một rượu, sau đó cũng không nhấc chén nữa. Trên mặt giữ vững một bộ lạnh nhạt, bất động thanh sắc. Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, vẻ bất mãn lộ rõ ra ngoài.
Nếu không phải hắn còn ăn mấy miếng thức ăn, đám người này chỉ sợ đã hoài nghi vị cao nhân này hoàn toàn không dính khói lửa thế gian.
Lan Vô Tâm cười nói:
- Vân tiền bối cứu tính mệnh đám vãn bối của ta, có thể nói chính là đại ân nhân của mấy nhà chúng ta, có điều hình như tiền bối có chút không hài lòng với rượu của hàn xá?
Biết được Vân Dương là cao nhân ẩn thế chí ít ba trăm năm, Lan Vô Tâm tuy là quan văn chi tổ, quyền cao chức trọng, nhưng cũng không dám thất lễ khinh thường. Nhưng trong lòng cũng tuyệt không dễ dàng tin tưởng đến thế.
Có điều đám người này đều là lão hồ ly, cho dù trong lòng hoài nghi, ngoài miệng vẫn rất lễ phép hỏi thăm.
Vân Dương đương nhiên hiểu rõ điều đó, lừa bịp đám tiểu bối kia, đương nhiên chỉ là chuyện dễ như lật tay. Nhưng bây giờ phải đối đầu với đám lão già này, muốn thuận lợi qua ải cũng không phải là chuyện dễ.
Nghe Lan Vô Tâm nhắc đến rượu của yến hội, Vân Dương lập tức lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cái này, cũng gọi là rượu?!
Mấy vị quan lớn quý tộc đồng thời sững sờ, lập tức cùng nhau cười khổ.
Nếu như người nói câu này, chín thành chín sẽ bị coi là: Chém gió!
Thế nhưng một vị đại nhân vật nào đó nói ra, như vậy dù là hắn đang chém gió, người nghe cũng chỉ có thể cung cung kính kính bảo dạ, nhìn từ bên ngoài, tựa như rất có đạo lý, sự thực chính là như vậy!
Mà lúc này, cũng chính là tình huống thứ hai đó.
Tướng phủ thiết yến, yến khách đều là khách quý nhất đẳng, rượu dùng trong tiệc cũng không phải loại thường, có thể nói là loại rượu sang quý nhất Tử Long thành thậm chí là Tử U đế quốc, trên cấp bậc, có thể tính là cực phẩm rượu ngon!
Trước khi Vân Dương mở miệng bình luận, đám người vẫn vui vẻ chạm tới chạm lui, thỏa thích hưởng dụng.
Thế nhưng một câu nói bất ngờ của Vân Dương vừa ra, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn: “Cái này, cũng gọi là rượu?!”
Đám người cũng không có cảm giác bị vũ nhục, hay là cảm giác con hàng này đang cố ý chém gió, ngược lại bản năng cho rằng: Xem ra đúng là vị Vân lão này cho rằng rượu không tốt, lúc này mới chạm môi tức dừng, ngừng chén không uống!
Đối với một lão quái vật ẩn cư hơn ba trăm năm, ai biết hắn đã từng thấy được những thứ gì? Huống chi hắn còn là một vị cao nhân, tu vi đạt đến đỉnh phong thiên hạ!
Người như vậy sao có thể tùy tiện nói láo nâng giá trị bản thân? Càng không thể vụng về đứng trước quý tốc mà nói rượu của người ta là rác rưởi.
Nhất định là người ta đã nhìn thấy rượu ngon tốt nhất, cực phẩm rượu ngon chân chính!
- Vân tiên sinh nhất định còn có rượu ngon hơn a?!
Lan Vô Tâm cười ha ha.
Lấy thân phận của Lan Vô Tâm mà nói, hắn nói như vậy thực sự rất mất thân phận, nhưng hắn vẫn nói, thuận nước đầy thuyền dò xét một phen, cũng phải xem vị cao nhân ẩn sĩ này có thể lấy ra đồ gì tốt.
Muốn giả bộ già đời kiếm chỗ tốt từ trong tay đám gia tộc bọn hắn, vậy coi như ngươi thực là cao nhân ẩn sĩ cũng không được.
- Hừ.
Vân Dương lạnh nhạt hừ một tiếng, tiện tay lướt một vòng trên nhẫn, hai vò rượu bỗng nhiên xuất hiện trên mặt bàn.
Đám đại quan quý nhân lập tức nghẹn họng trân trối.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Trước đó vốn nghe nói vị cao nhân này có trang bị không gian trong truyền thuyết là một chuyện, lúc này tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Chỉ riêng trang bị không gian này cũng đã là tuyệt phẩm tuyệt vô cận hữu trên đời, liên tưởng tới thân phận chủ nhân, cùng với lời tự khoe rượu ngon, thứ lấy ra nhất định cũng không tầm thường, cũng là tuyệt phẩm hiếm có!
Có thể nhìn thấy, trong lòng đám người lập tức có thểm ba phần kính sợ.
- Những rượu này... Có thể miễn cưỡng uống mấy chén.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Ta nói là, rượu mà ta lấy ra miễn cưỡng có thể tính là đồ tốt thượng thừa... Dù sao mấy trăm năm rảnh rỗi, cũng luyện được một chút tay nghề.
Lan Tể tướng không dám thất lễ, phái mấy người tới mở nê phong, một cỗ mùi hương thấm ruột thấm gan tràn ra.
Rượu mà hắn lấy là rượu mà gia tộc Lôi Động Thiên trưng cất, lúc Lôi Động Thiên đưa nhẫn cho Vân Dương, bên trong còn có mười mấy vò rượu chưa được lấy ra.
Rượu này trong mắt Lôi Động Thiên hay Vân Dương đương nhiên không được tính là gì, thế nhưng chung quy cũng là trân phẩm hiếm có của Huyền Hoàng giới, càng là rượu ngon được công tử ẩn thể thường xuyên sử dụng, nếu chất lượng kém cỏi, Lôi Động Thiên nào có thể hoang phí không gian trân quý, để để lão bộc của mình mang theo tới mười mấy vò?!
Có thể nói, vô luận so nguyên liệu hay cách chế biến đều cao cấp hơn Thiên Huyền đại lục vô số lần. Phù hợp để Vân Dương lấy ra trang bức.
Một chén rượu rót vào trong bụng, đám người đồng thời sinh ra một cảm giác: Đây mới gọi là rượu!
Cái thứ được xưng đệ nhất trân tửu Tử U đế quốc, so với rượu này, văn bản chính là rác rưởi!
Cao nhân nhà người ta uống rượu ngon quý hiếm như thế, chịu uống cái rượu rác rưởi của ngươi mới là chuyện lạ!
Đám người âm thầm liếc mắt ra ý.
Thịnh yến tiếp tục nối tiếp, đám người tiếp tục uống rượu, đương nhiên là rượu của Vân Dương vừa lấy ra. Đồng thời, thái độ của đám người đối với Vân Dương cũng càng thêm tôn kính.
Người này chẳng những có tu vi kinh thiên động địa, vô thượng uy nghiêm, có trang bị không gian, còn có thể hiệu lệnh Huyền thú, ngay cả rượu ngon tiện tay lấy ra, cũng là loại rượu có một không hai của Tử U, không, phải nói là Thiên Huyền, rượu ngon trên đời, tuyệt không có loại nào vượt qua được thứ này...
Xem ra, bọn họ đã quá đa nghi.
Trong tiệc rượu, có một vị hộ vệ của An Tĩnh vương uống quá nhiều, say khướt tiến lên yêu cầu luận bàn với Vân Dương, vị Vân Dương thở nhẹ một hơi, sau đó tên hộ vệ bị nện ra ngoài đến nửa sống nửa chết, miệng phun máu tươi bay vài chục trượng, vừa vặn bay ra khỏi đại điện.
Đám người càng thêm kinh hãi!
Vị hộ vệ này cũng có tu vi Thất trọng sơn cao thủ a?!
Một hơi lại có thể thổi bay thành như vậy?!
Hơn nữa khoảng cách phi hành sao lại ngắn như vậy a?!
Không phải là đã tính toán cả rồi chứ?!
Suy nghĩ tỉ mỉ cũng thấy thực đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.